Thời gian chầm chậm trôi mà bền bỉ, mang họ từ trong những ký ức đi đến này hôm nay- --
Vào dịp trước Tết năm nay, Hà Nhạc Chi đã dẫn hai cô em gái cùng Hà Kỳ đi du lịch. Bốn người họ chọn một khách sạn ven biển, mỗi ngày đều lặn biển rồi lướt sóng. Buổi chiều khi cái nắng đã dịu bớt, họ đạp xe hoặc lái xe điện quanh đảo để hưởng gió biển.
Hắn đặt điện thoại lên phía trước xe đạp và gọi video cho Hàn Phương Trì.
Lúc ấy Hàn Phương Trì đang nghỉ ngơi sau buổi tập thể dục mới về.
Hà Nhạc Chi đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie, không đeo kính, gió thổi làm mắt hơi nheo lại.
Hàn Phương Trì hỏi: "Hôm nay không xuống nước chơi à?"
"Chơi xong rồi, giờ ra ngoài hóng gió chút rồi tối nay sẽ đi ăn đồ nướng, do Dao Dao bảo muốn ăn lại món tôm nướng hôm trước ấy." Hà Nhạc Chi xoay điện thoại để quay cảnh biển cho anh xem, nói: "Mang cho anh chút gió biển nè."
Dạo này hắn thường hay làm thế, mỗi khi đi đâu như chạy bộ hoặc đạp xe, hắn đều gọi video để vừa trò chuyện với Hàn Phương Trì, mà cũng vừa cho anh xem phong cảnh nữa.
"Quay lại đây." Hàn Phương Trì bảo:
Hà Nhạc Chi đáp: "Cảnh đẹp lắm, anh nhìn biển đi."
"Không nhìn." Hàn Phương Trì nói.
Sau đó Hà Nhạc Chi cười xoay điện thoại lại, nhẹ nhàng đáp: "Vâng ạ, bác sĩ."
Hôm đó hắn mặc đồ thể thao, trông rất đẹp trai. Hàn Phương Trì nhìn hắn rồi hỏi: "Cằm em bị sao thế?"
"Mũi đốt đó, sưng thành một cục to." Hà Nhạc Chi đưa tay lên gãi nhẹ.
"Đừng gãi." Hàn Phương Trì nhắc nhở.
Hai người đã yêu nhau hơn một năm rồi, nhưng tình cảm không hề giảm bớt xíu nào. Họ vẫn còn đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy và có vẻ sẽ còn kéo dài một thời gian nữa.
Khi một mối quan hệ làm cả hai người đều cảm thấy thoải mái trong cuộc sống hàng ngày, nó chắc chắn sẽ ổn định như vậy.
Dạo nàyTiếu Dao đang yêu, mê đắm bạn gái, nhưng cứ vài ngày lại cãi nhau, sau đó lại làm lành.
Một lần, Tiếu Dao tò mò hỏi họ: "Hai người không thể cãi nhau cho tôi xem một lần được à?"
"Nếu cậu không muốn ở đây thì ra ngoài." Hàn Phương Trì đáp.
"Không, tôi muốn xem hai người cãi nhau trông thế nào." Tiếu Dao nói.
"Lần sau mà cãi nhau, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu đến xem." Hà Nhạc Chi cười đáp.
Tiếu Dao nói: "Được, nhớ đấy."
Thực ra họ chẳng bao giờ cãi nhau cả. Hồi nhỏ, ngoài việc Hà Nhạc Chi không chăm chỉ học hành thì cũng không có chuyện gì khiến Hàn Phương Trì giận được cả. Bây giờ lại chẳng có lý do nào để Hàn Phương Trì ghen tuông nữa, vì thế càng không có gì để mà cãi nhau.
Năm ngoái nhóm bạn thân có tụ họp một lần, nhưng Hà Nhạc Chi vẫn đang bận đi du ngoạn biển chưa về, còn Hàn Phương Trì thì tăng ca nên không thể tham dự.
Tiếu Dao dẫn bạn gái đến, Chu Mộc Nghiêu cũng có mặt. Lần này hầu như ai cũng có mặt, kể cả những người thường xuyên đi công tác xa cũng quay về, có người đã hơn ba năm chưa gặp nữa.
Trong nhóm có hai người không thuộc vòng bạn bè của họ, nhưng lại có mối quan hệ tốt với những người từ xa trở về nên cũng đi cùng.
Mọi người lâu ngày không gặp, khó tránh khỏi chuyện trò hỏi thăm. Thi thoảng, cuộc trò chuyện có nhắc đến Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi, nhưng vì Chu Mộc Nghiêu cũng có mặt nên họ không nói quá nhiều. Còn những người ít trở về, lần cuối khi gặp Hà Nhạc Chi thì là lúc hắn còn đang hẹn hò với Chu Mộc Nghiêu. Giờ mối quan hệ giữa ba người anh em này đã thay đổi, nào ai có thể đoán trước được gì đâu.
Từ lâu rồi hai người bọn họ đã không còn liên lạc gì với Chu Mộc Nghiêu nữa, còn Tiếu Dao thì vẫn giữ liên hệ với cả hai bên. Đôi khi nói chuyện, Tiếu Dao bảo Tiểu Hắc đã buông bỏ, nhưng cậu chưa bao giờ nhắc lại chuyện này với ai.
Ban đầu khi mới chia tay với Hà Nhạc Chi, cậu luôn cảm thấy mình không thể buông tay. Cho đến khi Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi chính thức đến với nhau, mọi người đều nghĩ Tiểu Hắc sẽ nổi giận, nhưng thực tế cậu lại không nhắc đến chuyện này dù chỉ một lời, cả lời tốt hay lời không tốt đều không nói.
Tiếu Dao biết rằng Chu Mộc Nghiêu từng đến nhà Hàn Phương Trì gây náo loạn một lần, nhưng cụ thể thế nào thì gã không rõ và cũng không hỏi thêm.
Có một lần Tiếu Dao nói với cả hai rằng ít ra Tiểu Hắc cũng giữ thể diện bên ngoài, làm tốt hơn gã nghĩ.
Tiếu Dao vô ý hỏi hai người rằng sau này họ có muốn tiếp tục qua lại với Chu Mộc Nghiêu không.
Hà Nhạc Chi lắc đầu: "Tôi thì chắc chắn không."
"Còn cậu?" Tiếu Dao hỏi Hàn Phương Trì.
"Tôi sao cũng được," Hàn Phương Trì nói, "Gặp ở những buổi họp gia đình cũng chẳng sao."
Nói về mối quan hệ với Chu Mộc Nghiêu, thật ra hai người chẳng có cảm giác gì. Chuyện cũ đã qua, chẳng ai còn nghĩ đến nữa.
Nếu nói đến hận thù thì hoàn toàn không có.
Việc Chu Mộc Nghiêu tức giận, những lời cậu dùng để đâm vào lòng Hàn Phương Trì là điều mà cả ba đều biết rõ. Cậu hoàn toàn có thể nói ra nhiều điều khiến cặp đôi này mâu thuẫn sâu hơn, khiến cả hai phải chịu tổn thương, dù có rộng lượng đến mấy cũng sẽ để lại vết sẹo trong lòng. Nhưng ngay cả khi mất bình tĩnh và cư xử vô lý, Chu Mộc Nghiêu cũng chưa từng muốn nói những điều đó.
Ngược lại, lời mà cậu nói ra khi ấy chỉ là câu rỗng tuếch, chẳng ảnh hưởng gì đến Hàn Phương Trì nổi năm phút nữa, không cần suy nghĩ cũng biết cậu đang ám chỉ điều gì.
Hơn nữa, trong suốt tám năm Chu Mộc Nghiêu và Hà Nhạc Chi ở bên nhau, cậu luôn biết rằng Hà Nhạc Chi cũng biết rõ bí mật của Hàn Phương Trì, nhưng cậu chưa bao giờ nhắc đến, cứ làm như thể không hề biết gì vậy. Ngay cả khi mối quan hệ đổ vỡ, cậu cũng không nói bất cứ điều gì với người ngoài, tất cả mâu thuẫn chỉ nằm giữa ba người họ mà thôi.
Cho nên đối với Hàn Phương Trì, chuyện đó chẳng quan trọng lắm. Nhưng Hà Nhạc Chi thì không thể tha thứ cho câu "Đồ mồ côi" kia. Dù thế nào đi nữa, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, muốn trở lại như trước đây và làm anh em là điều không thể nữa.
Sau ba vòng rượu, có người không nhịn được mà nhắc đến Hàn Phương Trì. Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi đã bên nhau hơn một năm rồi, những người thân quen đều không coi đó là chuyện lớn nữa, bình thường cũng chẳng nhắc đến. Nhưng hai người không thân lắm lại tò mò cứ muốn nói về chuyện này, đã bị ngăn cản hai lần rồi nhưng lại cứ tiếp tục nhắc.
"Tôi vẫn thắc mắc nha, Phương Trì nghĩ cái gì vậy?" Một người uống say lên tiếng, giọng điệu vô cùng lèm nhèm. Trước đây, vì gã ta quá phiền nên mọi người không ai muốn chơi cùng.
"Đang yên đang lành lại đi yêu đồng tính, mà yêu thì yêu, ngoài kia biết bao nhiêu người đàn ông, sao cứ phải tìm trong đám anh em?"
"——Này, thôi đi."
"——Cậu quan tâm làm gì?"
"——Anh nói mãi chưa chán à?"
Gã này vừa dứt lời, là ba người lên tiếng cùng lúc.
Lần lượt là Hoàn Dương, Tiếu Dao và Chu Mộc Nghiêu, và những người khác cũng định nói nhưng chưa kịp lên tiếng.
Người hỏi "nói mãi chưa chán à" là Chu Mộc Nghiêu, cậu lại lạnh lùng hỏi: "Việc này liên quan gì đến anh hả?"
"Cậu có biết tốt xấu hay không đấy?" Người kia thấy Chu Mộc Nghiêu bực bội, khá ngạc nhiên: "Tôi đang nói giúp cậu đấy, cậu không nghe ra à?"
Chu Mộc Nghiêu liền đáp: "Tôi cần anh giúp sao? Anh là ai chứ? Chúng ta có quen thân không?"
Chu Mộc Nghiêu chẳng chừa chút thể diện nào khiến người kia hơi mất mặt, thế là liền cãi nhau vài câu với Chu Mộc Nghiêu.
"Nếu không có gì để nói thì kể vài câu chuyện cười đi, người ta có yêu đồng tính hay không cũng có khinh thường gì đến anh đâu." Nói xong Chu Mục Nghiêu đứng dậy, cầm áo khoác mở cửa rời đi.
Bạn gái của Tiếu Dao ngẩn ngơ nhìn theo, cô đã gặp Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi vài lần, cũng gặp Chu Mộc Nghiêu nhưng chưa bao giờ nghe chuyện của họ cả. Lúc này, cô tò mò hỏi nhỏ Tiếu Dao: "Chuyện gì thế anh?"
"Chuyện dài lắm." Tiếu Dao đáp, rồi kéo tay bạn gái đứng lên.
"Tôi cũng đi đây. Sau này nếu có nói về chuyện của Phương Trì và Nhạc Chi thì đừng có nói trước mặt tôi, tôi không ngăn được miệng mình đâu." Gã vừa nói vừa thu dọn áo khoác và túi xách của bạn gái, miệng vẫn không quên nói thêm, "Không đùa đâu, tôi thật sự nghe không lọt tai, bọn tôi từ thời trung học đã thân nhau thế rồi, mấy người không phải không biết mà."
Nói xong, gã kéo tay bạn gái, tay còn lại mang theo đống đồ mở cửa bước ra ngoài.
"Aaaa, ngầu quá, yêu rồi!" Bạn gái gã phấn khích, nhảy lên trong thang máy, "Đẹp trai quá, bảnh quá đi. Nãy em nghe anh ta nói mà em muốn đáp trả lại vài câu luôn ấy, anh ta thật phiền phức á!"
Tiếu Dao giả bộ đút hai tay cho vào túi, ngẩng đầu nói: "Từ nhỏ đã phiền rồi, nên không ai chơi với cậu ta hết."
Bạn gái mỉm cười, hai tay xoa xoa mặt gã: "Hình tượng bỗng nhiên cao ngất ngưỡng luôn nè."
Tiếu Dao nói: "Đợi Nhạc Chi về, hai đứa mình phải đến nhà họ ăn chực thôi, anh phải đòi chút nợ ân tình từ bọn họ."
"Còn gì nữa!" Bạn gái gã cười, hai người cùng bước ra thang máy: "Anh chưa ăn no phải không? Mình đi ăn xiên sạch nhé?"
"Đi thôi." Tiếu Dao kéo cô bước nhanh vài bước, "Đói quá rồi."
Sau khi Chu Mộc Nghiêu và Tiếu Dao rời đi, Hoàn Dương và mấy người thân thiết cũng đứng dậy ra về. Buổi tiệc tan tác chỉ vì vài câu nói.
Hà Nhạc Chi về nhà sau chuyến du ngoạn dưới nước thì cũng gần Tết rồi, thành ra Tiếu Dao không có cơ hội đến nhà họ ăn chực. Hà Nhạc Chi bốc thăm trúng thưởng được một chiếc máy chơi game, tặng cho Tiếu Dao làm quà Tết coi như bù cho bữa cơm đã hứa.
Bình thường sức khỏe của hai người rất tốt, ít khi bị cảm. Thế nhưng mùa đông năm nay dịch cúm bùng phát mạnh, ngay cả họ cũng không thoát.
Trước Tết, Hà Nhạc Chi đi chơi về mang theo virus, buổi tối về nhà đã sốt nhẹ, ngày hôm sau còn ho cả ngày, phải quấn chăn dày ngồi hỉ mũi.
Hàn Phương Trì vừa tan làm liền đo nhiệt độ cho hắn, trêu hắn đã ba mươi mấy tuổi rồi còn đi chơi đến nỗi bị lạnh.
"Không phải do chơi nước mà lạnh mà." Hà Nhạc Chi bị nghẹt mũi, giọng mũi hơi nặng nề.
Hàn Phương Trì ôm hắn từ phía sau, hỏi: "Còn lạnh không?"
"Giờ thì hết rồi." Hà Nhạc Chi đáp.
Đến khi Hà Nhạc Chi sắp khỏi bệnh thì Hàn Phương Trì lại bắt đầu sốt dữ dội.
Ban đầu Hà Nhạc Chi chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh nóng, sờ lên trán và cổ mới biết anh bị sốt cao.
Hà Nhạc Chi vội vàng bật dậy khỏi giường đi tìm thuốc hạ sốt cho anh.
Nhiệt độ cơ thể của anh lên đến 39 độ, Hà Nhạc Chi dùng khăn ấm lau trán, cổ và khuỷu tay cho anh. Hàn Phương Trì sốt cao, cảm thấy rất khó chịu, mỗi khi khăn ấm chạm vào da, anh lại vô thức cau mày.
Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng dỗ dành, vừa lau người cho anh vừa phải hỉ mũi liên tục. Cả hai trông thật thảm mà.
Nửa đêm cơn sốt hạ xuống, Hàn Phương Trì mơ màng mở mắt ra thì thấy Hà Nhạc Chi ngồi khoanh chân bên cạnh mình. Căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo, Hà Nhạc Chi lặng lẽ nhìn anh chăm chú.
Cảnh tượng này gợi anh nhớ đến đêm ngắm sao hồi trung học, khi ấy anh cũng sốt cao mê man, suýt chút cũng không biết bản thân đang ở đâu, còn Hà Nhạc Chi đã thức cả đêm để chăm sóc anh.
Trong lúc bần thần, Hà Nhạc Chi trước mặt và Hà Nhạc Chi khi ấy như chồng vào nhau.
Giờ đây, anh không còn nằm trong căn phòng nhỏ của Hà Nhạc Chi nữa mà là căn phòng ngủ của cả hai, và chiếc giường cũng không còn là chiếc giường đơn nhỏ bé ngày xưa của Hà Nhạc Chi nữa.
Nhưng người bên cạnh anh vẫn không thay đổi, vẫn là hắn hiền lành và dịu dàng, ánh mắt kiên định và đầy yêu thương.
"Anh có thấy khó chịu không?" Hà Nhạc Chi sờ trán, rồi vuốt ve khuôn mặt anh, hỏi khẽ.
Hàn Phương Trì im lặng nhìn hắn, vừa nhìn người yêu hiện tại, vừa nhìn thấy người bạn thuở xưa của mình.
"Nhạc Chi, anh lạnh." Hàn Phương Trì thì thầm.
Hà Nhạc Chi lo lắng, giờ anh không còn sốt rồi, không biết nên đắp thêm chăn cho anh trước hay tiếp tục lau mát cho anh nữa.
Hàn Phương Trì lại lặp lại: "Nhạc Chi, anh lạnh."
"Em biết, em biết rồi." Hà Nhạc Chi cúi người xuống, áp trán vào trán anh, ôm anh thật chặt: "Em lo chết mất."
Hàn Phương Trì nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc này, mọi cảm xúc của anh một lần nữa được xoa dịu, trở lại đúng vị trí như chúng vốn là.
Thời gian chầm chậm trôi mà bền bỉ, mang họ từ trong những ký ức đi đến này hôm nay.
Họ sẽ mang theo tình bạn từng trải, đem theo tình yêu của hiện tại, và cả tình thân sẽ có trong tương lai, ở bên và dõi theo nhau đến mãi về sau.