Xà Quân Như Mặc

Chương 19




“Không cần hầu hạ, ngươi cũng cùng ta bôn ba mấy ngày rồi, cũng đã đói bụng, cùng nhau ăn đi”, Tư Đồ Y chỉ ghế bên cạnh nói.

“Dạ, công tử”, lúc này Hắc Nô lại rất nghe lời, đem thức ăn cùng đồ điểm tâm dọn ra, lấy cho Tư Đồ Y xong, chờ hắn động đũa mới dám ăn.

Như Mặc từ trong nước chậm rãi đứng dậy, ánh mắt xanh biếc sâu thẳm lòe lòe tỏa sáng trong bóng đêm, vốn định ngâm mình trong hồ băng thêm một hồi nhưng tâm của hắn cũng không có cách nào bình tĩnh được, chi bằng sớm quay trở lại, ở nơi này boăn khoăn cũng phí vô ích, phải phụ trách chuyện do mình đã gây nên, đây là kết luận đầu tiên của hắn.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân mình lập tức biến thành vô hình, ở tại chỗ biến mất, khi mở mắt lần nữa, hắn đã biến trở lại hình người, xuất hiện trong gian phòng ở trang viện, trong trang viện có thêm hơi thở của hai người xa lạ, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi hắn không có mặt đã xuất hiện them hai người, không biết hai người này cùng với Bắc Dao Quang lại có duyên kiếp gì?

Cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ “ chủ nhân, Thanh nhi có thể tiến vào không?”

” Vào đi!” Như Mặc vốn cũng đang định gọi hắn tới, nghe hắn gõ cửa, tất nhiên là vừa lúc.

” Chủ nhân, lại tới thêm hai người xa lạ nữa, trong đó có một người ngay giữa mi có ẩn giấu kim ấn, trên người cũng mang huyết thống hoàng gia”, Thanh nhi lập tức đem quan sát của hắn báo cáo với Như Mặc.

Như Mặc tay phải nhẹ nhàng vẽ lên nửa vòng tròn trong không trung, tạo thành một mặt kính, chiếu rọi hình ảnh chủ tớ Tư Đồ Y, chỉ thấy hai người bọn họ, một thì chậm rãi, một thì như lang thôn hổ yết, đang ăn sáng. Như Mặc không chú ý nhiều tới Hắc Nô mà tập trung vào Tư Đồ Y, mày không khỏi nhíu lại, ngư nương mấy kiếp trước rốt cuộc đã làm cái gì? Vì sao lại có nhiều tinh quân có liên quan đến nàng?

Nếu nói lúc trước Văn Khúc tinh quân vì đúng dịp mà đến thì giờ Võ Khúc tinh quân cũng xuất hiện, đã không còn là ngẫu nhiên nữa, có lẽ hắn cần phải đi “Lục Trung Thiên” một chuyến, dò la xem kiếp trước Bắc Dao Quang đã tạo nên duyên kiếp gì. Nếu tất cả mọi người cũng tới báo ân thì cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì một người trong một đời chỉ có thể nhận sự báo ân của một người, những người khác cơ duyên chưa tới thì cũng chỉ phải đợi đến luân hồi, cho nên nếu Văn Võ song khúc tinh cùng tới, bọn họ nếu thực sự có thiếu ân tình của Bắc Dao Quang thì như vậy tình hình đối với hắn rất bất lợi.

Tuy rằng hắn đạo hạnh thâm hậu, pháp lực cũng cao cường, nhưng dù sao bọn họ cũng là tinh quân đứng vào hàng tiên ban, cho dù bây giờ hạ phàm làm người thường, nhưng nguyên thần vẫn thuộc thiên mệnh, còn hắn chung quy vẫn chưa thoát khỏi hình hài của yêu, nếu Bắc Dao Quang tiếp nhận sự báo ân của một trong hai người bọn họ, vậy thì hắn phải đợi để báo ân cho tới lúc nào?

Như Mặc ngón giữa bắn ra, hình ảnh lập tức chuyển biến đế chỗ Phùng Tử Kiện ở, chỉ thấy Phùng Tử Kiện đang ở trong phòng hắn chú tâm đem sách vở bỏ vào giỏ, xem ra là quyết định cáo từ, rời đi.

Hình ảnh lại thay đổi, lần này là Bắc Dao Quang đang nằm ghé lên bàn, miệng lẩm bẩm gì đó mà Như Mặc nghe không hiểu, nhìn qua bộ dáng tựa hồ rất buồn chán nhưng trong ánh mắt mâu quang không ngừng chuyển động, làm cho Như Mặc biết, nàng đang tính toán gì đó trong đầu.

Một nữ tử như vậy, thực sự là quá mức không an phận, dường như từ sau khi hắn gặp nàng, đều không thấy nàng im lặng lúc nào, nhưng một nữ tử như vậy lại làm cho con đường thành tiên của hắn chậm thêm ba ngàn năm. Bởi vì từng chịu ôn của nàng, lúc này mới thất bại trong gang tấc, cho nên bất luận thế nào, đời này, ông tình đã vất vả đem nàng đến trước mặt hắn thì không thể không báo đáp ân tình của nàng, đành phải xin lỗi hai vị tinh quân, làm cho bọn họ luân hồi ở thế gian thêm môt lần nữa để báo ân của Bắc Dao Quang.

Tóm lại, đời này, Bắc Dao Quang phải nhận sự báo ơn của hắn.

” Thanh nhi, coi chừng Trân Châu, đừng để cho nàng gây rắc rối”, Như Mặc sau khi suy nghĩ xong, nhẹ giọng phân phó.

” Chủ nhân yên tâm! Chủ nhân ngươi–” Thanh nhi vốn muốn hỏi Như Mặc vì cái gì phải ở lại chỗ này, còn thân cận một phàm nhân nữ tử, lời vửa nói được một nửa mới nhớ ra mình đã quá phận, không nên hỏi chuyện riêng tư của chủ nhân.

” Thanh nhi, tính tình của ngươi xưa nay trầm ổn, đáng tin cậy, ta cũng không gạt ngươi, nữ tử này chính là ngư nương từng có ơn với ta ở kiếp trước, ta vì chịu ơn của nàng nên không thể đắc đạo, cho nên đời này ta phải báo đáp ân tình của nàng, ngươi hiểu chưa?”

Như Mặc nhìn về phía Thanh nhi, ánh mắt không có nhiều độ ấm, Thanh nhi lại biết, đây là Như Mặc đã tỏ vẻ tín nhiệm hắn nhiều rồi, vội vàng cung kính gật đầu “ chủ nhân, Thanh nhi hiểu được, Thanh nhật định sẽ hỗ trợ chủ nhân hoàn thành tâm nguyện, cũng chúc cho chủ nhân sớm ngày đứng vào hàng tiên ban”

” Thanh nhi, ngươi là có năng khiếu tu hành, ngươi nếu có thể bỏ qua tục niệm trong đầu thì trải qua lần này, ta sẽ mang ngươi đi cùng, ngươi cảm thấy thế nào?”, Như Mặc thần sắc mang theo vài tia tiếc hận nhìn hắn.

“Đa tạ chủ nhân quan tâm, Thanh nhi cảm thấy được như vậy đã tốt lắm rồi”, Thanh nhi lại lắc đầu cự tuyệt.

” Vì Trân Châu, ngươi cảm thấy được đáng giá sao? Ngươi phải biết rằng chúng ta vốn là trời sinh lãnh huyết, không có chân tình chân ái, đây chỉ là loại tình cảm nhân loại mới có, hơn nữa trong nhân loại, người chân chính có được cái gọi là yêu của rất ít, Thanh nhi, ngươi ở thế gian thời gian không phải ngắn, chẳng lẽ không nhìn ra sao?”

Như Mặc cảm thấy Thanh nhi có tâm tính cùng căn cơ rất tốt, không đi con đường tu luyện thực đáng tiếc, huống chi Thanh nhi một lòng thích Trân Châu mà Trân Châu lại muốn dây dưa với mình. Đây cũng không thể nói Trân Châu không đúng, dù sao xà loại bọn họ luôn chạy theo dục vọng của chính mình, thế nhưng trong thân thể động vật, Thanh nhi vẫn khát vọng có được tình yêu của Trân Châu, thật đúng là đả kích.

” Chủ nhân, Thanh nhi biết ngài nói đều đúng, cũng là vì muốn tốt cho Thanh nhi, chỉ là có một số việc đã định sẵn, ta vì hiểu chỉ có nhân loại mới có yêu hận tình cừu, cũng hiểu được muốn có được hồi đáp của Trân Châu thì dường như không có khả năng, nhưng ta đã không thể quay đầu lại, cũng may, đạo hạnh của ta sẽ giúp ta sống được lâu dài, chỉ cần chúng ta không tạo sát nghiệt, chúng ta vĩnh viễn có được cuộc sống tiêu sao, thời gian ở chung lâu, sẽ có ngày Trân Châu phát hiện được ưu điểm của ta”

Thanh nhi nói những lời này, vẻ mặt cũng tràn đầy chấp nhất và kiên định, thâm tình mà thành kính, hoàn toàn không thích hợp với bộ dáng môt thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi của hắn, làm Như Mặc cảm thấy hắn nói vậy cũng đúng. Một ngàn năm trước, lúc hắn rời đi cũng đã từng nói với Thanh nhi một lần, lần đó hắn cũng cự tuyệt, một ngàn năm sau, hắn vẫn cự tuyệt như trước, xem ra Thanh nhi đã rơi vào tình nghiệt.

Như Mặc mỗi lần nhìn bộ dáng không oán không hối của Thanh nhi, trong lòng lại dân lên cảm giác kì lạ, nhân loại tuy rằng yếu ớt, vô dụng nhưng bọn họ lại có được tình yêu, cũng rất cuốn hút yêu loại, nếu không cẩn thận sẽ giống như Thanh nhi vậy, rõ ràng đã cùng tu tiên vô duyên lại còn cam tâm tình nguyện tiếp tục trầm mê, mà hắn tuyệt đối không để cho mình lây dính cảm xúc đó.

Như Mặc lại không phát hiện chính là, hắn tuy rằng còn không có yêu Bắc Dao Quang, nhưng rõ ràng hắn đã có lòng ghen tỵ, hắn không muốn người khác tranh đoạt cơ hội báo ân với Bắc Dao Quang, sự biến hóa tâm lý này ở trên người kẻ khác thì là đương nhiên, coi như là thay đổi không quá lớn nhưng đối với một người gần chín ngàn năm qua tâm vẫn bình tĩnh như nước, một lòng muốn tu thành tiên như Như Mặc mà nói, thì tình cảm cùng ý thức muốn giữ lấy đã khác với hắn ngày thường một trời một vực, chỉ có điều sự biến hóa này ngay cảm bản thân hắn cũng không ý thức được mà thôi.

” Một khi đã như vậy, Thanh nhi, ngươi tự lo lấy!” Như Mặc chấm dứt vấn đề thảo luận của bọn họ, hắn tôn trọng ý nguyện của Thanh nhi.

” Đa tạ chủ nhân!” Thanh nhi lại lần nữa thi lễ với Như Mặc, thần sắc lại trở lại như lúc ban đầu “ chủ nhân, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”

” Thuận theo tự nhiên! Ngươi cùng Trân Châu từ giờ trở đi không nên sử dụng pháp thuật, người vừa tới là Võ Khúc tinh quân tái thế, tuy rằng hắn hiện là một phàm nhân nhưng đối với địch ý cùng pháp lực luôn có sự mẫn cảm, ngươi thì ta còn yên tâm, nhưng Trân Châu có bao nhiêu đạo hạnh, ngươi so với ta còn biết rõ hơn, một khi gây ra họa gì, ta cũng không thể giúp nàng, nhớ kỹ”, Như Mặc tuy biết nói như thế với Thanh nhi cũng là tiết lộ thiên cơ nhưng vì để việc báo ân của hắn không xảy ra sơ suất, cần phải có sự chuẩn bị, hơn nữa Thanh nhi tính tình trầm ổn, chính là một trợ thủ tốt.

” Đa tạ chủ nhân nhắc nhở, Thanh nhi hiểu được!” Thanh nhi biến sắc, thần tình cảm kích, hắn tuy rằng biết, chủ nhân nói với hắn này đó chính là hy vọng hắn có thể giúp hắn, nhưng là chủ nhân nói cho hắn này đó, không phải để cho hắn và Trân Châu tránh bị họa sao?

” Vậy ngươi đi thôi! Giữa trưa ta sẽ cùng bọn họ cùng nhau ăn cơm!” Như Mặc nhẹ nhàng nói xong, Thanh nhi lập tức tâm thần lĩnh hội nói,” Hiểu được, chủ nhân, Thanh nhi cáo lui!”