Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!) - Chương 24: Trịnh thu thủy




Tác giả: Wind



“ Em ấy làm sao vậy?”



Trịnh Thu Thủy vứt bỏ hết lễ nghi quý tộc, phong phạm của một tiểu thư khuê các, trực tiếp tông cửa xông thẳng vào trọng căn phòng bệnh được coi là dạng hiện đại nhất của bệnh viện A, cùng với hành động đó là vẻ mặt không giấu được sự sốt sắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng. Bộ dạng này của cô muốn có bao nhiêu lo lắng, gấp gáp liền có bấy nhiêu. Người không biết còn tưởng cô thực sự vô cùng yêu thương, quan tâm tới người em gái đang bị bệnh của mình đâu!



Giả sử như Thu đã tỉnh lại, cô chắc chắn sẽ không ngần ngại, không chút keo kiệt mà chân thành bật ngón tay cái khen thưởng cho vị nữ diễn viên có trình độ diễn xuất siêu đẳng lại vô cùng yêu nghề này. Aizz… Mọi người xem, bộ dạng lo lắng này của Trịnh Thu Thủy thật là chân thật biết bao a~ Giải Oscar sao lại không về tay cô gái này được cơ chứ!



Nhưng nếu còn có nhận thức, Thu cũng sẽ thầm cảm thán. Cô cũng không cần phải diễn sâu như vậy a! Nếu không phải là Thái Thu tôi đã biết rõ bản chất của cô, chắc chắn sẽ bị cô làm cho cảm động đến mức nước mắt tuôn như mưa rồi cảm kích tới nỗi tôn cô lên làm thánh sống luôn mất. Tỷ muội tình thâm trong truyền thuyết chắc cũng chỉ đến mức này thôi! Cao tay a~



Nói vậy chứ hiện tại cô có biết gì đâu chứ. Mọi tâm tư trên đều chỉ là phù vân. Thực chất là vẫn chưa ai nhận ra chiếc mặt nạ đầy giả dối đang được đeo trên mặt của người con gái mà họ luôn cho là thánh thiện vô cùng.



Khoan hãy nói tới vấn đề này. Trước tiên chúng ta cần đi vào vấn đề chính đã.



Hai người đàn ông vốn đang trầm mặc mà quan sát tiểu thiên thần đang say giấc của bọn họ lại đột nhiên nghe thấy một loạt những “ tạp âm” bỗng vang lên quấy rầy cô thì liền nảy sinh khó chịu. Họ không cần biết người đến có bao nhiêu lo lắng, chỉ để ý tới việc người này đã làm phiền tiểu thế giới của họ nghỉ ngơi, đây chính là trọng tội! Nhưng lúc này cô đang mệt, họ sẽ không nỡ gây chuyện quấy phá giấc ngủ của cô. Bởi vậy cho nên, chuyện này có thể tạm thời gác lại.



Trịnh Thu Thủy đương nhiên là không biết tới suy nghĩ bên trong bộ não siêu cấp của hai người đàn ông mà cô cho rằng vốn thuộc về mình. Nếu có thể biết, chắc chắn một điều rằng người phụ nữ này sẽ tiếp tục này sinh những ý nghĩ không hay với Thu, không chừng còn trở nên thù địch, đố kị với cô dữ dội hơn trước. Vốn nhan sắc của cô đã khiến Trịnh Thu Thủy thống hận không thôi, lại thêm việc cô bỗng nhiên phát dương quang đại, thu hút hết ánh nhìn vốn chỉ thuộc về Trịnh Thu Thủy cô ta. Nếu là trước đây, khi mọi người nhắc đến hai tiểu thư Trịnh gia, chắc chắn người được hết lời ca ngợi, ngưỡng mộ vẫn sẽ luôn là Thu Thủy, còn Thái Thu chẳng qua chỉ là hình tượng của một hòn đá kê chân bị người người khinh thường, sỉ vả. Nhưng hiện tại, tình thế lại đột ngột thay đổi. Đứa em gái ngu ngốc, não tàn ngày nào bỗng dưng trở nên tài giỏi, sắc bén, phát ra ánh sáng thu hút hết chú ý của mọi người.



Không những vậy, điều đáng chết nhất là gần đây Quân Lâm Ngạo lại thường xuyên bỏ lại cô mà chạy tới bên cạnh nữ nhân đáng chết này, hơn nữa còn ngày càng tỏ rõ sự xa cách, chán ghét với cô. Điều này khiến Trịnh Thu Thủy vô cùng không cam tâm! Hào quang chói lọi, sự ái mộ của mọi người, còn cả người đàn ông vốn thuộc về cô, dựa vào cái gì mà tiện nhân kia có thể cướp đi! Trịnh Thu Thủy này mới là người thực sự xứng đáng với vị trí nữ vương trong lòng mọi người, Quân Lâm Ngạo cũng chỉ có thể là của cô! Ngoài cô ra, ai cũng không có đủ tư cách với cái ngôi vị thiếu phu nhân đầy danh giá của Quân gia. Tiện chủng Thái Thu kia chẳng qua chỉ là một đứa con rơi dâm đãng, ngu ngốc, lấy tư cách gì mà đi tranh giành với cô cơ chứ!



Rất nhanh thôi, cô sẽ cho nó phải chịu nhục nhã đến nỗi không ngóc đầu lên nổi, muốn làm người cũng không thể! Cô sẽ khiến cho con bé đó muốn sống không được, chết cũng không xong, đến cuối cùng còn phải khổ sở cầu xin cô tự tay giết chết nó! ( Wind: Bộ bà bị ảo tưởng sức mạnh cấp độ nặng à? Có cần tôi gọi cho bệnh viện tâm thần giúp không? -_-||)



Trịnh Thu Thủy oán độc nghĩ thầm. Tuy vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn thủy chung bày ra sự lo lắng tột cùng, chính là không tạo ra bất cứ cơ hội nào để tâm tư vặn vẹo, thâm độc bên trong được hiện hữu. Tâm tư này… đúng là âm trầm đến đáng sợ. Thứ này vốn không nên và cũng không thể tồn tại trên người một thiếu nữ xinh đẹp trong độ tuổi xuân thì như cô ta. Nhưng tác giả nguyên tác đã xây dựng hình tượng nhân vật nữ chính cao siêu như vậy, muốn đổi thay cũng không thể a! Bút sa gà chết đó.




Viết ra thì dài, nhưng sự trầm tư của Trịnh Thu Thủy cũng chỉ diễn ra trong chốc lát. Trong khi cô còn đang chậm rãi ổn định nhịp thở, một giọng nói lại vang lên:



“ Trịnh đại tiểu thư, yêu cầu cô biết tuân thủ quy tắc một chút. Bệnh nhân của tôi cần yên tĩnh để nghỉ ngơi thật tốt”.



Trần Cảnh Hạo lạnh nhạt nhắc nhở hai câu và đương nhiên, anh đã vô cùng thành công trong việc chọc giận bạn nữ hai mặt nào đó, khiến người cô ta triệt để trở nên cứng ngắc như pho tượng. Trịnh Thu Thủy cô ta chịu nhục như vậy mà Quân Lâm Ngạo lại không thèm liếc mắt lấy một lần, vẫn toàn tâm toàn ý đặt tầm nhìn của bản thân lên khuôn mặt trắng nhợt của Thu, trong lòng là một mảnh cảm xúc hỗn loạn.



Thật rõ ràng rằng phản ứng của người đàn ông này đã hoàn toàn đẩy tâm trạng khó chịu của bạn nữ chính nguyên tác nào đó lên tới đỉnh điểm. Trong lòng cô ta hiện tại đang không ngừng tiếp tục nảy sinh oán hận, đố kị, thậm chí còn có sát ý đối với Thu.




Thái Thu đáng thương a~ Không làm gì cũng bị người khác tùy ý áp đặt tội lên đầu, còn phải tiếp nhận oán khí thật lớn của nữ chính có bàn tay vàng che chở, còn là con ruột của tác giả. Mạng sống của cô đúng là tràn ngập nguy cơ a~ Cuộc sống thật là không dễ dàng gì. Hiện tại lại có người muốn giương cờ khởi nghĩa chống chính quyền a~



Tuy trong thâm tầm đang không ngừng bất mãn và khó chịu, Trịnh Thu Thủy vẫn cố gắng nở nụ cười yếu ớt, trong mắt lại phủ thêm một tầng nước mỏng tang. Hai vành mắt bỗng chốc đỏ lên, trông thật đúng là vô cùng đáng thương. Vẻ mặt uất ức này của cô ta, nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ không ngừng nảy sinh ra thương tiếc. Một người con gái yếu đuối, đáng mến như vậy sao lại phải chịu uất ức đến nhường này chứ. Vào lúc này, họ chắc chắn sẽ nghĩ Trần Cảnh Hạo đang bắt nạt một cô gái liễu yếu đào tơ, làm một chuyện vô cùng vô đạo đức đó.



Quân Lâm Ngạo vốn đã trực tiếp xem cô ta như không khí, đã chẳng thèm để ý tới nên đương nhiên sẽ không có loại thương tiếc gì đó nảy sinh với Trịnh Thu Thủy. Còn Trần Cảnh Hạo? Thật xin lỗi nhân dân, anh đã sớm nhận ra bộ mặt thật của cô gái này rồi. Cũng phải cảm thán rằng cô gái này diễn rất giỏi. Chính anh còn bị cô ta lừa mất gần hai năm đâu.



Nếu không phải anh bỗng nhiên có hứng thú với Thái Thu rồi cho người đi điều tra mọi thông tin liên quan tới cô cùng những người bên cạnh, chắc chắn rằng hiện tại anh vẫn bị Trịnh Thu Thủy này dắt mũi. Làm gì có người chị gái tốt nào lại đi bỏ thuốc em rể tương lai rồi lên giường cùng anh ta chứ. Lại còn ra vẻ đáng thương, yếu đuối mà một khóc hai nháo sau khi cùng lăn lộn trên giường với tên đó. Nói đến đây anh cũng có chút cảm thông với Quân Lâm Ngạo. Một người đàn ông tài giỏi lại kiêu ngạo như hắn lại bị một cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi hãm hại đến đầu óc mù mịt, đây chính là sự sỉ nhục lớn bao nhiêu đối với một người đàn ông cơ chứ. Không những vậy, cái giá cho sự lừa gạt này của anh ta quả thực là quá lớn: Quân Lâm Ngạo đánh mất một người con gái tốt đẹp luôn yêu anh ta vô cùng sâu sắc- Trịnh Thái Thu.



Hiện tại, dù anh ta có muốn hối hận cũng đã muộn rồi. Cô có bạn trai, dường như còn rất yêu người đó. Không những vậy, cuộc sống của cô hiện tại gần như không liên quan tới Trịnh gia, anh ta muốn kiếm lí do để quay lại với cô cũng thật là vô cùng khó khăn.



Trong khi Trịnh Thu Thủy còn ra sức tỏ vẻ đáng thương, mềm yếu, cửa phòng lại một lần nữa bật mở, thân hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Sự xuất hiện của anh ta vừa đúng giải tỏa không khí ngượng ngùng đang tràn ngập trong căn phòng.



Hết