Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng

Chương 21




Sau một lúc tra hỏi, sắc mặt Thiên Diệu Chính có phần đại biến, cơ mặt co giật liên tục, thân hình loạng choạng muốn ngã, ông đưa tay quờ quạng nắm lấy cột trụ hàng rào, chân mày nhíu xuống, hai mắt cũng theo đó mà nheo lại, con bé... con bé thật sự quên hết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ rồi.

Thiên Diệu Chính bắt đầu suy nghĩ, không được... mùng mười tháng sau là ngày đại hôn của con bé, không thể để con bé điên điên khùng khùng gả đến Thượng Quốc được, trong một tháng này nhất định phải cho con bé đến Đông các điện Đại học sĩ học khóa huấn luyện quân sự cấp tốc, nghĩ đến đây ông gật đầu một cái, phục hồi lại vẻ mặt bình thường, quay sang nhìn Hoài Na thì cô đã biến đi đâu mất tiêu, Thiên Diệu Chính lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, con bé đâu rồi? Vừa nãy còn ở đây mà.

Hoài Na cầm lấy hai cành sen quơ qua quơ lại như cần gạt nước ô tô, vừa nhảy vừa hát:

Chú khỉ con bé xíu, hay đu hay leo trèo,

Đôi tay chuyền thoăn thoắt, đôi mắt nhìn trong veo,

Miệng thì nhai tóp tép, tay chụp đồ rất nhanh,

Chắc khỉ con mong lớn, nên ai cho gì cũng ăn.

Mới đó mà Hoài Na đã đi ra cửa sau của Khôn Ninh cung, cung nữ, thái giám, thị vệ thấy cô đi ngang liền cung kính hành lễ, ở phía xa, một thân ảnh tử y lạnh lùng thoát tục đập vào mắt Hoài Na, chàng từ dưới đất thi triển khinh công bay lên nóc nhà, Hoài Na lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên, hai mắt long lanh chớp chớp, miệng há to hết cỡ phát ra một tiếng:

- Woaaaa!!!

Cô dốc toàn lực chạy nhanh đến, miệng không ngừng hô to:

- Anh siêu nhân súp pờ men mau dừng lại... súp pờ men ... súp pờ men ...

Ba từ "súp pờ men" truyền đến bên tai, tử y giật giật khóe miệng, chàng khựng lại lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Hoài Na, lông mày theo bản năng nhíu lại, nói nhỏ:

- Là Hoài Na.

Tử y tao nhã tuấn tú phong độ tuyệt thế từ trên nóc nhà nhảy xuống đứng trước mặt Hoài Na mỉm cười ôn nhu, rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu rọi:

- Hoài Na, muội gọi huynh phải không?

Hoài Na ôm chầm lấy chàng, áp mặt vào ngực chàng, trong lòng mừng quýnh lên, miệng nói không ngừng nghỉ:

- Na bắt được anh siêu nhân súp pờ men rồi nhé, anh ơi? Anh đi đâu vậy? Đi trừng trị kẻ xấu phải không anh? Anh dẫn theo Na có được không? Cho Na bay lên trời với có được không?

Hoài Na ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt long lanh ngây thơ khẽ chớp, môi hơi chu ra năn nỉ:

- Được không anh?

Tử y thoáng ngạc nhiên, trong lòng nhất thời có chút dở khóc dở cười, muội muội xinh đẹp của ta mất đi ký ức không ngờ lại dễ thương như vậy, được rồi, ta chỉ có một muội muội, ta chiều theo ý muội được chưa?

Chàng nhẹ nhàng bế bổng Hoài Na trong vòng tay, mỉm cười nói:

- Hoài Na, ngoài ca ca ra... muội không được để cho ai bế muội như thế này đâu đấy?

Hoài Na đưa một ngón tay lên miệng ngẫm nghĩ rồi ngoan ngoãn gật đầu lia lịa:

- Dạ.

Tử y nhếch môi cười tà mị, chàng nhún người bay lên nóc nhà, những đợt gió thổi đến làm tung bay hai vạt tà áo, tử y nam tử ngọc thụ lâm phong ôm trong tay nữ tử băng thanh ngọc khiết bay lên từng nóc nhà tựa như thần tiên thoát tục.

Bên dưới Từ Đô Viên tràn ngập hoa tử vi thường thơm ngát, Thượng Quan Kỳ một thân áo bào xám đang cùng Ngũ thừa tướng đi tham quan hoàng cung, vô tình ánh mắt chàng ngó lên bầu trời rồi dừng lại ở nóc nhà bên cạnh, một tử y nam tử dịu dàng vuốt mặt một hồng y nữ tử, nữ tử kia xinh đẹp, khả ái nở một nụ cười trong sáng, thánh thiện.

Thượng Quan Kỳ nhướng mày, hai mắt mở to kinh ngạc, trên mặt chính thức xuất hiện ba chữ "ăn dấm chua", chàng tức giận quay sang nhìn Ngũ thừa tướng, bàn tay chỉ về phía tử y nam tử nói lớn:

- Ngũ thừa tướng, hắn là ai?

Ngũ thừa tướng nheo nheo đôi mắt nhìn theo hướng chỉ, ông mỉm cười nói:

- Bẩm Thượng Quốc vương gia, người đó là Nhị hoàng tử của Thiên Diệu Quốc, Thiên Diệu Phong.

Thượng Quan Kỳ lập tức đen mặt, thì ra là nhị ca của nàng ta, thế mà ta cứ tưởng...

Ngũ thừa tướng mở miệng cung kính nói:

- Thượng Quốc vương gia, mời ngài đi lối này.

- Ừh.

Thượng Quan Kỳ liếc nhìn Hoài Na thêm một chút nữa rồi nhanh chóng cùng Ngũ thừa tướng rời đi.