Thư của Marley được các tình báo viên của Adriel gửi đi ngay trong đêm, đến sáng đã tới tay Thomas.
Thomas xem đúng là chữ viết tay của Marley. Nội dung nồng nàn, thấm đẫm hương vị yêu đương. Phần cuối bày tỏ nỗi ân hận vì đã không chạy theo Thomas từ đầu, kèm theo lời khẩn cầu gã cứu mình khỏi thành phố ngầm.
Tâm trạng Thomas xao động dữ dội.
Julian được cấp dưới báo tin, vội đến gặp anh.
- Con đĩ Marley gửi gì cho anh vậy?
Thomas cau mày:
- Đừng nói về cô ấy với giọng điệu như vậy.
Cũng như các thành viên khác trong đại gia đình Grey, Julian rất yêu mến người chị dâu quá cố, vì thế mà gã có ấn tượng cực xấu về Marley, kẻ mà theo gã phải chịu trách nhiệm chính cho cái chết của Catherine.
- Tom (Julian vẫn gọi Thomas là Tom), em đã bảo với anh bao nhiêu lần rồi, Marley không phải là người tốt. Nó chỉ lợi dụng anh thôi. Em công nhận là nó đẹp, nhưng trên đời này thiếu gì người đẹp? Ở địa vị của anh sắc đẹp không thể là mục tiêu chính cho cuộc đời.
Julian chộp lấy lá thư, định xé đi, nhưng Thomas giằng lại kịp. Ánh mắt của gã bùng lên sự tức giận:
- Anh cảnh cáo em, đừng có hành động hỗn xược.
Thomas ra lệnh chiếu lại hình ảnh về bầy Kiến Ruồi cho Julian xem.
Julian xem xong, mặt xám ngoét.
- Sức mạnh công nghệ của Vương quốc Pedius đã đạt đến mức này rồi sao?
- Chuyện này anh cũng đoán ra được. Quintus thu phục được Taylor Fritz là nhà khoa học vĩ đại nhất từ trước đến nay, chúng thừa hưởng rất nhiều các công nghệ tối tân trước khi thế giới cũ bị hủy diệt. Anh gia nhập quân đội từ trước cuộc chiến tranh hạt nhân, đã từng chứng kiến những thứ tương tự bầy Kiến Ruồi, nhưng Quintus phát triển lên đến mức này, với số lượng như vậy thì thật khó tin.
- Bầy Kiến Ruồi này sẽ xóa sổ toàn bộ quân đội của chúng ta trong vòng một tháng.
- Có lẽ không đến một tháng.
- Ý anh thế nào?
- Anh muốn nghe ý kiến của chú trước.
- Nếu lực lượng của Pedius mạnh như vậy thì chúng ta không thể chống cự lại được.
- Marley nói vẫn cần thêm một quãng thời gian nữa trước khi Quintus có thể trang bị vũ khí cho bầy Kiến Ruồi.
- Anh tin con đĩ đó à?
- Julian, anh không thích cách chú nói chuyện về Marley, cũng không thích thái độ của chú trong việc này.
- Em có nói sai gì đâu?
- Chú chưa nắm rõ thông tin đã tuyên bố rằng lời nói của Marley không đáng tin. Chú xem thái độ đó có chấp nhận được không? Chú là Phó Tổng thống mà hành xử vội vàng, cảm tính như vậy làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho anh được?
- Vậy ý anh muốn gì?
- Chúng ta cần đưa Marley về đây để hỏi cho kỹ mới được.
Julian thốt lên đầy thất vọng:
- Em đã từng mừng thầm vì Marley cứ bám rịt lấy bọn Cộng hòa, em còn hy vọng rằng một viên đạn nào đó sẽ lấy mạng nó cho đỡ lằng nhằng, thật không ngờ mọi việc vẫn cứ đi theo cái quỹ đạo chết tiệt này. Marley mà về đây thì tình hình sẽ hỏng hết. Anh sẽ bị nó đầu độc mất thôi.
- Chú đừng nói những lời ngu xuẩn. Việc này anh đã quyết rồi. Anh sẽ đến Dực Long để chỉ huy vụ giải cứu.
- Anh là đương kim tổng thống, tự mình lo việc vặt vãnh này làm gì? Để em.
- Anh không tin chú được. Chú sẽ làm hỏng việc mất. Chúng ta cần Marley để biết sẽ phải làm gì tiếp theo với Vương quốc Pedius.
- Có mà anh muốn ngủ với nó thì có.
- Mày im đi, Julian.
Julian thấy anh mình tức giận như vậy, không dám nói thêm gì nữa.
Thomas bỏ hết công việc, ngay trưa hôm ấy đã đến Dực Long, tự mình lên kế hoạch giải cứu người tình trong mộng.
Theo lời hẹn, đến tối Marley sẽ chạy ra một cửa hầm ở phía Nam, Thomas cần phải đón lõng đúng thời điểm để ngăn việc cô bị quân Cộng hòa bắt giữ trở lại.
Thomas chờ suốt nửa ngày, do tâm trạng hồi hộp quá mà chẳng thiết đến chuyện ăn uống. Theo hẹn là tám giờ tối sẽ thấy Marley, mà chờ mãi đến mười giờ mới thấy cô chui lên từ lòng đất, bên cạnh có Victoria đi cùng.
Thomas thúc Mặt Trời Trắng đến đón. Marley được gã kéo lên lưng ngựa, lập tức ôm chặt lấy gã mà khóc nức nở. Thomas cứ ôm lấy Marley mà vỗ về, bao nhiêu nỗi tức giận bấy lâu nay đều tan biến.
Người của quân Đại Bàng tràn xuống hầm, định nhân cơ hội này xâm nhập thành phố ngầm, nhưng một tiếng nổ dữ dội đã vang lên. Vụ nổ đã xóa sổ cửa hầm ngầm, làm mất dấu dẫn đến thành phố ngầm nằm rất sâu bên dưới.
Quân Cộng hòa đã chấp nhận hy sinh một cửa lên mặt đất để cho phép Marley tái ngộ với Thomas.
Chi tiết này lẽ ra đã đủ để khiến Thomas nghi ngờ, và trong trường hợp bình thường nhất định một người bản lĩnh như gã sẽ không bỏ qua.
Nhưng Thomas vì quá yêu Marley mà phớt lờ những dấu hiệu hiển nhiên. Một con người tài năng, thông minh, can trường, uy vũ như vậy chỉ vì rơi vào tình yêu mù quáng mà tự hủy hoại cả sự nghiệp.