Xin Đừng Trèo Cao

Chương 42: Chương 42




 

 

Hôm qua Thẩm Tư Ngạn nói muốn ngủ trên ghế sô pha, não Thư Thanh Nhân bị chuột rút  thế nào mà lại thật sự đồng ý.

Cô nhất định là bởi vì hôm qua cùng anh đón giao thừa, nên thật sự xem người này như cỏ cứu mạng.

Chỉ cần không tạo thành thói quen, nếu sau này xảy ra tình huống như này, cô vẫn có thể mặt dày đổ thừa cho Thẩm Tư Ngạn. Nhưng nếu như sau này lúc cô cần đến anh, mà anh không đến kịp thì phải làm sao đây.

 

Thư Thanh Nhân tự nhủ ở trong lòng, đừng ỷ lại bất kỳ ai.

Cô nhìn anh ôm gối ôm nằm ghế sô pha đắp chăn trải ga trải giường làm thành cái giường giản dị, cô khuyên anh ngủ trên ghế sô pha không thoải mái đâu.

Người đàn ông nâng mí mắt lên nhìn cô, giọng nói thản nhiên, sao nào? Muốn nhường giường cho tôi à?

Thư Thanh Nhân chỉ về phía phòng ngủ phụ trong phòng, anh có thể nằm giường trong đó.

Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, vô thức nhớ đến Mạnh Thời từng ngủ trên giường trong phòng ngủ phụ bên phòng của anh, Từ Thiến Diệp cũng từng ngủ trong đó, ngay cả bản thân anh cũng từng ngủ, điều này khiến buổi tối anh ngủ cảm giác cả người không thoải mái.

Anh cũng không phải là người có bệnh thích sạch sẽ hay phân biệt giường, chỉ là dù gì cũng là thiếu gia sống trong nhung lụa, anh cũng khá sĩ diện kiểu cách.

Ai biết được cái giường trong đó của cô có bao nhiều người từng nằm lên rồi.

 

Không muốn, trừ khi cô nhường phòng ngủ chính cho tôi.

Anh từ chối.

Thư Thanh Nhân đáp lại, anh nghĩ hay lắm.

Thẩm Tư Ngạn bỗng dưng nở nụ cười, nếu như cô không muốn nhường giường nhưng lại sợ tôi ngủ trên ghế sô pha không thoải mái, vậy thì hai chúng ta chen chúc trên một cái giường thế nào?

Chen chúc thì không cần thiết lắm, giường dài hai mét, hai người bọn họ đều không béo, ngủ chung trên một cái giường còn dư một đống chỗ.

Thư Thanh Nhân trừng anh, anh ngủ ghế sô pha đi!

Sau đó cô bị anh trêu chọc một hồi cô hoàn toàn quên mất chuyện nên khuyên anh về phòng của mình ngủ, cô quay người đầu cũng không hề ngoái lại rời phòng khách đi vào trong phòng ngủ của mình, còn thuận tiện khóa luôn cửa lại.

Thẩm Tư Ngạn nghe thấy tiếng khóa cửa phòng của cô, khẽ bật cười, anh trực tiếp lấy ghế sô pha làm giường ngủ, đi lại nằm trên đó.

Anh xem điện thoại, tấm ảnh anh đăng lên kia không lượt thích, không lượt bình luận.

Cũng không biết Tống Tuấn Hành đã nhìn thấy chưa, nhưng mà nếu như anh ta thấy được cũng sẽ giả vờ như không thấy.

Thẩm Tư Ngạn mím môi, không ngờ sẽ có một ngày bản thân cũng bắt đầu phải dùng đến thủ đoạn những người phụ nữ thường hay dùng này.

Nhưng mà chỉ cần có thể đánh bại được Tống Tuấn Hành, một chút mánh khóe này cũng không phí công của anh.

Người đàn ông dần dần ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy mà bị Thư Thanh Nhân lay tỉnh.

Thư Thanh Nhân đẩy đẩy vai anh, "Dậy đi."

Thẩm Tư Ngạn "Ừm, ừm" hai tiếng, lông mày anh tuấn nhíu lại, anh lấy tay che mắt, "Làm gì thế?"

Giọng nói của anh vẫn còn ngái ngủ, nói không rõ chữ, nghe có vẻ rất mệt mỏi.

Anh ngồi dậy, hai mắt vẫn đang buồn ngủ nhắm chặt lại chưa mở ra được, chớp chớp đôi mắt nhập nhèm mông lung nhìn cô.

"Anh đi vào trong phòng ngủ đi," Thư Thanh Nhân mím môi, trong giọng nói có chút do dự, "Tống Tuấn Hành đến tìm tôi."

Thẩm Tư Ngạn trừng chớp chớp mắt, cong môi cười, "Nhanh vậy à?"

Thư Thanh Nhân không hiểu anh nói gì, "Cái gì mà nhanh vậy à? Anh gọi anh ta đến?"

Anh xoay cổ hai vòng, "Sao có thể?"

"Tóm lại anh vào trong phòng trước đi, tôi phải ra mở cửa.

Thẩm Tư Ngạn vịn ghế đứng lên, hôm qua anh ngủ ở đây còn chưa kịp thay quần áo, áo sơ mi trên người đã nhăn nhúm, hai nút cúc áo trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh rõ nét của anh, phối hợp với mái tóc xù loạn xạ bởi vì ngủ mà bị rối, lại càng thêm quyến rũ.

Thư Thanh Nhân chột dạ rời tầm mắt qua hướng khác.

"Cô nhỏ, rốt cuộc là cô và anh ta đã ly hôn chưa đó?" Đột nhiên Thẩm Tư Ngạn hỏi cô.

Thư Thanh Nhân gật đầu, "Ly hôn rồi, không phải anh cũng biết rồi à?"

"Vậy cô cứ để anh ta đi vào, làm gì phải kêu tôi đi trốn?" Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Tôi không thể ra nhìn người, có đúng không?"

Thư Thanh Nhân đáp: "Để tránh hiềm nghi."

Thẩm Tư Ngạn híp mắt, anh khoanh tay trước ngực cúi người xuống nhìn thằng vào mắt cô, giọng điệu trêu tức, "Tránh hiềm nghi cái gì mà tránh? Hai chúng ta hiện tại đều là người độc thân, cho dù anh ta biết tôi ở trong phòng cô ngủ một đêm thì thế nào?" Dứt lời anh giống như lại nghĩ đến một khả năng khác, âm tiết cuối cùng phát ra giống như đang đè nén, "Hay là cô cảm thấy giữa chúng ta thật sự có gì đó, nên cô chột dạ?"

Cô bị anh hỏi khó, lui về sau mấy bước, "Anh lại muốn bị đánh?"

Lần trước.

Tống Tuấn Hành cười nhạo anh là người thứ ba.

Thẩm Tư Ngạn hối hận không đấm anh ta thêm hai phát.

Anh cong khóe môi nở nụ cười xấu xa, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng anh lập tức đi thẳng ra cửa, dứt khoát mở cửa ra.

Thẩm Tư Ngạn dựa vào cánh cửa, khoanh tay trước ngực chào hỏi người đàn ông đứng ngoài cửa, "Giám đốc Tống, chào buổi sáng."

Nếu so với dáng vẻ thoải mái của Thẩm Tư Ngạn, Tống Tuấn Hành hiển nhiên không có được tâm trạng tốt như vậy.

Tống Tuấn Hành đứng bên ngoài cửa, giọng điệu lạnh lùng, "Đêm qua anh và Thanh Nhân ở cùng nhau?"

"Ừm." Anh lạnh nhạt đáp một tiếng.

Tống Tuấn Hành không ngờ anh sẽ thoải mái thừa nhận như vậy, cằm anh ta bạnh ra, ánh mắt có hơi nham hiểm, hai tay đang buông thõng nắm chặt thành nắm đấm.

Thẩm Tư Ngạn liếc mắt nhìn anh ta, cười nhạo, "Sao vậy? Giám đốc Tống lại muốn đánh người à? Chỉ là lần này anh định lấy thân phận gì động thủ với tôi đây?"

Hai người đàn ông vóc dáng không chênh lệch lắm, Thư Thanh Nhân đứng sau lưng Thẩm Tư Ngạn, cô chỉ có thể nhìn thấy phía cái gáy của anh. Giọng nói của hai người đàn ông này đều bắt đầu chìm xuống, tiếng nói chuyện không lớn, Thư Thanh Nhân lo lắng lỡ đâu hai người này sẽ lao vào đánh nhau có thể cô cũng sẽ bị dính đòn, nên không dám lại gần trắng trợn nghe lén.

Lúc này Thẩm Tư Ngạn bỗng vươn tay ra nắm lấy bả vai Tống Tuấn Hành, người hơi nghiêng về phía trước, môi mỏng hướng tới gần tai của Tống Tuấn hành, giọng điệu châm chọc nói rất khẽ, "Chồng đối mặt với tiểu tam? Đáng tiếc, bây giờ anh đã mất đi cái thân phận chồng này rồi."

Nếu như lời này bị người khác nghe được, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự công nhận, từ xưa đến nay người này là tiểu tam kiêu ngạo nhất.

"Anh!" Tống Tuấn Hành nhắm mắt, cố hết sức kiềm chế cảm xúc của bản thân, gần như phải cắn răng nói: "Tôi tìm Thanh Nhân có việc, làm phiền giám đốc Thẩm nhường đường một chút."



Anh ta nói xong, vì muốn tránh cho Thẩm Tư Ngạn tiếp tục đứng cản đường, anh ta nghiêng đầu nhìn Thư Thanh Nhân ở phía sau, nói: "Thanh Nhân, chúng ta nói chuyện đi."

Thư Thanh Nhân gật đầu, "Anh đợi tôi một chút rồi chúng ta xuống dưới quán cà phê ở dưới nói chuyện."

Tống Tuấn Hành mím môi, "Nói ở đây là được rồi."

"Bây giờ tôi tạm thời ở chỗ này, tôi không chào đón anh đến," Thư Thanh Nhân trực tiếp từ chối đề nghị của anh ta, "Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ ra nhanh thôi."

Sau khi Tống Tuấn Hành nghe cô nói câu này, sắc mặt anh ta bỗng trở nên trắng nhợt.

Thẩm Tư Ngạn cong môi cười, giả vờ đồng cảm với anh ta, "Sáng sớm giám đốc Tống đã mất công đến đây rồi còn bị sập cửa vào mặt thế này, cần gì phải như vậy chứ?"

Tống Tuấn Hành lạnh giọng nói, "Giám đốc Thẩm, bất kể là giữa tôi và Thanh Nhân có thế nào, thì cũng không đến lượt anh ở đây xen vào đâu."

"Tôi không xen vào, tôi chỉ đang đồng tình với giám đốc Tống thôi." Thẩm Tư Ngạn lập tức bày ra dáng vẻ vô tội.

Tống Tuấn Hành cười hắt ra, con ngươi dưới cặp mắt kính liếc anh mấy lần, "Giám đốc Thẩm, lúc đầu tôi còn thực sự lo lắng anh sẽ nhân lúc cháy nhà hôi của, bây giờ nhìn lại thì có vẻ vẫn chưa được."

Thẩm Tư Ngạn mặc dù đang là dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, nhưng quần áo trên người anh vẫn chỉnh tề, ngay cả dây thắt lưng vẫn đang nhét vào trong dây quần, rõ ràng là chưa cởi ra.

Ở trên phương diện này hai người đàn ông này hiển nhiên đều không phải lính mới, Tống Tuấn Hành tùy tiện mấy câu, Thẩm Tư Ngạn đã hiểu được ẩn ý trong đó.

Thẩm Tư Ngạn nheo đôi mắt lại, giọng nói lạnh lẽo, "Anh đang muốn khoe khoang với tôi."

Tống Tuấn Hành đẩy mắt kính lên, "không hề."

Nụ cười trên môi Thẩm Tư Ngạn vụt tắt, "Giám đốc Tống, những lời lần trước anh nói, anh còn nhớ không?"

"Lời nào?"

Thẩm Tư Ngạn ung dung nói: "Thật ra anh phải nên cảm ơn tôi một năm trước chưa đến đây, nếu như có tôi ở đây, anh cảm thấy anh còn có thể có cơ hội cưới cô ấy?"

Tống Tuấn Hành nhíu mày, môi mím chặt không nói chuyện.

"Tôi đến sớm hơn một năm, dự án năm ngoái Phúc Bái có được cũng chưa chắc sẽ vẫn còn rơi vào tay anh." Thẩm Tư Ngạn kiêu ngạo cong môi cười, anh nhướng một bên lông mày, "Lời nói đúng ra phải là, giám đốc Tống anh đây là tu hú chiếm tổ chim khách."

"Thẩm Tư Ngạn!"

Tống Tuấn Hành vẫn luôn là người nhã nhặn nhưng đây là lần thứ hai anh ta nhịn không được vung nắm đấm về phía Thẩm Tư Ngạn.

Lần này Thẩm Tư Ngạn không đứng yên nhận đòn nữa, một giây Tống Tuấn Hành đấm về phía anh, anh cũng đưa tay lên nắm lấy cổ tay anh ta.

Tống Tuấn Hành vặn cổ tay, dễ dàng tránh thoát.

Thư Thanh Nhân vừa sửa soạn xong, đi ra thì nhìn thấy Tống Tuấn Hành lại muốn đánh nhau với Thẩm Tư Ngạn.

"Tống Tuấn Hành, anh không được đánh anh ấy!" Thư Thanh Nhân thực sự không nhịn được, bước nhanh về phía trước đến trước mặt anh ta, vẻ mặt tức giận, "Anh bị bệnh gì à, sao cứ thích đứng trước cửa phòng tôi đánh nhau thế?"

Tống Tuấn Hành đang định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy Thẩm Tư Ngạn bỗng lên tiếng, "Cô nhỏ, tôi không sao."

Thẩm Tư Ngạn bất thình lình trở mặt nhanh hơn cả lật sách, khiến Tống Tuấn Hành không kịp trở tay, trực tiếp ngây cả người.

". . ."

Thư Thanh Nhân lập tức hỏi Thẩm Tư Ngạn, "Anh ta lại đánh anh à? Sẽ không lại đánh đánh đến mức cánh tay của anh tàn phế đấy chứ?"

Tống Tuấn Hành nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ mù mịt không hiểu gì.

Lúc nào anh ta đánh cho cánh tay Thẩm Tư Ngạn tàn phế.

Thẩm Tư Ngạn "yếu đuối" lắc đầu, "Giám đốc Tống là người văn minh, sẽ không làm vậy với tôi đâu."

Tống Tuấn Hành: ". . ."

Thư Thanh Nhân đau lòng nhìn Thẩm Tư Ngạn, ngoài miệng an ủi anh sẽ không sao hết, tất cả đã có cô ở đây rồi.

Sau đó cô lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tống Tuấn Hành, "Tống Tuấn Hành, sao trước kia tôi không phát hiện anh là người thích đánh nhau thế nhỉ. Lần trước anh cũng đánh nhau với Thẩm Tư Ngạn rồi, anh biết rõ anh ấy không đánh lại mình, nhìn anh ấy vóc dáng cao to rắn chắc nhưng thật ra chỉ là như con hổ giấy không đánh được ai. Lần trước anh ấy đã bị anh đánh cả người đầy thương tích, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được, bây giờ anh còn muốn đánh anh ấy, có phải anh muốn tôi gọi điện báo cảnh sát giúp anh xin một vé đi du lịch cục cảnh sát một ngày không?"

Thẩm Tư Ngạn: ". . ."

Rốt cuộc là Thư Thanh Nhân đang nói giúp anh, hay là đang cố tình hạ thấp tôn nghiêm đàn ông của anh đây.

Tống Tuấn Hành ôm cả bụng đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Thẩm Tư Ngạn.

Nếu nói lần trước, rõ ràng là hai người tôi đánh đến anh đấm lại, hai người đều bị thương không khác nhau mấy, anh ta tuyệt đối không cảm thấy Thẩm Tư Ngạn không đánh nổi ai.

Nếu như Thẩm Tư Ngạn thật sự không đánh nổi ai, với cái tính cách thối nát ngang ngược kiêu căng này của anh, chắc chắn anh đã ra đi ở độ tuổi tráng niên rồi.

"Nếu như hôm nay anh đến đây vì muốn kích động bạo lực, vậy thì anh đi đi, chúng ta không có gì để nói." Thư Thanh Nhân mặt lạnh đuổi khách.

Sự tình phát triển nhanh đến mức Tống Tuấn Hành không kịp làm gì, anh ta còn chưa bắt đầu đã bị đuổi đi.

Thư Thanh Nhân giơ tay ra định đỡ lấy Thẩm Tư Ngạn, "Đi nào, tôi đưa anh đi bệnh viện chụp X-quang, nếu như anh ta thật sự đánh gãy tay của anh, tôi sẽ giúp anh tìm luật sư."

Sắc mặt Thẩm Tư Ngạn tái xanh, né tránh bàn tay đang đưa ra của cô, "Tôi không sao."

"Anh đừng cố ra vẻ mạnh mẽ. . ."

"Tôi không sao." Thẩm Tư Ngạn lắc lắc cánh tay vô hồn của mình.

Thư Thanh Nhân khẽ thở phào một hơi, "Được rồi, không có bị sao thì tốt rồi." Sau đó cô lại cảnh cáo Tống Tuấn Hành, "Sau này anh còn dám đánh anh ấy, đời này cũng đừng nghĩ đến việc nói chuyện với tôi."

Vẻ mặt hai người đàn ông phức tạp, sau khi bị hiểu lầm ở mức độ khác nhau, mọi lời giải thích bằng lời nói hay hình thức vào lúc này đều không có chút tác dụng nào.

***

Sau khi liên tục xác nhận Thẩm Tư Ngạn không sao, Thư Thanh Nhân mới cùng Tống Tuấn Hành đi xuống quán cà phê ở dưới lầu.

Chuyện Tống Tuấn Hành muốn nói với cô, thật ra trong lòng cô cũng đã đoán được mấy phần.

Cô cầm thìa bạc quấy cà phê, buông thõng mí mắt không nhìn anh ta, "Bên người nhà của anh nói thế nào?"

"Bọn họ muốn nói chuyện riêng với em, sau khi chuyện ly hôn được công bố, có rất nhiều tin đồn cùng lời bàn tán bên ngoài." Tống Tuấn Hành nói, "Anh đã cho người của mình đi giải quyết rồi, chỉ là cần chút thời gian thôi."

Thư Thanh Nhân gật đầu, "Là do tôi đơn phương công bố, cũng không có nói một tiếng trước với anh, khiến cho anh không kịp chuẩn bị gì, thật xin lỗi."

"Người nên nói xin lỗi là anh, nếu như không phải tại anh," Tống Tuấn Hành cười khổ một tiếng, "Chúng ta sẽ không đi đến bước này như ngày hôm nay."

Thư Thanh Nhân không nói gì, cà phê bị cô quấy một lúc sắp nguội hẳn, cô cũng chưa hề uống một ngụm nào.

"Hai căn nhà bên phủ Thủy Hòe Hoa kia đều đã là bất động sản thuộc quyền sở hữu của em, lúc nào em trở về cũng được." Tống Tuấn Hành dừng một chút, sau đó bổ sung thêm, "Em trở về đi, anh sẽ dọn ra ngoài."

Sống ở trong căn nhà đó thật sự đã để lại những trải nghiệm không mấy tốt đẹp cho cô, nên cô lắc đầu từ chối, "Anh không cần chuyển đi đâu, tôi ở đây được rồi."

"Chỗ này dù gì cũng là khách sạn, nếu như em không muốn chuyển về, vậy thì có thể tìm căn nhà khác."



Thư Thanh Nhân lại lắc đầu, "Không cần, tôi ở đây rất tốt."

Tống Tuấn Hành nhíu lông mày, sắc mặt có chút phức tạp, "Thanh Nhân, bời vì Thẩm Tư Ngạn ở đây nên em cảm thấy ở lại khách sạn tốt hơn ở những chỗ khác, phải không?"

Câu hỏi này của anh ta lại khiến Thư Thanh Nhân trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào.

Thật ra lúc vừa mới đến đây, cô cũng rất không muốn ở lại khách sạn, nhất là khi Thẩm Tư Ngạn ở đối diện.

Rốt cuộc từ khi nào cô bắt đầu không những không cảm thấy ở khách sạn phiền phức, ngược lại thỉnh thoảng còn cảm thấy thật ra Thẩm Tư Ngạn ở đối diện cô cũng rất tốt.

Bình thường anh nói chuyện thường khiến cô tức giận, dáng vẻ thiếu gia ăn chơi chác táng không biết tốt xấu.

Những mỗi lần anh xuất hiện đều rất đúng lúc, tiệc sinh nhật của cô, ở hội trường buổi tiệc thường niên của Hằng Tuấn, và đêm qua.

Thư Thanh Nhân không nói lời nào, hiển nhiên là cô đang do dự.

Tống Tuấn Hành nhắm mắt, cười tự giễu, "Xem ra lúc đó anh không nên đồng ý ly hôn."

Thư Thanh Nhân lập tức rất mẫn cảm với vấn đề này, "Anh hối hận rồi? Cho dù Tống thị gây áp lực cho anh, anh cũng không thể nói không giữ lời."

"Anh hối hận rồi, nhưng anh không có ý định nói không giữ lời, anh nói để em rời đi, là sẽ thật sự để em rời đi." Tống Tuấn Hành thản nhiên nói, vị đắng chát trong giọng nói của anh ta ngày càng nồng đậm hơn, "Thanh Nhân, anh là muốn để cho chúng ta có một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, em không cần phải làm gì hết, lần này để anh đến mang đi những quá khứ đã tổn thương em đi, bù đắp vào những đau thương đó."

Anh ta nhìn cô, trên ôn hòa nhã nhặn của anh ta giờ toàn là biểu cảm mà cô không thể hiểu được cùng với sự chật vật nhếch nhác.

Cô đã nói rất nhiều lần rồi, cô không muốn, cũng không cần.

Trên con đường này có hai lối đi riêng, đây là kết cục tốt nhất đối với bọn họ.

"Tôi và anh sẽ cùng nói chuyện với bên nhà của anh, nhưng anh không nên nói những lời như này nữa, bất kể là anh có nói bao nhiêu lần, đáp án của tôi vẫn sẽ như vậy mà thôi."

Cô nói xong thì đứng dậy rời đi.

Lúc cô đi ngang qua anh ta, cổ tay của cô bị một lực nhẹ nhàng nắm lấy.

"Thanh Nhân," Lực nắm trên tay anh ta chặt hơn, cố gắng giữ cô ở lại, "Cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em."

"Tôi không cần." Câu trả lời của cô vẫn không thay đổi.

Loại tình cảm đến chậm trễ này, cô không cần.

Cô từng cãi nhau với anh ta, từng cùng anh ta ầm ĩ, nhưng chỉ cần một lần trong vô số lần cãi nhau giữa hai người bọn họ, anh ta quay đầu lại nhìn cô một cái, nghe cô giải thích thêm một câu, thậm chí là nghe cô lí nhí nói xin lỗi thôi cũng được. Chỉ cần anh ta đừng không nói một lời rồi rời đi như vậy, con người sinh ra là động vật tình cảm, lạnh nhạt cùng sự coi thường đó sẽ không bao giờ có thể giải quyết được khúc mắc giữa hai người.

Cô vốn là một người khi cãi nhau xong sẽ quay người bỏ đi, nhưng mỗi lần bọn họ cãi nhau cô đều cắm đầu lựa chọn cúi người dọn dẹp bát

Đến khi cô thật sự muốn rời đi, sẽ chọn một buổi chiều đầy nắng, đi ra ngoài và không bao giờ quay trở lại.

Mà vào giây phút đó Tống Tuấn Hành bắt đầu thấy hối hận.

Có tác dụng gì.

Cuối cùng có thể bị cảm động, cũng chỉ còn một mình anh ta.

Thư Thanh Nhân đột nhiên nhận ra, mỗi lần chỉ cần Tống Tuấn Hành xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng cả một ngày hôm đó của cô.

Cô hận không thể khiến Tống Tuấn Hành hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô.

Nhưng ít nhất thì hiện tại không có khả năng đó, cô còn phải đi gặp người của bên Tống thị, cô còn phải ứng phó với mấy người lớn trong nhà mình, cô còn phải đối mặt với những tin đồn kia.

Cô muốn hoàn toàn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, tự do tự tại sống cuộc sống độc thân một mình, mà sao con mẹ nó cứ phải khó khăn như vậy chứ.

Thư Thanh Nhân lên lầu trở về phòng, lúc này Thẩm Tư Ngạn đã sớm về phòng của anh, cô đứng nhìn căn phòng trống rỗng này, đột nhiên cảm thấy thật quạnh quẽ cô đơn.

Cô rõ ràng khát vọng có một người cùng mình, nhưng lại sợ nhất phải chờ đợi một người.

Điện thoại "Ting" lên thông báo nhắc nhở phá vỡ yên tĩnh, Thư Thanh Nhân nhìn thông báo hiện trên màn hình, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận.

"Mẹ."

"Mấy bác của con nhất định muốn gặp được con, con không nhận điện thoại của bọn họ, bọn họ cũng thúc giục sang bên của mẹ thôi." Giọng nói của Từ Lâm nữ sĩ nghe rất mệt mỏi, "Mẹ đã chạy về rồi, con đi thẳng qua bên nhà tổ đi."

Thư Thanh Nhân: "Vâng."

"Trước khi con ly hôn, con nên nghĩ đến cục diện này, Thanh Nhân, cuộc hôn nhân này không phải chỉ có một mình con, con có biết không?"

"Con biết, con biết."

Cô liên tiếp nói hai tiếng con biết, rồi cúp điện thoại.

Thư Thanh Nhân ngồi trên ghế sô pha ngây người hơn nửa tiếng, cuối cùng vẫn đứng dậy, thu thập vài thứ, chuẩn bị về nhà tổ.

Vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy Thẩm Tư Ngạn đúng lúc cũng đang đứng ở ngoài cửa phòng, hình như anh cũng đang chuẩn bị rời đi.

"Sao mà mặt như đưa đám thế này." Thẩm Tư Ngạn cười cười, "Lại ở chỗ nào chịu ấm ức rồi?"

Thư Thanh Nhân mím môi, "Anh định đi đâu thế?"

Anh hỏi lại cô, "Cô định đi đâu?"

"Tôi về nhà," Cô nghĩ nghĩ cảm thấy lời này mang nghĩa khác, lại bổ sung thêm, "Về nhà tổ."

Người đàn ông chớp mắt, giọng điệu hờ hững, "Cô nhỏ, cô quên cô đã đồng ý chuyện gì với tôi rồi sao?"

Cô há miệng, có hơi sững người, "Cái gì cơ?"

"Cô nói nếu như tôi ở lại Đồng Châu ăn tết, thì sẽ mời tôi ăn cơm tất niên, mà mẹ cô cũng từng mời tôi." Thẩm Tư Ngạn dựa tường, ngoẹo đầu thở dài với cô, "Hóa ra hai mẹ con các cô đều chỉ nói cho có thôi à."

Vành mắt Thư Thanh Nhân bỗng đỏ lên, nói cũng bắt đầu cà lăm, "Anh muốn, muốn đi, cùng tôi?"

Thẩm Tư Ngạn "Ừ" một tiếng, môi mỏng khẽ cong lên, "Tôi chỉ muốn đi ăn ké bữa cơm tất niên, không có ý gì khác."

Cô hít mũi một cái, ra sức gật đầu, "Cơm tất niên ăn bao no."

Người đàn ông nhíu mày, "Không sợ tôi ăn luôn phần cơm tất niên của cô luôn à?"

"Đều cho anh ăn hết." Cô nói.

"Tôi biết cô vì sao làm cái vẻ mặt như đưa đám này rồi, hóa ra cô đã sớm đoán trước được tôi sẽ qua nhà cô tranh cơm với cô," Thẩm Tư Ngạn giả vờ như mới ngộ ra, đưa tay vuốt đầu của cô, "Cô nhỏ, là một nhà tiên tri."

Cô cũng thuận thế lấy lòng anh, "Anh cũng thế, vừa đúng lúc gặp được tôi đang ra ngoài."

Trên khuôn mặt người đàn ông bỗng nở nụ cười dịu dàng, "Đúng vậy, chúng ta đều là tiên tri."

Thư Thanh Nhân nào biết, bên trên thùng rác đặt ở trước phòng bên cạnh, có mấy mẩu tàn thuốc bị người đàn ông trước mặt dập tắt vì hút thuốc để giết thời gian.

Nhưng mà cho dù cô không biết, cô vẫn sẽ tặng phần cơm tất niên của mình cho Thẩm Tư Ngạn ăn.