Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm

Chương 13




Lam Phong đã rất khó khăn có thể mang những thứ đó gửi đến ma giáo, y đã phải năn nỉ hoàng tổ mẫu rất lâu để có thể nhờ người mang đến ma giáo, cũng may Hoàng tổ mẫu đồng ý

Nhìn bộ dạng mong chờ hồi âm kia của Lam Phong khiến thái hậu vô cùng tò mò rốt cuộc ở ma giáo có gì khiến cho Lam Phong lại mong chờ như vậy

“Phong nhi ngươi đã liên tục đến tìm ai gia rồi, ai gia thật tò mò sao ngươi lại ngóng chờ hồi âm ở ma giáo như vậy”

Lam Phong đỏ mặt không dám nói, nhìn bộ dạng này khiến thái hậu còn tưởng rằng Lam Phong đang tương tư cô nương nào mất nhưng ở ma giáo làm gì có cô nương nào để tương tư, theo như người biết thì ở nơi đó ngoài trừ hài tử của Tống Xuân và một hài tử khác dường như là nhi tử của bằng hữu hắn ra thì không có nữ nhi nào bằng tuổi của Lam Phong cả

“Hoàng tổ mẫu khi nào có hồi âm từ ma giáo người nhất định cho Phong nhi biết có được không, ta thật sự mong chờ hồi âm của sư phụ của Liên nhi và của Tống Tịnh”

Nghe hai từ Liên nhi kia khiến cho thái hậu bất ngờ, Lam Nhiên vừa đến cũng bất ngờ không kém, đệ đệ nhà mình vừa gọi hai chữ Liên nhi rất nhẹ nhàng vô cùng trân trọng xem ra Liên nhi gì đó rất quan trọng với đệ ấy

“Liên nhi mà đệ nhắc là ai vậy, khiến ta tò mò đấy”

Lam Nhiên trêu ghẹo khiến cho Lam Phong ngại mà bỏ chạy mất, thái hậu nhìn theo cũng cười, nhưng cũng vì vậy người trút bỏ được gánh nặng trong lòng, bấy lâu nay người sợ hãi bi kịch năm xưa lập lại, sợ rằng Lam Phong sẽ có ý nghĩ gì đó với Lam Nhiên, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Lam Phong người đã an tâm rồi, nhưng càng an tâm hơn nếu sau này mang Liên nhi gì đó trong miệng của Lam Phong đến để cả hai thành một đôi như vậy càng tốt hơn

“Xem ra đệ ấy rất nhớ ma giáo mà đệ ấy đã ở”

Thái hậu gật đầu, lần đầu gặp Lam Phong người vẫn nhớ, nhớ ánh mắt không muốn đi theo người, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của Tống Xuân

“Những năm qua tiểu tử đó đều lớn lên ở ma giáo, được giáo chủ nơi đó dạy dỗ nên người, nếu không phải bất đắc dĩ ai gia cũng không mong đứa trẻ đó trở về kinh thành này, càng không muốn nó dính dáng đến Hoàng thất, cả hai huynh đệ các ngươi ai gia đều không muốn các ngươi bị kéo vào cung”

“Hoàng tổ mẫu người đừng tự trách, chuyện này cũng là vì người muốn tốt cho Phong nhi và ta, hôm nay Hoàng đế gọi ta đến nói về chuyện ra ngoài lập phủ”

“Vậy Hoàng đế có cho phép ngươi ra ngoài lập phủ hay không”

Lam Nhiên gật đầu, nhưng điều kiện ra lập phủ chính là chỉ ban đêm mới trở về phủ còn bình thường vẫn phải vào trong cung

“Hoàng đế chịu để ngươi ra ngoài lập phủ e là đã có tính toán gì đó, Nhiên nhi ai gia sẽ phái người theo bảo vệ ngươi bên ngoài”



“Nhi thân tạ ơn Hoàng tổ mẫu”

Thái hậu lắc đầu mà đỡ Lam Nhiên đứng dậy

“Thị vệ bên cạnh hầu hạ ngươi nhiều năm có được đi theo không”

Lam Nhiên gật đầu, y đã cầu xin để Doãn Ninh có theo mình ra ngoài cung lập phủ, Hoàng đế nói đợi thêm một thời gian nữa sẽ lập y thành vương gia

Thái hậu an tâm, người rất hài lòng với thị vệ theo bên cạnh Lam Nhiên có một người theo y ra ngoài xem như cũng tốt, ít ra ra khỏi hoàng cung này vẫn sẽ an toàn hơn, ánh mắt của đám tôn tử nhìn Lam Nhiên làm sao người làm Hoàng tổ mẫu không nhìn ra, chỉ là không nói đến

Bây giờ Lam Nhiên có thể ra ngoài lập phủ cũng tốt, những hoàng tử khác ít ra vẫn bị giới nghiêm trong cung sẽ không sinh sự được

Lam Phong những ngày này đều rất chăm chỉ học, đọc sách, bắn cung, chỉ là không ai biết hắn đã sớm thông thạo bắn cung luyện võ, những gì hắn làm hiện tại đều để cho đám người trong cung thấy mà thôi

Lam Phong cảm thấy ở Hoàng cung độ lúc còn cô đơn hơn lúc ở ma giáo, ít ra ở nơi đó có Y Liên và Tống Tịnh, có sư phụ mặc dù bọn họ tối ngày cùng nhau hết gây chuyện rồi lại đấu khẩu nhưng vô cùng vui vẻ, còn ở Hoàng cung mọi cử chỉ bước đi đều phải theo quy tắc, lúc nào cũng phải đề phòng, phải thu liễm bản thân khiến cho Lam Phong cảm thấy vô cùng buồn chán

Nơi này nếu không có ca ca của hắn, không có Hoàng tổ mẫu hắn sẽ không bao giờ ở lại đây

Hôm nay vẫn như mọi ngày các Hoàng tử cùng nhau luyện tập bắn cung

Tam hoàng tử Lam Vinh liên tục bắn trúng hồng tâm được mọi người khen ngợi, Lam Phong lại cố ý bắn trượt tất cả, mọi người đều cho rằng Lam Phong không giỏi bắn cung nhưng Lam Nhiên ngược lại lại cảm thấy đệ đệ diễn thật giỏic rõ ràng nhắm mắt cũng có thể bắn trúng nhưng lại cố ý bắn trượt còn bắn trượt rất nhiều lần, tiểu tử này thật lắm trò

Đợi khi tất cả đều đã rời đi Lam Nhiên mới đến vỗ vai Lam Phong một cái

“Đệ giả vờ thật giỏi đấy”

Lam Phong liền cười sau đó liền rút cả ba cung tên đặt lên cung, kéo tên bắn cả ba cung tên đều trúng hồng tâm

“Đệ không hề giả vờ bắn một mũi tên thật khó với đệ, đệ đã quen bắn cả ba mũi tên cùng một lúc”



Lam Nhiên chỉ biết lắc đầu, đệ đệ y giỏi như vậy, cũng may đám người Lam Vinh đã rời đi nếu không sẽ bị chọc cho tức chết mất

“Huynh sắp ra ngoài lập phủ ta ở trong cung sẽ rất buồn”

Lam Phong đã nghe về chuyện Lam Nhiên lập phủ ngoài cung, hắn cũng muốn mau chóng rời khỏi cung mà lập phủ bên ngoài, Hoàng cung này sớm đã chán với hắn rồi, hơn nữa nếu không có ca ca ở đây hắn cũng không muốn ở một chút nào

“Vài năm nữa đệ cũng sẽ ra ngoài lập phủ không phải sao”

Lam Phong biết điều đó, chỉ là bây giờ ở trong hoàng cung này người duy nhất mà hắn có thể cùng trò chuyện chỉ có một mình ca ca hắn Lam Nhiên mà thôi

“Vậy sau này ta có thể xin xuất cung nhiều một chút đến phủ của huynh có được không, hoặc ta lẻn trốn ra ngoài”

“Được”

Lam Nhiên đương nhiên sẽ luôn sẵn sàng đón đệ đệ của mình đến

“Sắp tới Hoàng đế cho đệ vào trình cùng nghe tấu, đừng làm gì quá sự chú ý có biết hay không”

Lam Phong gật đầu, hắn cũng không muốn thu hút sự chú ý từ kẻ khác

Hai huynh đệ hai người cùng nhau ở lại luyện tập bắn cung đến khi trời tối mới rời khỏi, Lam Phong và Lam Nhiên trên đường trở về cung của Thái hậu liền gặp Lam Hà đang ở đó trách phạt một tiểu thái giám

Cả hai lướt ngang xem như mặc kệ liền bị Lam Hà gọi lại

“Hai người các ngươi thấy ta không biết hành lễ, dù gì ta cũng là hoàng huynh của hai ngươi”

Lam Nhiên kéo tay Lam Phong hành lễ, Lam Phong lười nhác mà làm theo, hắn không thích Lam Hà một kẻ luôn ỷ mình là hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra liền lên mặt, luôn ở khắp nơi dạy dỗ cung nữ thái giám cho dù có làm sai hay không