Trong phòng chỉ huy, Quintus nhận về một lúc ba tin báo. Cả ba đều là tin dữ.
Tin dữ đầu tiên là việc nhà riêng của Darius đã bị đột nhập. Chưa biết Hoàng Đế Cá Voi Xanh sống chết thế nào. Thông tin liên lạc với Darius đã bị cắt đứt.
Cùng thời điểm ấy, quân T-rex đồng loạt tấn công vào phòng tuyến thứ nhất theo hai hướng Đông Bắc và Tây Bắc. Nhờ ưu thế vượt trội về lực lượng mà chúng đã phá vỡ được phòng tuyến của Lữ Đoàn Ba.
Gương mặt của Quintus trở nên nhợt nhạt. Cả ngày hôm nay gã bị hút vào cuộc chiến trên tòa tháp Đại Bản Doanh quá mức mà lơ là các điểm trọng yếu khác.
Gã chợt nhận ra lý do tại sao đối phương lại chọn Đại Bản Doanh làm nơi khai chiến. Không phải vì tầm quan trọng đặc biệt mà chỉ vì nó dễ quan sát.
Mọi người đều có thể chứng kiến những gì đang diễn ra bên trong tòa tháp theo thời gian thực. Tất cả đều bị hút vào đó giống như đang xem một show diễn truyền hình hấp dẫn, từ đó quên đi cuộc sống thực tế của họ.
Quintus cố tỏ ra bình tĩnh:
- Chúng huy động bao nhiêu quân tấn công phòng tuyến?
Max Alistar đáp:
- Không nắm được. Khoảng vài trăm nghìn.
- Làm sao chúng đến được chỗ bố tôi? Làm sao chúng vượt qua được vô số hàng rào an ninh của chúng ta?
Không ai trả lời.
Quintus đập bàn, quát:
- Cái gì cũng không biết. Tôi bổ nhiệm các người làm Thống Soái để làm gì?
Mọi người nghe mắng chỉ biết cúi đầu hổ thẹn.
Giữa đám Thống Soái, Erich Von Daniken đứng thẳng người, đầu ngẩng cao. Gã không chịu bất kỳ trách nhiệm nào với tình huống bi đát hiện nay, những kẻ đã sỉ nhục gã mới là tội đồ. Nhưng nói thế không có nghĩa là Erich đang hạnh tai lạc họa. Mừng giận, buồn vui đều là các dạng tình cảm xa lạ với gã, gã chỉ biết làm theo lệnh với tất cả sự nỗ lực và tận tâm vì một lý tưởng cao cả. Lý tưởng của gã là lập nên những chiến công hiển hách để làm rạng danh dòng dõi và đem lại chiến thắng cuối cùng cho Cá Voi Xanh.
Quintus ôm đầu. Hắn biết rằng đây là thời khắc sống còn. Một quyết định sai lầm lúc này sẽ khiến Cá Voi Xanh vĩnh viễn biến mất trong dòng chảy của lịch sử.
Nhưng quyết định thế nào bây giờ? Lực lượng tình báo của gã đã thất bại thảm hại. Gã không nắm được bất kỳ thông tin nào về đối phương.
Gã chỉ có thể đoán. Bản thân việc bị đặt vào tình thế buộc phải phán đoán đã là một thảm họa, nhưng gã không còn lựa chọn nào khác. Đây là thời điểm phân định giữa một thiên tài với một kẻ ăn hại, một nhà quân sự tài ba với một kẻ được cất nhắc vào ghế cao chỉ vì dòng dõi của hắn ta.
Những suy nghĩ bắt đầu hiện ra trong đầu Quintus, dần dần trở nên mạch lạc.
Gã nói một cách không mấy chắc chắn:
- Jackson đang tập kích bố tôi.
Các Thống Soái nhìn nhau sửng sốt.
Vivian Anderson vội hỏi:
- Làm sao ngài biết?
- Tôi đoán. Chúng ta đã bố trí hàng trăm điểm kiểm tra an ninh mà vẫn không phát hiện ra được sự di chuyển của đối phương. Điều đó thật vô lý. Cách giải thích duy nhất là chúng đã mạo hiểm vượt qua dãy Whitney để tập hậu, nhưng Whitney rất hiểm trở, không thể di chuyển thành đoàn đông người được. Huy động ít người thì lại vô nghĩa, bởi bố tôi là Á Sát Thần, vài chục tên sát thủ tất không làm gì được ông ấy. Vậy thì Jackson phải đích thân ra tay.
- Có lý lắm.
- Về phần lực lượng mà chúng đã dùng để tấn công phòng tuyến của chúng ta. Tôi cho rằng chúng đã huy động toàn bộ nhân lực. Các chiến tướng còn lại của chúng đều bình thường, Mũi Dao đã bị xóa sổ, nhưng chúng lại phá vỡ được phòng tuyến thứ nhất với hai trăm nghìn quân của chúng ta chỉ trong chốc lát. Chắc chắn chúng đã huy động toàn bộ lực lượng. Lấy năm trăm nghìn bên tấn công để đánh hai trăm nghìn bên phòng ngự là con số hợp lý.
- Đại Thống Soát nói rất phải. Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Quintus chỉ tay lên bản đồ:
- Tôi đã tính trước tình huống này nên đã sai Lữ Đoàn Bốn cắm ở bên ngoài Khu Bắc. Bây giờ chính là lúc phù hợp để đánh ngược vào bên trong, nội công ngoại kích. Điểm khó bây giờ là cần cầm chân đối phương đủ lâu chờ Lữ Đoàn Bốn đến. Thống Soái Max Alistar, ông tập hợp lại lực lượng Lữ Đoàn Ba, sau đó cùng Thống Soái Erich Von Daniken hỗ trợ Lữ Đoàn của Thống Soái Vivian Anderson củng cố phòng tuyến số hai. Tất cả trông cậy vào các ông. Trận này nếu thắng, chúng ta xóa sổ T-rex.
George Vandes thắc mắc:
- Vậy còn Hoàng Đế thì sao?
- Tôi sẽ dẫn người của tôi đến cứu bố tôi.
- Điều đó có mạo hiểm quá không? Đại Thống Soái không thể rời nơi này.
- Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Các ông cứ yên tâm, bố tôi ngang ngửa với Jackson, lại có thêm tôi phụ vào nữa chắc chắn giết được lão nhanh thôi. Chỉ cần cắt được đầu Jackson, trưng ra trước đại quân thì T-rex sẽ tự động tan rã mà không cần đánh đấm gì hết.
Quintus tin tưởng vào điều đó. Tavon đã chết, T-rex trông cậy hết vào Jackson, nếu Jackson cũng chết thì T-rex coi như hết đời.
Lúc nãy còn đang ở vực sâu, nhờ khả năng nhìn nhận tình hình một cách thấu triệt mà bây giờ cơ hội chiến thắng lại mở ra trước mắt.