[Phủ đệ ngũ hoàng tử]
"Cái gì? Ông ấy không thèm đọc danh sách sính lễ, đã vậy lại còn nói như thế sao?"
Hà quản gia ngay sau khi trở về liền đem mọi chuyện đã xảy ra ở Cảnh vương phủ kể lại hết cho Lục Ngôn nghe. Lục Ngôn lúc này vừa tức giận vừa cảm thấy bị xem thường, lại vừa cảm thấy những điều mình đã và đang làm vì cái hôn sự này thật là vô ích. Hắn ta vì cái hôn sự này mà đã đuổi hết toàn bộ thiếp thất, lọc lại các nữ tỳ, kỳ trân dị bảo trong phủ đều bỏ vào rương sính lễ, cho người mang tới Cảnh vương phủ đề thân. Thư đề thân kia cũng là hắn chính tay viết, Thanh Trọng không nhận sính lễ thì cũng thôi đi, đằng này lại còn trực tiếp khẳng định sẽ đối đầu với hắn, chính thức xác nhận sẽ theo phe của Lục Phong, có tức chết không kia chứ?!
"Bẩm, thuộc hạ nào dám thêm mắn dặm muối, những lời kia đều là do chính miệng Cảnh vương nói ra ạ."
"Rầm...!!!"
"Thanh Trọng...ông là muốn ép ta vào đường cùng hay sao?! Tốt...tốt lắm nếu lão ta đã tỏ rõ thái độ như vậy rồi, thế thì chúng ta cũng không cần chuẩn bị hôn lễ này xa hoa làm gì, cứ theo quy củ mà tiến hành thôi, thậm chí ta còn muốn để ả nữ nhân kia phải chịu tủi nhục. Ngày thành thân nếu phu quân ở lại lầu xanh thì sẽ như thế nào nhỉ? Hahaha...thật đáng để hóng chờ bộ dạng khó coi của ả nữ nhân đó."
Lục Ngôn tuy đã thêm phần trưởng thành từ vụ đêm Gia Yến nhưng chung quy không thể nào hiểu hết được sự đời, hắn ta chẳng qua là đang cố diễn để lấy lòng phụ hoàng và Thừa Tướng gia, vốn là muốn nhân cơ hội này mà thêm phần thiện cảm với Thanh Trọng. Nào có ngờ bị Thanh Trọng từ chối thẳng thừng, lại còn theo phe của Lục Phong muốn chống đối lại hắn.
Thanh Uyển Ngọc tuy rằng có nhan sắc hơn người nhưng lại tâm cơ thủ đoạn, nơi mà nàng ta bước ra chính là Cảnh vương phủ, một trong những thế lực muốn chống đối lại hắn, hắn tất nhiên không quên mối hận đêm Gia Yến, lần này hắn quyết ăn không được thì phá cho hôi, Cảnh vương phủ nếu đã không cho hắn thể diện thì hắn cũng không cần phải giữ thể diện cho ai cả.
---------
[Chiều hôm đó - Cảnh vương phủ]
"Nguyệt, ngươi nghĩ sao về chuyện phụ thân từ chối nhận sính lễ của Lục Ngôn hồi sáng?"
Uyển Ca đang ngồi trên cành cây lê tuyết trước viện riêng của mình, tay trái cầm một quả táo nhỏ, vừa cạp vừa nói chuyện với nhân cách kia của mình.
Nhân cách bên trong cơ thể của nàng cũng bị lời kể của nàng làm cho ngạc nhiên, không thể ngờ Thanh Trọng lại có thể đưa ra quyết định có phần hơi cứng gắng này. Xem ra là muốn phân rõ trắng đen với đứa "Tiểu tế" này a. Nhưng Nguyệt lại cảm thấy rất vui và khoái chí khi nghĩ tới chuyện Uyển Ngọc không những không có sính lễ mà ngay cả của hồi môn cũng không có, đủ để làm trò cười cho thiên hạ a.
"Ta thấy chuyện này cũng thường thôi, tuy ta vẫn chưa hiểu rõ lắm về vị phụ thân này của chúng ta, nhưng ta cảm thấy ông ấy là người cương trực, chính chắn, trung thành và rất quan tâm con cái. Uyển Ngọc chuyến này đã khiến cho ông ấy tức tới như vậy, ông ấy không nhận sính lễ chính là đang cố vớt lại tí thể diện cho phủ của ta mà thôi."
Tinh cũng biết rõ chuyện này, có điều nàng là không ngờ ông ấy lại dám trực tiếp đối đầu với Lục Ngôn, dù sao thế lực phía sau hắn cũng không phải là hạng bình thường. Đó là cả một nhóm quan viên đứng đầu là Thừa Tướng gia, trong hậu cung còn có sự vững chắc của hoàng hậu nữa. Xem ra đây là một nước đi, tuy có phần hung hiểm nhưng lại cực kỳ quyết đoán của Thanh Trọng.
"Uk ta cũng có thể nhận ra được, có điều ta vẫn không an tâm tý nào cả..."
"Ngươi không an tâm thì có thể làm được gì? Ngươi đừng nghĩ quá nhiều như thế, tuy nói Lục Ngôn gia thế vững chãi nhưng người mà phụ thân đang nương nhờ chính là bệ hạ và Lục Phong, hai người họ vốn đã trên cơ Lục Ngôn rất rất nhiều rồi. Lục Ngôn sẽ không dại mà đụng tới phụ thân đâu, chuyện bây giờ mà ta cần lo chính là..."
Tinh tuy có phần lo lắng, nhưng nghe Nguyệt nói như thế nàng coi như đã an tâm phần nào, dù sao Thanh Trọng - Cảnh vương cũng chỉ là cái tước vị mà thôi, phụ thân nàng có phải là đại tướng quân gì đâu mà Lục Ngôn nhất định phải đeo bám cho bằng được, cứ để mọi thứ như chưa bắt đầu là được rồi.
"Ừ xem xa là ta suy nghĩ nhiều rồi. Mà chuyện ta cần lo lúc này là gì? Ngươi nói đi."
Nguyệt bỗng cười to, nhưng lại chột dạ nói khẽ.
"Ngươi tuy quên nhưng ta lại không hề quên, ban trưa ngươi vì chuẩn bị cho chuyến đi Liên Châu mà bỏ ăn buổi trưa, chỉ ăn có cái bánh sao có thể no được kia chứ? Vì thế chuyện quan trọng của chúng ta hiện tại là tìm thứ gì đó bỏ bụng đã."
Nghe Nguyệt nói mà Tinh muốn té xuống đất, cứ tưởng chuyện gì quan trọng lắm cơ, ai dè lại đòi ăn muốn chết chứ lị. Mà nói đi cũng phải nói lại, nhịn đói không tốt cho sức khỏe nhất là cái tuổi ăn, tuổi lớn này.
"Thua ngươi luôn đấy, mặt trời đã xuống núi rồi, ta cũng phải đi ngủ đây. Muốn ăn thì tự đi tìm mà ăn, Tiểu Hoa và Doanh Nhi tỷ tỷ bị gọi đi để thêm tay chân cho hôn lễ ngày mai rồi."
Nguyệt gật đầu cười mỉm để Tinh an lòng mà đi nghỉ. Uyển Ca phi xuống đất rồi ngó nghiêng ngó dọc, cả cái Túy Liên viện chỉ còn mỗi mình nàng. Uyển Ca đành phải tự thân xuống bếp kiếm cái gì đó bỏ bụng. Uyển Ca không ra bếp chính Cảnh vương phủ mà xuống phòng bếp riêng của Túy Liên viện lụt lội, tìm kiếm một lúc nàng chỉ tìm được bột mì và muối cùng với một viên đá có màu đỏ nhạt nhưng khá gai góc, nó nặng tầm 2 cân (1 cân = 0,5kg), hóa ra trong nhà bếp của nàng trước giờ vẫn cứ sơ sài như thế, thích gì cứ tới bếp chính lấy về là được nên không hề đụng tới cái bếp này.
Nếu là ở thế kỷ 21 có lẽ bây giờ nàng đã có bát mì thơm ngon, chín tới...chứ không phải là một bao bột mì nặng 10 cân này. Nàng tất nhiên biết bột mì có thể làm ra sợi mì, nhưng cách nấu ăn công phu như thế chỉ có Tinh làm được, còn nàng thì chịu thua, vì thế nàng đành bỏ cuộc, chịu khó lết cái thân đang đói lả này ra ngoài phòng bếp chính để tìm thức ăn. Đem bột mì, muối và viên đá màu đỏ nhạt kia cất lại chỗ cũ thì nàng bỗng ngửi được một cái mùi cực kỳ quen thuộc, tuy ít dùng tới nhưng nàng rất thích nó nên mùi vị đặc trưng này nàng rõ hơn ai hết...Nhưng vì sao mùi vị quen thuộc ấy lại bốc ra từ viên đá màu đỏ nhạt này kia chứ?
Uyển Ca không thể kìm được sự tò mò, cầm viên đá lên ngửi cho thật kỹ, tuy mùi không quá nồng nhưng chính xác là thứ mà nàng đang nghĩ tới, không thể nào sai được. Uyển Ca quá mừng rỡ, tuy không biết đá này là gì nhưng lại là món quà vô cùng quý giá mà ông trời tặng cho nàng a, Uyển Ca hứng thú tới nổi quên đi cơn đói, đem viên đá này về phòng, cạo ra mà nghiên cứu.
Tầm nửa canh giờ sau, Doanh nhi và Tiểu Hoa trở về Túy Liên viện với bộ dạng khá mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng hai nàng cũng không quên tiểu quận chúa của mình, trên đường về đã thuận tay cầm về hai đĩa bánh ngọt và một ít đồ ăn vặt. Vừa vào tới phòng đã thấy Uyển Ca đang chăm chú cạo nhiễm vụng đá ra, rồi dùng lửa đốt hết đống đá vụng đã nhiễm như bột kia. Kỳ lạ thay cái mùi của đống đá vụng kia khi đốt ra lại có mùi khét khét, khó ngửi. Doanh nhi ban đầu không để ý, lúc sau mới nhìn rõ viên đá mà Uyển Ca đang cạo ra "Chơi" kia liền nhanh chóng ngăn cản.
"Tiểu tổ tông của tôi ơi! Muội hết thứ để chơi hay sao mà lấy thứ này ra kia chứ? Đây là Viên Hỏa thạch là một trong những loại đá giúp tăng cường sức mạnh cho các Hỏa lệnh Cường Giả sư, muội thân là một Ngự sư thuộc tính mà lại đem thứ này ra chơi, muội muốn làm cháy cái viện này mới vừa lòng sao?"
Uyển Ca nghe Doanh nhi nói vậy, nàng nửa hiểu nửa không, ngơ ngác hỏi lại.
"Tỷ nói gì cơ? Đá để tăng sức mạnh khi sử dụng hỏa thuật á? Ta hiểu rồi...cảm ơn tỷ nhiều."
Thấy Uyển Ca vui vẻ cầm viên đá lên nâng niu như vừa bắt được vàng làm Doanh nhi lắc đầu ngao ngán, cô lại nói.
"Tiểu tổ tông ơi, viên đá này có gì quý giá mà muội làm quá lên như vậy, ở trong nhà kho Cảnh vương phủ có chấp cả ngàn cân kia kìa. Muội ấy à ngày mai đã là ngày đại hỉ trong phủ rồi, mà muội không thèm để tâm gì hết cả. Bên chỗ nhị tiểu thư nghe nói vui mừng lắm chắc là vì đại tiểu thư không được nhận sính lễ thậm chí là không có hồi môn. Giờ đây nàng ta giả vờ đem mấy món trang sức rẻ tiền gửi cho đại tiểu thư, nói là quà cưới. Nhưng theo nô tỳ thấy, nhị tiểu thư trước là muốn chọc vào nỗi đau của đại tiểu thư, sau là muốn khoe mẽ và lấy tiếng đây mà."
Uyển Ca không hề quan tâm gì tới vụ của nhị vị tỷ tỷ này của mình hết. Đại hỉ thì sao chứ? Có phải là của nàng đâu mà mừng làm gì kia chứ? Nàng là đang mừng như chưa từng được mừng khi nghe Doanh nhi nói viên đá này không chỉ có một, mà số lượng còn rất rất nhiều. Bấy nhiêu đó thôi...cũng đủ nàng có thể tạo ra một kỷ nguyên "Vũ khí" mới rồi a. Lại nói đến chuyện tặng quà, Uyển Ca bỗng cong miệng mà cười theo kiểu hắc ám cực kỳ, làm hai nha hoàn của mình khá khó hiểu và sợ.
"Quà cưới? Ừ nhỉ sao ta lại không tặng cho "Đại tỷ thân thương" kia một món quà có một không hai nhỉ? Chắc chắn tỷ ấy sẽ rất thích a."
Vừa nói nàng vừa cười, điệu bộ gian xảo một lần nữa hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu của nàng. Uyển Ca cười cho đã rồi quay mặt sang hai nha hoàn của mình, y như rằng lúc này nàng mới nhớ tới họ.
"Ủa hai người...à ta cảm thấy mệt rồi, Doanh nhi tỷ tỷ nói đúng, mai đã là ngày đại hỉ rồi nên ngủ sớm để mai còn thức dậy sớm a. Hai người hôm nay tới nội viện làm giúp chắc cũng đã mệt rồi, về nghỉ ngơi đi há. Ơ mà khoan đã...hai đĩa bánh kia là của ta."
Nói rồi Uyển Ca cầm lấy cái giỏ đan bên trong chứa mấy đĩa thức ăn làm của riêng, sau đó miễn cưỡng mà tiễn hai nha hoàn vẫn còn đang khó hiểu kia ra khỏi phòng. Uyển Ca đóng cửa phòng lại, tiếp tục cạo đá cho nhiễm ra, nhưng chưa được một lúc lâu thì Lam Văn đã từ cửa sổ nhảy vào trong phòng, báo cáo lại chuyện mà nàng đã giao phó.
"Quận chúa, người đã đưa đi giấu ở ngoại thành đúng như lời của người. Nhưng nữ nhân này vẫn cứ điên điên khùng khùng không chịu nói gì cả, tâm trạng chưa ổn định lắm."
Uyển Ca tay vẫn tiếp tục cào đá, thản nhiên lên tiếng.
"Không vội, dù sao quân cờ đó ta coi như không có cũng được, giờ đây đại cuộc đã định ta cũng không cần lời khai của nàng ta làm gì nữa. Có điều nàng ta cũng là thân bất giao kỷ, chủ nhân sai gì thì phải làm đó, nàng ta đâu có quyền lượt chọn, vậy mà khi hỏng việc lại bị chủ nhân ném đi không thương tiết, ta coi là làm phước cứu nàng ta một mạng vậy. Nốt ngày mai nữa thôi thì ta phải đi xa rồi, những chuyện như trông chừng này đành phải giao lại hết cho ngươi, ta cũng không thể mang ngươi theo được, nếu có chuyện không thể tự giải quyết, có thể tới Chiến vương phủ nhờ giúp đỡ, nhưng cũng không phải cái gì cũng nói hết cho nam nhân đó biết. Hiểu rồi chứ?"
Lam Văn nghe nàng nói như thế, liền hiểu ra mọi việc, y cúi đầu trả lời.
"Thuộc hạ đã hiểu, quận chúa người cứ an tâm, thuộc hạ sẽ tự cân nhắc."
Uyển Ca mỉm cười gật đầu nhẹ, rồi ra hiệu cho Lma Văn rui ra. Uyển Ca đối với người thuộc hạ này của mình có thể nói là rất an tâm, mặc dù chưa biết thực lực của y mạnh ra sao, nhưng nhìn cách y đi mây về gió (lặng lẽ không một tiếng động) thì có thể biết được y không phải là người bình thường, võ nghệ có thể nói là sánh ngang với nàng. Trước giờ nàng ra lệnh cho y chưa từng thấy y hỏi lại hay thăm dò gì cả, qua điều này có thể chứng minh y thực sự là một bề tôi trung thành.
Nhắc tới chuyện của nữ nhân kia, ban đầu nàng là muốn tìm hiểu một chút lý do vì sao nàng ta lại bị Uyển Ngọc đuổi đi, nhưng qua chuyện Thanh Trọng và Uyển Ngọc hôm trước thì nàng đã biết được nguyên nhân nên cũng không muốn giữ lại làm gì. Nhưng Tinh lại nói nàng ta coi như là một người trung thành, chẳng qua là trung thành nhầm người mà thôi, Tinh cũng đã kiểm tra giúp cho nàng ta và phát hiện được nàng ta đã bị tẩy não, nhưng là tẩy não theo một cách cực kỳ tiêu cực, điều này sẽ khiến cho tâm thần nạn nhân bị ảnh hưởng rất nhiều, vì thế cho nên nàng ta bây giờ mới trở nên điên dại như thế. Chỉ sợ nửa đời sau này, nàng ta...coi như bỏ.
Nguyệt lại không hề quan tâm nhiều như thế, dù sao cũng đâu phải là người tốt lành gì, sống được thì nuôi, không sống nổi thì chôn thôi. Nàng bây giờ chỉ có hứng thú với món đồ chơi mà mình mới tìm được, Uyển Ca vẫn tiếp tục công việc cào đá của mình, lâu lâu lại cầm lấy cái bánh bỏ vào miệng, nàng thật mong mau tới ngày mai a.
----------
[Sáng sớm hôm sau]
Hôm nay trong thành Đông Kinh vẫn như bao ngày bình thường. Ngoại trừ tin đại nhi nữ của Cảnh vương phủ sắp xuất giá đã được truyền đi khắp cả kinh thành này.
"Này ngươi đã biết tin gì chưa? Đại nhi nữ Cảnh vương phủ sắp xuất giá rồi đó."
"Hả, thật vậy ư? Nàng ta mới 12-13 tuổi thôi mà."
"Sao có thể giả được, ta thấy Cảnh vương phủ sáng sớm đã treo lồng đèn hỉ. Thiệp mời cũng đã phát đi hết cái thành này rồi cơ mà."
"Vậy ngươi có biết tân lang là ai không?"
"Thẩm Vạn Tống ta đây, tin tức trên thiên hạ ta đều biết hết. Ngươi đừng có ngạc nhiên, tân lang chính là ngũ hoàng tử - Lục Ngôn đó."
"Gì cơ? Tân lang là hoàng tử, nói như vậy thì thứ nữ đại tiểu như này của Cảnh vương phủ sẽ thành ngũ hoàng phi sao?"
Thấy đám người hóng chuyện không chịu nghe hết lời mình nói đã tự suy đoán, khiến cho Thẩm Vạn Tống có phần tức giận, nhưng vẫn cố gắng giải thích cho bọn họ hiểu.
"Ngũ hoàng phi các đầu các ngươi ấy. Chưa nghe ta nói hết đã chen lấn vào rồi. Không phải là ngũ hoàng phi mà chỉ là trắc phi thôi. Nhưng hôn sự này là đích thân hoàng thượng ban hôn đấy, như thế coi như cũng không thiệt thòi gì."
Đám người được Thẩm Vạn Tống khai thông đầu óc, liền "Ồ" lên một hồi lâu. Thì ra hôm trước ngũ hoàng tử cho người mang sính lễ tới Cảnh vương phủ là vì chuyện này, nhưng lạ thay nếu hôn sự này hoàng đế đã ban hôn, vậy tại sao hôm qua Cảnh vương lại không nhận sính lễ nhỉ? Thẩm Vạn Tống cũng rất thắc mắc chuyện này, y vẫn chưa tìm được nguyên nhân sâu xa trong chuyện này, nên không nói nhiều.
Thẩm Vạn Tống được mệnh danh là Tứ Đại Phong Thần của thành Đông Kinh, hắn là con trai duy nhất của Thẩm công gia - ông ấy là chủ nhân cả một lượng lớn sòng bài, kỹ viện tại kinh thành. Tuy to mồm thật, nhưng những gì hắn nói điều không phải chuyện bịa đặt, nhưng cũng chưa chắc là chính xác hoàn toàn, có điều lời hắn nói ra không muốn tin cũng không được.
----------
Phủ đệ ngũ hoàng tử và Cảnh vương phủ đều tấp nập người ra vào. Lồng đèn, cửa lớn và vách tường đều dán chữ hỉ lên trên, tỳ nữ và các ma ma bận rộn vô cùng. Vào giờ Thìn (8h-9h sáng) đoàn đón dâu sẽ xuất phát, tới Cảnh vương phủ nghênh tiếp tân nương tử. Thường thì bên nhà gái mở tiệc sớm hơn nhà trai 1 canh giờ, Thanh Trọng và Thanh Lâm Thần đã cố tỏ ra vui vẻ, đón tiếp khách ở cửa lớn.
Trong nội viện, An quản gia cùng Thanh Lâm Thần cho người sếp sắp một số chuyện lặc vặc còn lại trước khi hôn lễ tổ chức. Ngụy thị lần này lại không hề xem vào bất cứ chuyện gì trong hôn lễ lần này, tránh việc rước họa vào thân, ra lệnh cho đám ma ma cứ theo lệ thường mà làm. Uyển Tâm hôm nay rất vui, vì đã chính thức đuổi được 1 cái gai đi và đi vĩnh viễn, nàng ta cố tình chọn một bộ y phục lộng lẫy nhất, đẹp nhất để gây thương nhớ cho các vị công tử tới dự tiệc hôm nay.
Về phần tiểu quận chúa, Uyển Ca cả đêm không hề chợp mắt, sau khi làm xong món quà liền nhân lúc trời chưa sáng mà kêu Doanh nhi đem qua Từ Vi viện, sau đó Nguyệt không nói không rằng gì mà trực tiếp hóa đổi cơ thể với nhân cách kia của mình. Tinh giờ cũng không biết Nguyệt rốt cuộc là mang thứ gì tặng cho Uyển Ngọc, nhưng nàng có thể biết chắc được...đó không phải hảo ý gì cả. Uyển Ca loay hoay một hồi lâu với mấy bộ y phục, cuối cùng tìm được một bộ hồng y vừa ý mà mặc vào. Tiểu Hoa và Doanh nhi đều không có ở trong viện, nàng đành tự lực cánh sinh mà làm "đại" một kiểu tóc, tuy không được như nàng tưởng tượng như ít ra không rối hết cả lên như trong trường hợp xấu nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
Bên Từ Vi viện của Uyển Ngọc cũng đang rất lộn xộn. Uyển Ngọc ngay từ lúc nhìn thấy hỉ phục và trang sức liền không thèm thử gì hết. Nàng ta chê hỉ phục quá đơn sơ, trang sức thì quá đơn giản. Tỳ nữ nói thế nào cũng không thèm mặc. Mặc dù hôm nay là ngày xuất giá của Uyển Ngọc - nhi nữ duy nhất của mình, nhưng Dư thị vẫn bình thản ở trong phật đường tụng kinh niệm phật, mọi việc để cho các ma ma và An quản gia sắp xếp. Đang niệm phật lại bị tỳ nữ báo lên chuyện giờ này rồi mà Uyển Ngọc chưa chịu mặc hỉ phục, Dư thị cau mày nhưng không đứng dậy mà chỉ thản nhiên nói.
"Chuyển lời với con bé: Nó bây giờ có 2 lựa chọn, một là mặc hỉ phục kia quang minh chính đại bước lên kiệu hoa. Hai là chọn một bộ hồng y nào đó lộng lẫy nhất, bị người ta đàm tiếu mà bước lên kiệu hoa."
Tỳ nữ kia nhận lệnh, đi chuyển lời lại cho Uyển Ngọc. Uyển Ngọc nghe lời này vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy tủi thân. Nhưng nàng ta buộc phải nhịn, cắn răng sai tỳ nữ mặc hỉ phục và trang điểm cho mình.
Tầm nửa canh giờ sau, kiệu hoa của phủ đệ đã tới cửa sau của Cảnh vương phủ. Đi theo kiệu hoa chỉ có bà mai và tròn bốn gia binh khiên kiệu chứ tân lang không hề tới. Nhìn thấy vị trí để kiệu hoa, người dân đứng xem chuyện và những khách mời đều hiểu được tân nương tử sẽ đi bằng cửa nào. Đám người lại được một cơ hội xì xào bàn tán về chuyện được ban hôn mà tân nương lại đi cửa sau rời khỏi nhà mẹ.
Thanh Trọng và hai đứa con trai đang tiếp đón khách ở đại sảnh thì tỳ nữ tới báo chuyện kiệu hoa đã tới. Ba người họ nhanh chóng tới cửa sau nơi Uyển Ngọc sẽ đi qua mà rời khỏi vương phủ, mẹ con Ngụy thị - Uyển Tâm đã tới trước vài phút, Uyển Ca cũng phải tới cho có lệ. Duy chỉ không thấy Dư thị đâu hết, một vài phút sau Uyển Ngọc và bà mai đã đi tới chỗ mọi người đang đứng, y phục của Uyển Ngọc tuy đơn giản nhưng rất đoan trang, coi như thợ may đã tận tâm rồi. Lại nói Uyển Ngọc không trùm khăn đỏ lên, mà chỉ lấy cây quạt che đi phần mặt ở chính diện.
Thanh Trọng nhìn Uyển Ngọc, nàng ta lại cúi đầu không nhìn trực tiếp ông ấy, một phần là vì sợ, một phần là vì khinh thường. Thanh Trọng chưa kịp hỏi vì sao Uyển Ngọc không trùm khăn đỏ thì Từ ma ma đã vội vã chạy tới, vừa thở dốc vừa lên tiếng.
"Đại tiểu thư, Dư di nương kêu lão nô mang thứ này tới cho tiểu thư."
Từ ma ma tay cầm một cái khay, trên cái khay có một chiếc khăn hỉ được gấp gọn gàng, màu sắc tuy khá cũ nhưng chữ HỈ (喜) được thêu bên trên lại rất mới và đẹp mắt. Uyển Ngọc nhìn cái khay rồi nhìn Từ ma ma như muốn hỏi bà ấy lấy đâu ra khăn hỉ này. Từ ma ma biết rằng Uyển Ngọc sẽ thắc mắc như thế liền đáp.
"Đây vốn là khăn hỉ của Dư di nương lúc trước. Nước ta có tục lệ, khăn trùm đầu tân nương phải để mẫu thân đích thân may cho, nhưng thời gian gấp rút Dư di nương không thể may kịp khăn hỉ cho người, đành lòng phải lấy chiếc khăn cũ này mà thêu thêm chữ (喜) lên trên. Mong đại tiểu thư đừng chê quê mùa, xấu xí mà không đội."
Uyển Ngọc nghe được lời này của Từ ma ma, trái tim nàng ta như thắt lại...tay phải bấu lấy khăn hỉ, khẽ rơi lệ. Uyển Ngọc tính cầm lấy khăn hỉ trùm lên, lại đi Thanh Trọng lấy mất, Uyển Ngọc chưa kịp hiểu gì thì Thanh Trọng đã lấy chiếc khăn này trùm lên đầu cho Uyển Ngọc, trước sợ ngỡ ngàng của mọi người và Uyển Ngọc, Thanh Trọng cau mày giọng trầm thấp đáp.
"Con gái gả chồng thì như bát nước đổ đi. Nhưng ngươi dù gì cũng là đại nhi nữ của Cảnh vương phủ ta, không tới mức phải bị nhà chồng ức hiếp, nếu có ấm ức gì bên đó thì phải nhớ về nhà, Cảnh vương phủ vẫn luôn là nhà mẹ của ngươi."
Uyển Ngọc ở trong khăn hỉ nghe được lời này của Thanh Trọng mà trái tim khẽ dao động, mẹ con Ngụy thị - Uyển Tâm đứng ở một bên tức không nói nên lời, Uyển Ca và Lâm Thần thì không quá khó hiểu vì cuối cùng Thanh Trọng vẫn là cha của Uyển Ngọc, ông ấy vẫn là không nỡ cắt đi núm ruột này, Lâm Tân thở phào nhẹ nhõm vì ít ra con đường của hắn sau này vẫn còn rộng và dài.
Bà mai canh giờ trong lòng, liền lên tiếng thúc dục.
"Vương gia giờ lành đã tới, tân nương tử phải đi rồi."
Thanh Trọng quay đầu, không muốn nhìn Uyển Ngọc trực tiếp bước ra khỏi Cảnh vương phủ, chỉ nói ba từ "Tốt, đi đi". Uyển Ngọc cúi đầu tạ ơn, rồi quay mặt đi một cách dứt khoát, đối với nàng ta mà nói lời kia của Thanh Trọng chẳng qua là lời an ủi muộn màng, từ nay về sau Thanh Uyển Ngọc - thứ nữ đại tiểu thư của Cảnh vương phủ đã chết rồi, còn nàng ta bây giờ là Trắc Phi của ngũ hoàng tử.
Uyển Ngọc vừa bước ra khỏi cửa thì ngay lập tức đã có một vị ma ma cầm thau nước đổ ào xuống trước cửa. Uyển Ngọc không hề quan tâm tới đều đó, lạnh nhạt mà bước lên kiệu hoa rồi kéo rèm che xuống, bà mai thấy mọi việc đã xong hết rồi, lớn tiếng thông báo.
"Đại nhi nữ Cảnh vương phủ, xuất giá!"