VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 34 \)
Nhược Khê hốt hoảng nhìn trừng trừng vào khuôn mặt Khải Lâm đang mỉm cười trước mặt. Cố gắng trấn tĩnh bản thân, hỏi ngược lại hắn.
\-" Ta với ngươi không quen không thân, ngươi cứ bắt ép ta là sao? Trên đời này đâu thiếu nữ nhân để ngươi chọn."
Khải Lâm nâng chén trà đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó chống tay xuống bàn nhìn cô, trên môi vẫn giữ nụ cười.
\-" Bởi vì ta thích nàng từ cái nhìn đầu tiên."
\-" Ta quả thực khen ngợi tài tán gái của thái tử điện hạ đây. Nếu là cô nương khác nghe chắc chắn sẽ mặt đỏ tai hồng, nhưng ta sẽ không."
Nhược Khê lạnh lùng nhìn Khải Lâm, trong giọng nói bảy phần chế giễu ba phần khinh thường. Khải Lâm nhận ra nhưng hắn không biểu cảm gì, chỉ tiếp tục nói.
\-" Nàng nhớ tên ăn mày ở hội hoa đăng chứ, là ta đấy. Hôm đó ta đi dạo chơi, ko ngờ đụng trúng người, nếu không có nàng, ta cũng sẽ không đứng đây."
Sắc mặt Nhược Khê khẽ biến nhưng sau đó liền bình thường trở lại.
\-" Sở thích của thái tử Hạ Yên quốc thật lạ. Nhưng đó chỉ là vô tình, ko thể coi là thích."
\-" Ta nói rồi, là thích nàng từ cái..."
\-" Hạ Nhược Khê ta không thích ngươi."
Khải Lâm bị ngắt lời giữa chừng, khẽ chau mày, nghe cô nói, khuôn mặt triệt để thất vọng.
\-" Ta thích Hách Phong. Ta hận ngươi, ghê tởm con người Khải Lâm ngươi."
Khải Lâm vẫn đang sững sờ ngồi im, Nhược Khê bất thình lình đứng dậy, cầm chén trà trên bàn hất vào người hắn. Nước mắt không tự chủ lại rơi xuống.
\-" Chàng làm gì nên tội? Chàng làm gì ngươi mà ngươi phải hành hạ chàng? Lương tâm ngươi không cắn rứt ư?"
Cô vừa khóc vừa gào lớn, cầm lấy ấm trà mà ném đến bể nát. Ngồi thụp xuống đất, ôm lấy bờ vai run rẩy mà thì thào.
\-" Hách Phong, đến cứu ta, ta muốn rời khỏi đây, ta muốn về Nam Dực."
Giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt diễm lệ, miệng liên tục thì thào.
\-" Hách Phong, ta muốn gặp chàng."
Khải Lâm đến bên cạnh cô, ngồi xuống, ôm lấy thân thể cô, đưa tay xoa nhẹ mái tóc. Nhược Khê triệt để kiệt sức, không quan tâm nữa, cứ mặc kệ để cho hắn ôm mình.
\-" Nàng ngoan ngoãn trở thành thái tử phi, ta thề sẽ không làm gì Hách Phong cùng đứa con của nàng."
Nhược Khê không phản ứng gì cả, Khải Lâm ôm cô một lúc lâu cô mới yếu ớt lên tiếng.
\-" Được."
Khải Lâm cứ tưởng mình nghe lầm, đỡ cô đối diện với mặt mình hỏi lại lần nữa.
\-" Nhược Khê, nàng... nàng chấp nhận sao?"
Nhược Khê không nói, chỉ khẽ gật đầu. Nụ cười trên môi Khải Lâm bỗng chợt rạng rỡ, trong mắt toàn là sự vui mừng, khuôn mặt không che giấu được sự kích động. Tay hắn run run nắm lấy vai cô, miệng muốn nói gì đó nhưng bị cô ngắt lời.
\-" Ngươi đi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi."
\-" Được được, ta ra ngay."
\-" Khải Lâm, vẫn mong ngươi giữ đúng lời thề của mình."
Khải Lâm nào còn tâm trạng đáp lại, hắn hí hửng chạy ra ngoài la to lên với người hầu.
\-" Người đâu, đem những thứ tốt nhất đến đây, hai ngày sau Hạ Yên sẽ nghênh đón thái tử phi."
Mọi người nhớ ủng hộ mình nhé.
Tym Tym \<3