Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

Chương 19





Trên con đường ngoại ô dài tít tắp, có một bóng hình nhỏ nhắn đang bước đi dưới cơn mưa chưa có dấu hiệu tạnh. Tóc nó thì đã ướt hết rồi, quần áo cũng thế, người nó run lên từng hồi, lạnh, quá lạnh. Trời tối dần, đoạn đường vắng người chỉ có ánh đèn cao áp, nhưng chẳng ít lâu, tất cả chỉ một màu đen. Nó ngã xuống vỉa hè, đôi môi mấp máy gì đó rồi thôi...----------------------------------------------------
*Biệt thự Sarah.*
Tuấn và người nhà Lexy đang nhốn nháo hết cả lên vì đã 9 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy cô chủ về. Đã cho gần 300 người đi tìm rồi mà không thấy gì, đã gọi điện phải tới cả trăm lần nhưng không ai bắt máy, bởi lẽ cái điện thoại nó rơi ở trước cổng biệt thự Thiên Thiên rồi. Tuấn đi đi lại lại trong nhà nghĩ đủ cách, tai nghe điện thoại.
- Hoàng tiểu thư có phải không ạ?_ Tuân hỏi qua điện thoại.
-....
- Cho tôi hỏi, cô chủ nhà chúng tôi có ở đó không ạ?_ Tuấn nhanh nhẹn hỏi luôn.
-....
- Vâng, xin lỗi đã làm phiền. Nếu người có biết cô chủ ở đâu mong hãy báo cho tôi_ Tuấn nói rồi tắt máy luôn.
Tiếp tục gọi điện thoại.
- Mai tiểu thư ạ? tôi là Tuấn đây, không biết có cô chủ nhà chúng tôi ở đó không?_ Tuấn gọi cho Alice.
-.....
- Dạ người đi từ chiều mà không thấy về, gọi không được_ Tuấn trả lời.
-....
- Vâng_ Lại ỉu xìu cúp máy.

Thời gian cứ thế trôi. 9 rưỡi, biệt thự Sarah có khách. Andy, Ken, Alice, Elena, Daisy rồi cả Harry nhưng thiếu James làm người ta khó mà tin được.
Trong khi những ngôi nhà khác đã tắt đèn thì ngôi nhà này lại bật tất cả các bóng điện lên, từ ngoài vào trong, người đi ra, đi vào tấp nập.
- Cậu ấy liệu có ở nhà James không?_ Elena nói.
- Cô chủ đã nói tôi 7h tới đón nhưng chưa kịp đi thì người ở biệt thự Thiên Thiên đã gọi điện tới hỏi có cô chủ ở nhà không rồi._ Tuấn mệt mỏi nói.
- Thằng kia không tới?_ Harry ý nói James.
- Không gọi điện được, treo biển không tiếp khách_ Andy trả lời.
- Không phải bị bắt cóc chứ?_ Alice run lên mà nói.
- Ai dám chứ?_ Tuấn gạt phắt cái ý nghĩ của ALice đi.
- Sao không?_ Harry nheo mày hỏi.
- Trên người cô chủ có hình xăm ở sau gáy, cái hình này được ông chủ tuyên bố cái ngày đưa tiểu thư lên làm việc ở tập đoàn là ai động tới sẽ chết rồi, lại luôn mang một chiếc vòng có hình một bông hoa hồng đính đá Ruby do chính em gái Mafia tặng, sao có thể có người dám_ Thế là Tuấn đã tuột miệng nói hết rồi.
Nghe xong câu này Harry mới đờ người ra, hình xăm đó, anh đâu có nhìn nhầm, nó cũng là nhận nuôi.
Đang suy nghĩ hết một loạt thì tiếng chuông điện thoại của Alice vang lên. Mọi người dừng mọi hoạt động quay qua nhìn Alice. NHỏ lấy điện thoại ra ròi lướt nhẹ màn hình.
- Alo...
- Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Mai tiểu thư không?_ Một giọng nam ở đầu dây bên kia vang lên.
- Phải. ông là ai?_ Nhỏ không ngần ngại hỏi luôn.
- Tôi là tổng giám đốc bệnh viện My Heart, chúng tôi có một bệnh nhân được cho là rất giống với người bạn mà lần trước đã đi cùng tiểu thư tới đây kí hợp đồng. -Không biết tiểu thư có thể dành ít phút tới không?_ Người đàn ông bên kia từ tốn giải thích.
- Được_ Alice chỉ nói một từ rồi tắt máy.
Mọi người vẫn đang nhìn nhỏ. Nhỏ không để mọi người chờ lâu.
- Tớ nghĩ mình biết nó ở đâu rồi. Đi thôi_ Alice nói rồi đứng dậy cầm lấy cái áo và bước ra khỏi nhà.
Loading...
Mọi người nghe nhỏ nói vậy cũng làm theo. Mọi người đi xe theo Alice và nhỏ dừng ở bệnh viện My Heart làm họ không khỏi lo lắng.
Người tự xưng là tổng giám đốc và một vài nhân viên khác đã đứng chờ ngoài cửa. Thấy đám người của nhỏ đang tiến tới thì cúi chào.
- Cô ấy đâu?_ Alice hỏi.

- Mời mọi người đi theo tôi_ Nói rồi ông tổng giám đốc đi trước dẫn đường.
Phòng bệnh 347, mở cửa bước vào. Khuân mặt trắng bệch kia không ai khác chính là Lexy rồi. Mọi người vội vàng chạy tới bên nó, gọi rồi lay nhưng chẳng thấy nó thưa, ngay cả mở mắt cũng không.
- Đúng là cô ấy, nhưng rốt cuộc cô ấy bị làm sao?_ ALice gằn từng chữ hỏi bác sĩ và tổng giám đốc, đôi mắt long lanh.
- Có một đôi vợ chồng đứng tuổi trên đường đi chơi ở ngoại ô Long Thanh thấy cô ấy nằm bất tỉnh trên đường, thế là họ đưa cô ấy vào đây._ Tổng giám đốc vẫn nói nhẹ nhàng như chưa có việc gì xảy ra vậy.
- Cô ấy chính là con gái của ông chủ tập đoàn bất động sản Gloria đấy, các người mà không làm cô ấy tỉnh lại thì đừng có trách ta_ Alice hét vào mặt hai người họ.
Lúc này thì khuân mặt của hai người kia mới tím tái lại, mồ hôi bắt đầu toát ra, người thì run cầm cập.
- Xin mọi người bình tĩnh, tiểu thư đây... là do ở dưới mưa quá lâu... cho nên cơ thể mới...mới...yếu như vậy, gây ra sốt cao... rồi lại là mùa đông nên... bị cảm nặng. Còn mấy vết xước...có lẽ là lúc ngã gây ra._ Ông bác sĩ ấp úng nói, người run bần bật.
- Hừm, ra ngoài đi_ Alice quát.
Nghe lời hai người kia bước ra khỏi phòng. Cả hội lặng người đứng nhìn Lexy nằm trên giường bệnh đầy chua xót. Khuân mặt đã nhợt nhạt, lại thêm vài vết xước ở cánh tay, dây chuyền đầy người, đôi mắt như bị sưng lên do khóc.
- Tiểu thư sao lại bị ngất ở con đường tới nhà James chứ?_ Daisy lên tiếng đầu tiên.
- Chắc chắn là hai người này lại cãi nhau gì đó rồi Lexy bỏ về gặp tời mưa nên ngất_ Ken suy luận.
- Tớ sẽ giết chết cái tên đó_ Alice nghiến răng nói từng chữ rồi định ra khỏi phòng nhưng bị tay Andy giữ lại.
- Em định đi đâu?_ Andy hỏi nhỏ thế chứ biết đi đâu rồi.
- Tới biệt thự THiên Thiên_ Alice vùng vẫy mà không bỏ tay Andy ra được.
- Đừng làm mọi chuyện rối lên. Em tới đó cũng không giết được cậu ta đâu_ Andy bỏ tay ra.
- Hừ..._ Alice hừ một cái rồi cũng không đi nữa.

- Tôi biết ăn nói sao với ông bà chủ bây giờ_ Tuấn cạnh đó đang vò đầu bứt tóc, nước mắt muốn tuôn rơi.
- Cô chủ ơi làm ơn đừng có mệnh hệ gì thì tôi chỉ có chết thui_ Tuấn lại than thêm.
- Thôi đi. Cô ấy không chết đâu mà. Ngươi chỉ việc nói đúng sư thật sẽ chả sao cả_ Elena quát.
- Mọi người về đi, để tôi ở đây trông cô ấy là được rồi_ Alice ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.
- được chứ?_ Elena hỏi.
- Tôi ở đây cùng là được, muộn rồi đấy_ Andy nói thay Alice.
- Ừm, vậy chúng tôi về nhé. Anh không về sao?_ Daisy quay qua hỏi HArry.
- À...ừ_ Harry sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ rồi đi cùng Daisy về.
- Mình cũng về đây_ Ken nói rồi kéo cả Elena đi ra.
- Ngươi về lấy đồ cho cô chủ ngươi đi_ Andy bảo Tuấn.
- Vâng, làm phiền hai người_ Tuấn lau nước mắt, đi về.
Thấy Alice có vẻ rất buồn lại mệt nên Andy cũng chả muốn nói gì nhiều, chỉ bế cô lại ghế sofa đặt cô xuống. Chả ai hay cô đã ngủ say mất rồi, 11h rồi chứ chả sớm gì cho cam.