Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!) - Chương 28: Tiệc sinh nhật




Tác giả: Wind



Người vốn xa lạ cũng có thể quan tâm em, tại sao anh không thể cho em một cái liếc mắt để ý? Dù là... bố thí hay thương hại, em cũng đều chấp nhận mà...



***************



Thái Thu và Quân Lâm Ngạo đều vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi đến tận trưa. Hai người cũng không phải tự giác tỉnh lại, mà là bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm phiền.



Nhìn bộ dạng không được gọn gàng cho lắm của Lâm Ngạo, trong mắt cô hiện lên vài tia lúng túng, còn có cảm xúc khổ sở khó giấu nơi đáy mắt. Nực cười nhất là, vào lúc cô đau đớn, suy sụp, yếu đuối nhất, người nhất nhất ở bên cạnh cô lại là người đã từng tổn thương bản thân sâu sắc. Cuộc đời này cũng thật là lắm điều nghịch lí…



Quân Lâm Ngạo lặng lẽ nhìn cô một chút rồi liền đi vào trong toilet làm vệ sinh cá nhân. Nhìn anh lúc này hẳn là rất luộm thuộm. Hôm qua vội đưa cô tới bệnh viện, bận tâm về việc chăm lo cho cô lại ngủ ở viện để trông chừng cô nên trên người anh vẫn là bộ đồ ngày hôm qua. Anh vốn là người thích sạch sẽ mà giờ lại phải làm như vậy, cảm giác đúng là không thoải mái chút nào, nhưng nếu không ở cạnh cô, anh sẽ không yên tâm.



Trong khi Lâm Ngạo còn đang ở trong phòng tắm nhỏ chỉnh trang lại trang phục thì ở bên ngoài Thu cũng đang ngạc nhiên về sự xuất hiện của mấy người đồng nghiệp của cô.



Công ty cũng khuyến khích các đồng nghiệp đi thăm nhân viên bị ốm trong công ty sao? Phải biết rằng ở thời đại mà khoa học kĩ thuật vô cùng phát triển này, tình cảm giữa con người với nhau sẽ càng trở nên mờ nhạt. Cô vỗn cũng không có chút hi vọng hay suy nghĩ gì về việc một người có thể nói là “ tứ cố vô thân” như cô sẽ được người khác tới thăm, nếu có cũng sẽ là có tính toán mà đến. Sự hiện diện của Lăng Chính Thiên mặt than kia trong phòng này cùng với sự quan tâm của anh ta đã khiến cô ngạc nhiên, lại them Quân Lâm Ngạo quan tâm chăm sóc cô cẩn thận như vậy, nói không cảm động thật sự là nói dối. Đã rất lâu rồi cô không được người khác quan tâm đến như vậy…





Hốc mắt bắt đầu nóng lên. Cảm giác được nếu còn không kiềm chế, nước mắt sẽ ngay lập tức rơi xuống, Thu cố ổn định lại tâm trạng xúc động của bản thân, tay tự giác nhấn nút nâng cao gối đầu lên, mở miệng chào ba người đồng nghiệp:



“ Trưởng phòng, chị Lý, tiểu Trần, sao mọi người lại ở đây?”- Cô cũng không muốn bản thân gây dựng lên khả năng phải ăn dưa bở.



“ Còn không phải đến xem xem đứa cuồng công việc như em thế nào hay sao?”. Chị Lý trong giọng mang theo một chút trách cứ đồng thời còn có chút bông đùa làm không khí được tự nhiên hơn.



“ Em cảm thấy thế nào rồi?”. Trưởng phòng vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh nhạt hỏi thăm sức khỏe Thu. Làm việc cùng nhau hơn 1 tháng, cô cũng đã phần nào quen thuộc với tính cách của cô ấy nên cũng không cảm thấy khó chịu vì thái độ nhàn nhạt của vị trưởng phòng này. Trong suy nghĩ của cô, so với sự ân cần giả tạo của nhiều người thì cách hành xử bình tĩnh, lạnh nhạt của trưởng phòng vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.



Mà nói đến giả tạo, sao cô lại không thấy nữ chính Bạch Liên Hoa đâu nhỉ? Không phải cô ta vẫn đang cố gắng phát huy hình tượng chị gái tốt sao? Hiện giờ cô bị bệnh cũng không đến thăm hả?



Tạm gạt chuyện này qua một bên, hiện tại tập chung tiếp chuyện đồng nghiệp đáng mến của cô đã.



“ Em đỡ hơn nhiều rồi ạ, chắc ngày mai là có thể đi làm lại thôi”.




“ Ngày mai em về Trịnh gia đi, tuần nay không cần đi làm”. Quân Lâm Ngạo đi từ trong toilet ra, nghe cô nói vậy liền chen vào một câu. Cô đã ốm đến như vậy mà ngày mai còn đòi đi làm.



Ba người đồng nghiệp của Thu nhìn thấy Quân Lâm Ngạo liền ngạc nhiên không thôi. Sao anh ta lại có mặt ở đây?



Lại nhớ về việc vị này là người đã mang cô đi bệnh viện ngày hôm qua, cả ba liền hồi phục lại tinh thần. Hai bên chào hỏi nhau một cách xã giao, Quân Lâm Ngạo cũng biết bản thân không thể tiếp tục cắm rễ bên cạnh cô nên liền dặn dò cô một chút rồi cầm chìa khóa xe và bình giữ ấm trên bàn rồi xoay người đi ra cửa mặc ánh mắt kì quái của những người khác.



Thu có chút mất tự nhiên hắng giọng, lôi kéo lại sự chú ý của ba người kia. Tuy trong lòng có tò mò về mối quan hệ giữa vị Quân thiếu này và Thu nhưng người đã lão nghề như trưởng phòng và chị Lý sẽ không chủ động đặt câu hỏi. Ngược lại, tiểu Trần lại là người không nhịn được mà lên tiếng trước.



“ Em và anh ta có quen biết hả?”




“ Ừm, có một chút. Quen sơ sơ thôi”.- Cô vẫn chưa có ý nghĩ cùng họ nói rõ quan hệ của cô cùng Quân Lâm Ngạo.



“ Đâu chỉ là quen, hai người còn suýt thành vợ chồng đấy”.- Một giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello vang lên từ phía cửa ra vào, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng chậm rãi bước vào, miệng còn không quên vạch trần lời nói dối của cô. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ tầm ngoài tứ tuần, dung mạo cũng là đẹp lão. Bà mặc trên người một bộ đồ màu tím nhạt khá giản dị nhưng cũng vẫn không làm mất đi khí chất cao quý tỏa ra.




Ba người kia nghe được câu nói của anh liền sửng sốt.



Suýt thành vợ chồng? Bảo sao người ta quan tâm cô ấy như vậy. Nhưng mà nghe nói vị Quân thiếu kia đã từng là hôn phu của nhị tiểu thư dâm đãng, háo sắc, ngu đần của Trịnh gia cơ mà, thế nào lại cùng tiểu Thu phòng họ có lại quan hệ này? Chẳng lẽ, tiểu Thu chính là vị nhị tiểu thư Trịnh gia trong truyền thuyết kia? Khả năng này rất lớn, bởi Thái Thu phòng họ cũng họ Trịnh nha! Nhưng mà đúng là quá không thực tế đi! Cô bé này có nhìn ra chỗ nào là dâm đãng, háo sắc, ngu ngốc chứ!? CMN! Rốt cuộc là cái đứa chết bầm nào tung ra cái tin đồn nhảm đó vậy?



Aizzz… Hiện tại lời đồn ngày càng không đáng tin a~



Cảm thán một câu, mấy người mới để ý tới người phụ nữ bên cạnh người đàn ông soái khí ngời ngời kia. Nhất thời, cả bốn người lại tiếp tục bất ngờ.



“ Mẹ nuôi”.



“ Phu nhân chủ tịch”.



Bốn người cùng lúc lên tiếng chào hỏi Nghiêm Tĩnh ( Wind: Ôi họ Nghiêm yêu dấu của ta