Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Chương 4




Sau khi nhị vị phụ huynh rời khỏi, Tô Nhã đã xốc chăn lên, vô cùng nghe lời thay quần áo ra ngoài 'chạy' dạo.

Ngoan ngoãn để Lạc Anh thay y phục cho mình, nàng thật sự không biết mấy mảnh vải này mặc làm sao nga. Ừm......

Tô Nhã bỗng dưng nhớ ra gì đó chạy đến bàn trang điểm cầm lên gương đồng ngắm nghía trái phải, trên dưới, trong ngoài.

Oa, thật đáng yêu.

Khụ..khụ, không phải nàng tự khen mình a. Nhưng gương mặt này thật sự đáng yêu chết người nga.

Khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn như có thể vắt ra sữa, mắt to linh động. Môi mỏng xinh đẹp. Mũi cao, mày liễu đủ yếu tố một mỹ nữ Hàn Quốc.

Ngắm nhìn chính mình trong gương Tô Nhã không khỏi cảm thán, còn bé mà đã khuynh thành thế này lớn lên còn hại nước hại dân thế nào aii.

Thế là người nào đó chạy khắp thừa tướng phủ, chạy đến đâu là nới đó như vừa có bão càn quét ngổn ngoảng tứ phía.

Lúc này hạ nhân trong phủ chỉ có thể thở dài, tất cả gia nhân trong phủ thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông Hạ gia, vì sao lại đẩy tiểu thư xuống hồ làm gì. Thà tiểu thư cứ ngạo mạn như cũ còn hơn 'hòa đồng' thái quá thế này a...

...................3 ngày sau..........................

Thân thể nhỏ nhắn nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, Tô Nhã nàng thật sự mệt mỏi a.

Tô Kì Diễn Vương Uyên 'rất' thường đến thăm nàng nga, lý do là vì sợ nàng tĩnh mịch mịch, buồn chán. Nhưng như vậy nàng không thể đi đâu a, vì nàng phải chơi với họ a.

(Rin: không phải tại sợ tỷ quậy tưng bừng sao. -_-!)

Nương thì luôn thích ôm nàng, nhéo má nàng. Rồi lại hôn nàng làm nàng vô cùng khó chịu nga.

Phụ thân thì tìm nàng gây chuyện, đê đến lúc nàng khó chịu thì năn nỉ nàng tha lỗi, rồi chọc nàng, làm nàng vô cùng khó chịu.

Nhưng nghe Lạc Anh nàng còn hai vị ca ca thì phải. Đại ca Tô Văn Liên tuổi trẻ nhưng đã làm tướng trấn thủ biên cương giữa Tống Kì quốc và Lãnh Thiên quốc. Nhị ca thì luôn không thấy tâm tích, lúc chỗ này, lúc chỗ kia.

Nhưng có điều chắc chắn là luôn có cục thịt dư Hạ Thiên Minh luôn kè kè bên cạnh.

Xoay người nằm úp xuống, đôi chân trắng mập đong đưa, hai tay nâng mặt nhỏ mập mạp, miệng nhỏ chu lên, giáng vẻ thập phần đáng yêu.

Lạc Anh bên cạnh nhìn chủ tử như vậy thật sự muốn đưa tay nhéo khuôn mặt kia, có điều nàng không dám a. Lần trước lão gia nhéo tiểu thư, tiểu thư đã cắn cho lão gia kêu cha gọi mẹ a.

Hai chủ tớ, hai ý nghĩ khác nhau nhưng đều không để ý gia nhân vừa chạy vào.

Gia nhân nào đó quỳ được một lúc mà chưa thấy có người lên tiếng thì lén nhìn lên.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi hắn liền trầm mặc. Hai người kia căn bản là cho hắn ăn bơ a. Cảm giác ăn bơ không dễ chịu chút nào nga...

Hắn suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Tiểu...tiểu thư, nhị thiếu gia tìm tiểu thư”

“...” Đương nhiên là không ai trả lời. Hắn dứt khoát quay lưng ra ngoài, còn ở đây hắn sẽ còn quỳ thêm một lúc a...

Tô Nhã nằm trên nhuyễn tháp đương nhiên là biết tên gia nhân đó vào, chỉ là nàng muốn chọc hắn nga.

Nhưng mà hắn ta nói gì nhỉ? Hình như là nhị gì đó tìm mình thì phải...ừm..... không biết, khỏi nghĩ mệt.

”Tiểu Nhã sao lại nằm như vậy! mau ngồi dậy, mang giày vào” Ngoài cửa một nam tử chạy vào, Tô Nhã thật sự chưa kịp nhìn đã bị nâng dậy ôm vào lòng.

Chưa hiểu gì nhưng thân thủ vẫn phản ứng kịp thời. hai tay nâng lên ôm lấy cánh tay Tô Mạc Kỳ, chân chạm đất dùng lực rồi...

”Muội đang làm gì vậy?” Tô Mạc Kỳ hứng thú nhìn Tô Nhã. Tư thế này là gì thế, không lẽ đây là trò chơi mới sao, nhìn có vẻ vui nga.

Hu... nàng sao có thể quên, thân thể này không phải là thân thể cũ của nàng a...nàng mới bốn tuổi a...nàng cơ bản không khiêng nổi cái người này a...

Tô Nhã trong lòng khóc ròng nhưng vẫn đủ lý trí để nhận biết cái 'nhị' trong miệng tên gia nhân kia là nhị ca nàng. Vì vậy gương vẫn là điềm nhiên không có gì cố gắng tỏ bình tĩnh.

Nhìn tiểu muội không mang giày đứng trên mặt đất Tô Mạc Kỳ không kìm được nói:“Tiểu Nhã lên đây với nhị ca, đừng đứng trên đất dễ cảm lạnh...”

Chưa nghe hết câu thì Tô Nhã đã bị ôm vào lòng sau đó thân thể bị nâng lên xoay một vòng đưa lưng về phí cửa, mắt bị che mất, tai chỉ nghe nhị ca nàng nói:“Tiểu Nhã đừng nhìn hắn coi chừng bị đau mắt hột!”

”Ui da, đau lòng a, Mạc Kỳ dù sao ta cũng là phu quân của ngươi, vì sao có thể đối xử với ta như vậy” Từ trong góc có con cóc, không biết từ đâu chui ra một nam tử.

(Rin: =.=)

Cố gắng chui ra từ cánh tay Tô Mạc Kỳ, Tô Nhã quan sát mỗ nam tử vừa bước vào. Một thân tử y toàn diện, vạt áo mở rộng để lộ cơ thể cường cháng, thắt lưng lỏng lẻo tùy thời có thể rơi.

Tóc đen xõa xuống vô cùng 'quái dị', ngũ quan vô cùng hài hòa, môi mỏng luôn nở nụ cười. Là đại diện của hoa hoa công tử cổ đại.

Đánh giá xong người bên kia nàng mới nghĩ đến nhị ca xủa mình.

Ừm, thanh y nho nhã, đầu đội ngọc quan tinh xảo. Mắt phượng dài, mũi cao môi mỏng đến tám phần giống nàng, thật sự rất đẹp mắt.

Tay nhỏ mân mê cánh môi, trong mắt có tia sáng bừng, chỉ thêm đuôi cáo bảo đảm Tô Nhã nhà ta ra hồ ly chín đuôi,

Hai nam nhân bị nhìn đến ngượng ngùng. Cảm giác như mình là hai thiếu nữ bị mụ mụ thanh lâu nhìn chúng vậy.

(Rin: chính xác là như vậy:))

Haizz đầu năm nay làm nam nhân cũng không dễ a...

(Rin Vậy muội cho 2 người thành thái giám hen^_^ | hai mỗ nam tử đồng thanh: tư tưởng bậy bạ, biến ngay!)

”Uy, mà hình như lúc nãy nghe cái gì không đúng” Tô Nhã cất tiếng, nàng vừa rồi nghe cái gì đó không đúng thật nga.

” A! tên hoa hoa kia, ngươi lúc nãy nói gì hả nói lại coi” Đến lúc Tô Mạc Kỳ nhận ra 'khác thường' thì 'phu quân' của hắn đã mất dạng.

Aizz đầu năm nay làm hoa hoa cũng thật khó......