Xà Quân Như Mặc

Chương 64




Lần theo đạo hồng quang kia để xác định vị trí, thân hình Như Mặc tựa như du long bàn, trước khi thiên la hoàn toàn buông xuống thì đã đi vào Trung Thiên cung, sau đó là đến thần điện.

Khi hắn đi vào bên trong, Vân Thư và Bảo Bảo ở trong kính cũng ngạc nhiên mở to mắt.

Như Mặc nhìn ma kính hồng ngọc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm “ các ngươi vẫn khỏe chứ?”

” Phụ thân, ngươi vào bằng cách nào? Không phải đã khép lại rồi sao?” Bảo Bảo vận dụng pháp lực chỉ trong chốc lát nhưng đã thấy mệt mỏi, cảm giác thân hình như bị nhũn ra, thiên la quả thật rất lợi hại, lúc này nàng muốn nói chuyện cũng tốn không ít khí lực, nhưng nhìn thấy phụ thân thì nàng biết mình đã có chỗ để dựa vào.

” Như Mặc, ngươi vẫn trở lại!” Vân Thư vô lực thở dài, vốn định một mình chịu chết, không ngờ đến cuối cùng cũng không chống lại được vận mệnh, làm cho Bảo Bảo và Như Mặc cùng bị liên lụy.

” Xà quân đại nhân!” Ảnh Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Xà quân đại nhân nổi tiếng cường đại nhất yêu giới.

” Bảo Bảo, ngươi còn dám gọi ta là phụ thân? Ai cho ngươi tới đây? Lá gan thật lớn a, ngươi biết ngươi làm nương ngươi sắp phát điên rồi sao?”. Như Mặc ngoài miệng mắng Bảo Bảo, tay cũng không ngừng, trong lúc nói chuyện thì một đạo lục quang cũng từ hai ngón tay hắn bắn về phía mặt kính hoàng kim.

Có pháp lực cường đại của Như Mặc hỗ trợ, Bảo Bảo và Ảnh Nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngực không còn khó chịu vì bị áp lực đè nặng nữa.

” Thực xin lỗi, phụ thân!” Nàng đương nhiên biết sẽ làm cha me thương tâm nhưng việc đã đến nước này cũng không có biện pháp nào khác, hiện giờ phụ thân đã vào đây, nhất định mẫu thân ở bên ngoài sẽ sống không bằng chết “ Thanh Liên hắn đâu?’

“Ta không gặp Thanh Liên và Mặc Mặc” Như Mặc nhíu mày, lại bổ sung thêm pháp lực.

” Không cần lo lắng, ta đã sai hoàng vệ bên cạnh ta đưa bọn họ đến Xà tộc, lúc này chắc đã tới nơi”. Vân Thư nhẹ giọng lên tiếng.

” Vân Thư, còn có ngươi, ngươi dám tính toán một mình chờ chết, nếu tất cả chúng ta cùng chết ở đây thì thôi, nếu có thể ra khỏi đây, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi”. Như Mặc lạnh lùng chuyển sang nhìn Vân Thư “ ngươi thực sự rất hồ nháo, chúng ta quan tâm ngươi mà ngươi không chút nào để ý tới chúng ta sao? Ngươi cao ngạo, không muốn yếu thế trước thiên đình, không chấp nhận chuyện chưa chiến đã bại, chúng ta đều biết cũng nguyện ý cùng sát cánh bên cạnh ngươi, ngươi chẳng những không cần còn tìm cách đem chúng ta rời đi, ngươi thực sự là muốn làm cho Mặc Mặc thương tâm mà chết a”

” Như Mặc, ngươi đừng nói!” Vân Thư làm sao không biết, chỉ cần hắn cúi đầu, chỉ cần hắn muốn bỏ đi thì bọn họ đã có cơ hội đi tới một nơi xa xôi, hắn tin người kia cũng nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng nếu hắn làm vậy thì có nghĩa là hắn chịu khuất phục trước người kia, cũng có nghĩa là sự kiên trì nhiều năm trước của hắn đều sai, càng có nghĩa là mình phải thừa nhận lựa chọn hắn mới là đúng, mà tất cả những chuyện đó Vân Thư đều không thể chấp nhận được, hắn tình nguyện chết cũng không muốn cúi đầu trước người kia, không cúi đầu trước quá khứ của chính mình.

Nhưng hắn không ngờ, dù hắn không muốn làm liên lụy tới bất kỳ ai thì cuối cùng vẫn ảnh hưởng tới Như Mặc và Bảo Bảo.

“Phụ thân, trong lòng Vân Thư nhất định cũng rất đau khổ, ngươi đừng nói hắn nữa”, nhìn bộ dáng Vân Thư đã suy yếu đến cực điểm, Bảo Bảo không đành lòng.

Như Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi,” Quên đi, hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, chúng ta đã bị nhốt ở bên trong, Vân Thư nếu biết ngươi có bảo bối này thì lúc trước ta đã đồng ý lời đề nghị của Thanh Liên, nhờ Tuyết Ưng vương hỗ trợ, bằng vào đạo hạnh của ba chúng ta, cộng thêm Huyễn Điệp Linh Ngọc của Địch Tu Tư cùng ma kính hồng ngọc thì có thể đối phó được với thiên la, bây giờ thì không kịp nữa rồi”

” Như Mặc, ngươi cho rằng cần bao nhiêu năm đạo hạnh mới đủ để phá bỏ thiên la?” Vân Thư nghe hắn nói xong, chậm rãi hỏi lại.

Như Mặc vẫn không ngừng bổ sung pháp lực vào ma kính, trầm tư nó “ ta cùng Tuyết Ưng vương là thích hợp nhất, Mặc Nhiên nội đan cùng Thiên La Địa Võng của hắn đều ở trong cơ thể chúng ta, nếu dốc hết sức thì pháp lực sẽ đạt được mười phần, Thanh Liên mất Hỏa Hồ Thánh Châu nhưng vẫn còn sáu ngàn năm đạo hạnh, hơn nữa Huyễn Điệp Linh Ngọc cũng có ba ngàn năm pháp lực, cùng với ma kính hồng ngọc của ngươi, chúng ta nếu có khoảng hai vạn năm nghìn năm đạo hạnh thì đủ sức phá bỏ thiên la”

Bọn họ nếu có hai vạn năm nghìn năm đạo hạnh, một khi xuyên thấu ma kính hồng ngọc thì có thể biến thành năm vạn năm, thậm chí là nhiều hơn, chắc chắn bọn hắn có thể ngưng tụ pháp lực về một chỗ.

Lúc trước Như Mặc cho rằng đối phó với thiên la thì cần phải có ít nhất năm ngàn năm đạo hạnh, mà Vân Thư pháp lực chưa mất thì ngũ vương bọn họ vẫn không đủ sức, càng không nói tới chuyện Vân Thư đã mất pháp lực,cho nên Như Mặc mới phủ quyết kế hoạch của Thanh Liên, hắn nào đâu biết được Vân Thư có được ma kính hồng ngọc có thể làm gia tăng pháp lực.

Chẳng lã là vận mệnh sao? Hiện giờ dù có ma kính thì pháp lực không đủ cũng là phí công vô ích.

” Hai vạn năm nghìn năm sao?” Vân Thư nỉ non lặp lại.

” Hai vạn năm nghìn năm? Nhiều như vậy!” Bảo Bảo chắc lưỡi “ phụ thân, không cần nhiều như vậy được sao? Hỏa Hồ Thánh Châu đang ở trong cơ thể ta, mặc dù ta đạo hạnh không bao nhiêu nhưng cơ thể ta đã hợp với Hỏa Hồ Thánh Châu làm thành một thể, tin tưởng là có được hơn ba ngàn năm pháp lực. Ngươi có gần một vạn năm đạo hạnh, còn có Huyễn Điệp Linh Ngọc chứa ba ngàn năm pháp lực nữa, tính tổng cộng chúng ta đã có một vạn sáu ngàn năm”

” Xà quân đại nhân, Ảnh Nhiên cũng có gần bốn ngàn năm đạo hạnh, trong quá trình tu luyện chưa từng làm qua chuyện ác gì, tuy rằng chưa luyện ra được bảo vật gì nhưng pháp lực vẫn rất tinh thuần, nguyện xin cống hiến” Ảnh Nhiên cũng xung phong góp sức.

” Phụ thân, như vậy ba người chúng ta đã có hai vạn năm, vẫn không đủ sao? Nhất định phải là hai vạn năm nghìn năm sao?” Bảo Bảo dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Như Mặc, chỉ cần có một tia hi vọng để được sống mà gặp lại Thanh Liên, nàng cũng muốn thử

Như Mặc nhìn nhìn Bảo Bảo cùng Ảnh Nhiên, có chút khen ngợi, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu,” Không đủ! Đây chỉ là phỏng đoán của ta. Ta từng cẩn thận tính qua, gần một vạn năm qua bốn mươi chín vị thượng tiên không ngừng dùng tiên lực để luyện ra thiên la, một phần là vì siêu độ tinh lực,đối với chúng ta lực sát thương sẽ không quá lớn là vì chúng ta không phải là ác yêu, chúng ta là thiện yêu muốn tu thành tiên, một nửa là dùng để sát tiên, bọn họ gia tăng tiên lực cho thiên la là dùng để tru linh diệt tuyệt, mà chúng ta cần có hai vạn năm nghìn năm đạo hạnh, thông qua ma kính hồng ngọc hi vọng sẽ tăng thành năm vạn năm pháp lực, trong lúc các thượng tiên vẫn đang gia tăng tiên lực cho thiên la thì hi vọng có thể phá vỡ được một lỗ hổng nhỏ trên thiên la, Tuyết Ưng vương đang ở bên ngoài chờ chúng ta, chỉ cần có lổ hổng thì có hi vọng đi ra ngoài. Nếu không đến khi thiên là thực sự trở thành sát tiên thì đừng nói là hai vạn năm nghìn năm, cho dù chúng ta có năm vạn năm đạo hạnh, lại thêm sự hỗ trợ của ma kính hồng ngọc cũng không có hi vọng đi ra ngoài”

Như Mặc vừa dứt lời, Bảo Bảo uể oải cúi đầu, Ảnh Nhiên cũng có vài phần ảm đạm, Như Mặc thấy thế thì lên tiếng an ủi “Trong quá trình tu luyện nếu chỉ có nửa điểm sơ sẩy thì cũng sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần biết thực lực chân chính của đối phương, không ngại thực lực của đối phương lớn hơn mà trong quyết đấu, ngươi cũng chỉ thâu phân, đừng nói là bây giờ thực lực của chúng ta thua xa thiên la, tuy nhiên các ngươi đừng quá bi quan, có ta ở đây, trong vòng năm, ba ngày, thiên la cũng đừng mong làm tổn thương chúng ta”

Những lời của Như Mặc cũng không làm bọn họ thấu vui hơn, sau ba, năm ngày đó thì tình hình sẽ thế nào?

Vẫn không thể thoát chết.

Chỉ khác biệt là sớm hay muộn mà thôi.

” Bảo Bảo, Ảnh Nhiên, các ngươi thu tay lại nghỉ ngơi đi, chờ khi ta mệt thì các ngươi sẽ thay thế, như vậy chúng ta sẽ kéo dài thời gian nhiều hơn, có lẽ Tuyết Ưng và Thanh Liên ở bên ngoài sẽ nghĩ được biện pháp nào đó”

Như Mặc thấy bọn họ không vui liền nhẹ giọng an ủi, Vân Thư lúc này đã quay lại nằm trên nhuyễn tháp, giống như là đang ngủ, Như Mặc biết hắn bây giờ là linh thể, so với bọn họ còn khó chịu nhiều hơn, bây giờ thấy hắn nằm, tuy rằng có lo lắng nhưng vẫn không nói gì, theo tính tình của Vân Thư thì hắn không cần người khác thương hại.

Bảo Bảo cũng biết phụ thân nói vậy là muốn an ủi các nàng.

Thiên la một khi buông xuống, trừ phi sinh linh bị giết hết thì không thể nào thu lại, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không thể ra, Thanh Liên và Tuyết Ưng vương cho dù có ở bên ngoài thì có thể làm được gì chứ.

Nhưng nàng và Ảnh Nhiên cũng nghe lời mà thu hồi pháp lực, im lặng ngồi điều tức, chờ khi phụ thân mệt thì tiếp sức cho hắn.

Lúc này Bắc Dao Quang và Tuyết Ưng ở bên ngoài cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách, không có biện pháp gì ngoài trừ thấp thỏm, lo âu, chăm chú nhìn đạo hồng quang bên trong, so với trước lúc Như Mặc đi vào thì sáng hơn rất nhiều, không cần nghĩ cũng biết người đang dùng lực để chống đỡ là ai.

” Tuyết ưng, ngươi nói nếu Như Mặc và Mặc Mặc đều ở bên trong thì có thể chống đỡ được bao lâu?”. Từ lúc Như Mặc đi vào bên trong thì Bắc Dao Quang đã hỏi đi hỏi lại chuyện này không biết bao nhiêu lần, Tuyết Ưng vương cũng biết nàng lo lắng cho nên vẫn kiên nhẫn trả lời “ phu nhân đừng lo lắng, nhìn đạo hồng quang kia thì trong vòng mười ngày, Như Mặc bọn họ sẽ không có vấn đề gì, có lẽ Thanh Liên và Mặc Mặc cũng rất an toàn”

Tuyết ưng vương bọn họ căn bản không biết ở bên trong chính là Ảnh Nhiên cùng Bảo Bảo, còn tưởng rằng là Thanh Liên cùng Mặc Mặc, bởi vì trên đường đi hắn đã nghe Như Mặc kể chuyện Thanh Liên độ cho Vân Thư một ngàn năm pháp lực, hơn nữa Hỏa Hồ Thánh Châu cũng không ở trong cơ thể hắn, cho nên đạo hồng quang lúc đầu không sáng lắm, điều đó cũng phù hợp với tình trạng pháp lực hiện tại của Thanh Liên, Mặc Mặc thì đạo hạnh không bao nhiêu, chẳng qua chỉ có Thất Sắc Khổng Tước Thạch của Tước vương Vân Thư mà thôi, cho nên hắn mới dự đoán như thế.

“Mười ngày, mười ngày sau thì sẽ thế nào? không biết Thanh nhi có tìm được Bảo Bảo ở Hỏa Hồ tộc, trên đường đi cũng không nhìn thấy nàng, hẳn là nàng đã đến trước chúng ta phải không?”

Bắc Dao Quang tâm hoảng ý loạn nhìn thiên la, hơn một trăm năm qua chưa từng lìa xa Như Mặc bây giờ chia cách như vậy, tựa hồ như là vĩnh quyết, Như Mặc vốn là trời của nàng, là tất cả của nàng, trong cảm nhận của nàng, Như Mặc rất mạnh, không có gì có thể làm khó được hắn, lại không ngờ chỉ mới trải qua một trăm năm hạnh phúc đã gặp phải đại họa như vậy, nàng còn tưởng bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy…

Bắc Dao Quang không thể tiếp tục nghĩ được nữa, tâm đã muốn rơi xuống nhưng phải mạnh mẽ kéo lên, không thể nhanh chóng buông xuôi như vậy, dù sao cũng chỉ mới ngày đầu tiên, nàng đã buông xuôi thì Như Mặc ở bên trong thiên la sẽ thế nào. Nàng nhất định phải kiên cường.

Khi Thanh Liên cùng Mặc Mặc đuổi tới, nhìn thấy Tuyết Ưng vương cùng Bắc Dao Quang vẻ mặt ngưng trọng, không ngừng đi tới đi lui ngoài thiên la mà không nhìn thấy Như Mặc và Bảo Bảo đâu thì liền biết là nguy rồi

” Mẫu thân–”

” Tuyết ưng, Như Mặc hắn đi vào đã bao lâu?”

Tuyết Ưng vương nhìn thấy bọn họ đến thì ngây ngẩn cả người, Bắc Dao Quang không khống chế được mà chỉ tay vào Thanh Liên cùng Mặc Mặc, có chút run rảy nói “ Mặc Mặc, Thanh Liên, các ngươi ở đây, vậy thì ở bên trong là ai?”

” Thanh Liên, sao lại thế này, ngươi như thế nào lại ở bên ngoài, người có pháp lực tương đương ngươi là ai? Như Mặc nhìn thấy đạo hồng quang kia liền ngay trước khi thiên la bao trùm toàn bộ mà đi vào bên trong” Tuyết Ưng vương cũng nghẹn họng trân trối.

” Chết tiệt, nhất định là Ảnh Nhiên cùng Bảo Bảo! Tiểu yêu tinh chết tiệt, nếu còn có thể gặp lại nàng, ta nhất định sẽ hảo hảo đánh vào mông nàng mấy cái”. Ánh mắt Thanh Liên lộ ra sự ảm đạm, ai cũng biết khi thiên la buông xuống thì người hay yêu đều không có cơ hội đi ra.

“Ảnh Nhiên là ai” Bắc Dao Quang nghe nói Bảo Bảo ở bên trong thì như muốn ngất đi “ Bảo Bảo sao có thể đến trước chúng ta mà đi vào trong đó?”

“Đây nhất định là do vận mệnh an bài, khi cùng ta du lịch nhân gian, Bảo Bảo đã tình cờ cứu được một người của Tuyết Ưng tộc, một mặc ưng đã có gần bốn ngàn năm đạo hạnh, vì muốn tranh cao thấp với Mặc Mặc nên mới thu nàng làm người hầu, cho nên mới có thể đến trước Tuyết Ưng vương mà đi vào trong thiên la, nàng nhất định cho rằng ta cùng Như Mặc và Bắc Dao ngươi đều ở trong đó nên mới đi vào”

Một chữ duyên kia lại làm ra tình trạng như hiện giờ, Thanh Liên thực sự không biết là do thiên định hay là mệnh định.

Tuyết Ưng vương nghe thấy cũng rất ngạc nhiên, trong tộc của hắn từ khi nào lại xuất hiện một kẻ có đạo hạnh cao thâm như thế mà hắn thân là Ưng vương lại không hay biết gì?

” Tỷ phu, Tuyết Ưng thúc thúc, mặc kệ là tỷ tỷ vì sao lại đi vào trong, vấn đề quan trọng hiện tại là chúng ta có cách nào để đưa bọn họ ra không? hiện tại chỉ có pháp lực của một mình phụ thân là có thể chống lại thiên la mà thôi”

Mặc Mặc hiện tại làm sao còn có tâm tình quản Bảo Bảo là như thế nào đi vào, hắn chỉ muốn biết có cách nào phá vỡ thiên la để đem Như Mặc, Bảo Bảo cùng Vân Thư đi ra.

Lời này vừa ra, ba người lớn cùng rơi vào trầm mặc, nhất là Thanh Liên, nhìn thấy thiên la ngày càng sáng lên thì âu lo trong mắt càng tăng.

Chỉ có hắn và Tuyết Ưng thì làm sao có thể phá vỡ thiên la. Như Mặc pháp lực tuy cao hơn hơn hai người bọn họ cộng lại nhưng cũng chỉ có thể nỗ lực để không bị thiên la gây tổn thương, nhưng cũng không thể chống cự lâu dài. Chẳng lẽ bọn họ ngoại trừ ngồi chờ chết thì không còn biện pháp nào khác?

” Không– tỷ phu, van cầu ngươi, ngươi là Hồ vương Thanh Liên trí tuệ nhất thiên hạ, ngươi nhất định sẽ có biện pháp, đúng không? Mau tìm cách đi, ta không thể không có bọn họ, phụ thân, Vân Thư, tỷ tỷ, người nào ta cũng không thể thiếu, nếu bọn họ chết thì ta và mẫu thân làm sao sống được”

Mặc Mặc vẫn chưa từng rơi lệ mà lúc này cũng không kiềm nén được nữa, nước mắt rơi xuống như mưa, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cầu xin hắn, hắn cũng biết nếu Thanh Liên có cách thì sẽ không chờ hắn phải cầu xin, trong mắt hắn sẽ không tràn đầu đau xót như vậy nhưng hắn chỉ còn niềm hi vọng duy nhất, cầu xin Thanh Liên, dối gạt mình rằng hắn vẫn có cách.

Hắn là Hồ vương trí tuệ nhất thiên hạ? Thanh Liên cười khổ

Nhìn thấy thiên la ngày càng chói sáng rực rỡ, biết là thiên đình đang không ngừng gia tăng pháp lực, nếu cứ tiếp tục bổ sung lực lượng như thế thì Như Mặc rất nhanh sẽ không chống cự được.

Gia tăng pháp lực?

Trong đầu tinh quang chợt lóe, Thanh Liên nheo mắt nhìn Tuyết Ưng vương, Mặc Mặc và Bắc Dao Quang. Nhìn thấy mắt hắn tỏa sáng thì mọi người cũng biết hắn đã có biện pháp.

Lập tức đồng thanh hỏi “ tỷ phu, Thanh Liên, ngươi đã có biện pháp gì?’

Thanh Liên cũng không tính giấu diếm “ ta có một chủ ý, tuy rằng tỷ lệ thành công rất thấp nhưng cũng còn hơn là chúng ta không làm gì, cứ ngồi yên đây mà đau khổ, dày vò, đó cũng không phải là tác phong của Thanh Liên ta. Nhưng lần này cần phải nhờ bộ tộc Tuyết Ưng hỗ trợ”

” Thanh Liên, nói đi! Mặc kệ là chủ ý gì nhưng lúc này có cách thì đã là tốt rồi, cho dù muốn ta đánh cược cả sinh mệnh của mình thì cũng không tiếc” Tuyết Ưng vương ngữ khí kiên định, tràn đầy tình nghĩa.

” Tỷ phu, ngươi nói mau!” Mặc Mặc nghe nói có biện pháp, lập tức ngưng khóc, vội vã lên tiếng.

Bắc Dao Quang cũng đồng dạng sốt ruột, nhưng không có nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt ngập nước nhìn Thanh Liên.

“Tập trung lực lượng đánh lên thiên đình, tiến hành tru tiên” Thanh Liên trầm giọng.

” Tru tiên?” Ba người trăm miệng một lời hỏi ngược lại.

“Đúng, tru tiên. Thiên la là do bốn mươi chín vị thượng tiên tạo nên, một khi thiên la đã buông xuống thì không thể dừng lại nhưng nếu giết chết những người tạo ra thiên la thì thiên la không cần đánh cũng sẽ tự hủy. Chúng ta là yêu tinh, nếu lần này nháo lên tận thiên đình thì mặc kệ hành động lần này có kết quả hay không thì từ nay về sau đều rơi vào ma đạo, trở thành ác yêu trong miệng thiên đình. Tuyết Ưng ngươi có bằng lòng cùng ta hành động không?”

Thanh Liên chăm chú nhìn Tuyết Ưng, ánh mắt tràn đầy mong đợi và tín nhiệm, ánh sáng trong mắt hắn có thể làm cho thiên địa phút chốc trở nên thất sắc, mà ba người kia nghe những lời của hắn thì khí huyết dâng trào.

” Ta đi!” Mặc Mặc lập tức lớn tiếng nói:” Cái gì ma đạo hay không ma đạo, ta cũng không hiếm lạ thiên giới có thừa nhận hay không, dù sao ta vốn là xà tử, lại kế thừa mệnh cách Phá Quân tinh của mẫu thân nên đã sớm cùng thiên giới bất lưỡng lập, mấy năm nay chuyện ta đã làm, nhất là chuyện lần này thì thiên đình làm sao có thể thừa nhận?”

” Thanh Liên, chỉ bằng hai người chúng ta e là không đủ, ta lập tức phát động lệnh triệu hồi khẩn cấp tộc nhân trong tộc, tám đại tướng dưới quyền đều là thuộc hạ trung thành, tình như huynh đệ, bọn họ sẽ không để ý chuyện có thành tiên hay không mà sẽ theo ta đánh lên thiên đình, cho dù không phá được cái thiên la chó má này thì cũng quậy cho thiên đình long trời lở đất đi”

Tuyết Ưng vương vốn là người yêu ghét rõ ràng, mấy ngàn năm trước, chỉ vì một sự hiểu lầm mà hắn đối nghịch với Như Mặc suốt mấy ngàn năm, sau khi đã cởi bỏ khúc mắc thì vẫn thấy áy náy với Như Mặc, bây giờ đã có cơ hội để hắn làm gì đó cho Như Mặc, chẳng sợ phải trả giá bằng cả tính mạng, hắn cũng không ngại, hắn cũng đã sớm không vừa mắt sự chuyên chế, cường quyền của thiên đình rồi, những lời của Thanh Liên càng hợp ý hắn hơn.

” Như thế rất tốt! tộc nhân Hỏa Hồ tộc ta đều là giảo hoạt thành tánh, chuyện ta không muốn thành tiên đã làm nhiều người tức giận, lúc này muốn kêu bọn họ cùng lên trời tru tiên thì sợ là không thể, nhưng không sao, có Thanh Liên ta thì cũng bằng toàn bộ Hỏa Hồ tộc rồi”. Thanh Liên cuồng tứ không kềm chế được, tiêu sái kiêu ngạo giờ phút này lại lần nữa triển lộ đi ra, ngồi chờ chết không phải là tính cách của Thanh Liên hắn, nếu lần này Bảo Bảo bất hạnh chết đi, từ nay về sau hắn cũng sẽ không để cho thiên đình được yên ổn ngày nào, cho đến khi hắn chết đi mới thôi.

” Tỷ phu, ngươi thật không hỗ là con rể của Bắc Dao gia ta, ta và ngươi cùng đi, tuy rằng pháp lực của ta không cao nhưng ta có mệnh cách tinh quân, nên việc ra vào thiên đình sẽ không dễ dàng bị phát hiện, phóng lửa, thiêu đốt thiên đình, nếu không lấp cạn cái Dao Trì kia thì ta sẽ không gọi là Bắc Dao Mặc Mặc”

Đôi mắt màu đen của Mặc Mặc tràn đầy oán hận và mong muốn trả thù.

” Không, Mặc Mặc, ngươi không cần lên thiên đình, ta muốn ngươi đến một nơi để tìm một người” Thanh Liên từ chối đề nghị của hắn.