Con đường sau núi tuy uốn lượn vòng vèo nhưng chiều rộng lên đến mười mét, cho phép đoàn xe di chuyển với tốc độ cao.
Trinh sát báo về khi gần đến nơi đóng quân của Đại Đoàn Quân Bóng Ma sẽ có trạm gác, lúc này cách tốt nhất là dừng xe, đổ quân xuống băng ngang qua một cánh rừng nhỏ, cách làm này cho phép tiếp cận khu vực đóng quân chính của đối phương trong âm thầm.
Sư Đoàn Một xuất quân mà không nhận được sự hỗ trợ của xe tăng và pháo binh, toàn quân đều trang bị vũ khí nhẹ. Uy lực nhất chỉ là tên lửa vác vai. Cách đánh này tuy không được lợi về hỏa lực nhưng được lợi về sự bất ngờ và đảm bảo cả hai chiều tiến lui đều diễn ra nhanh chóng, dễ dàng.
Clark Hunt mới hai mươi bảy tuổi nhưng đã gia nhập Lữ Đoàn Đỏ được mười năm. Năm 2117 được thăng lên chức đại úy chỉ huy một đại đội, nắm vững phương pháp chỉ huy và tác chiến. Cấp Sư Đoàn lớn hơn đại đội rất nhiều mà vẫn không tỏ ra choáng ngợp, các mệnh lệnh đưa ra rõ ràng, dứt khoát, binh sĩ cứ theo đó nhất nhất làm theo, chẳng mấy chốc đã vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.
Tài dừng ngựa, xuống nấp cùng vị trí với Clark.
Khu đóng quân sáng đèn. Từ xa cũng có thể quan sát được toàn cảnh doanh trại, công sự, kho vật tư, vũ khí và các trạm canh.
Clark chỉ cho Tài và mọi người thấy hệ thống phòng thủ của đối phương:
- Chỗ này hẳn là mới được xây dựng và mang tính tạm bợ nên cấu trúc hết sức sơ sài, không có tường bao, rào chắn, hàng dây thép gai. Có bốn trạm canh, nhưng không đáng ngại vì ta có thể bắn tỉa được dễ dàng. Khó khăn nằm ở bốn lô cốt dàn hàng ngang kia, trong các lô cốt chắc chắc có tiểu liên, quân ta không có hỏa lực mạnh để xóa bỏ lô cốt, nếu xua quân tràn xuống mức độ thương vong sẽ cực kỳ khủng khiếp. Cần phải có biện pháp tiêu diệt được bốn lô cốt này mới đảm bảo được chiến thắng.
Tài nói:
- Ta có thể hạ được các lô cốt này. Miễn bên trong là người chứ không phải robot thì không có gì khó khăn cả.
Clark vui mừng nói:
- Vậy thì xin nhờ tổng thống. Quân đội đế quốc nổi tiếng thiện chiến nhưng Đại Đoàn Quân này mới thành lập cách đây chưa lâu, chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, cứ xem cách chúng lập doanh trại và đi tuần đã thấy sự non nớt yếu kém. Khi bị tấn công vào buổi đêm, thông thường chúng có thể tập hợp được lực lượng chỉ sau năm phút, sẵn sàng chiến đấu sau mười phút, nhưng với đám này tôi cho rằng con số phải tăng lên gấp đôi. Nếu tổng thống có thể tiêu diệt được bốn lô cốt trong mười phút thì chúng ta sẽ đánh tràn xuống khiến chúng hoàn toàn tan rã.
- Nhất trí.
Phục kích từ mười hai giờ đêm, theo kế hoạch cánh quân thứ hai đã phải đến nơi và khai chiến rồi mới phải, nhưng đợi mãi đến một giờ vẫn không thấy gì.
Để tránh bị đối phương phát hiện, trước khi chiến dịch bắt đầu tất cả các phương thức liên lạc đều bị cấm, vậy nên các cánh quân không có cách nào hỏi được tình hình của nhau.
Tài sốt ruột muốn phát điên. Đây không còn là vấn đề đúng giờ hay muộn giờ mà là khả năng sống sót của toàn quân. Tình hình này hoặc là hủy bỏ kế hoạch, rút lui về Dực Long, hoặc đơn phương tấn công mà không cần đến cánh quân thứ hai.
Clark nói:
- Xin tổng thống quyết định.
- Anh là chỉ huy Sư Đoàn, anh nói trước đi.
- Tôi cho rằng vẫn nên đánh. Cánh quân thứ hai nhiều khả năng gặp sự cố nên trễ giờ chứ vẫn đang tiến lên theo kế hoạch, nếu chúng ta rút về bây giờ thì thiệt hại sẽ rất lớn mà chẳng thu được gì. Chiến dịch này đã được chuẩn bị chu đáo, không thể bỏ lỡ.
Tài gật đầu, nói:
- Vậy thì hãy ra lệnh cho người bên anh sẵn sàng chiến đấu. Ta đi hạ bốn lô cốt trước đã.
Hắn cưỡi lên lưng Mặt Trời Đen, nhảy phốc một cái đã vượt qua mười mét đường.
Tốc độ Mặt Trời Đen nhanh như tia chớp, thoáng chốc đã tiến vào doanh trại.
Tên lính canh đầu tiên lập tức phát hiện ra hắn, nhưng thấy chỉ có một người một ngựa, trên tay lại cầm kiếm chứ không cầm súng, cho là thằng tâm thần không có gì đáng ngại, thay vì báo động cả doanh trại thì chỉ chĩa súng vào người hắn yêu cầu dừng lại.
Tài vung tay, con dao găm nhỏ lao đi như tên bắn, xuyên thủng trán tên lính canh. Tên lính gục xuống, chưa kịp giãy dụa đã hồn lìa khỏi xác.
Thời gian chỉ vừa khéo đủ hai cái chớp mắt thôi mà Tài đã tiến gần đến lô cốt đầu tiên.
Tên xạ thủ gác lô cốt còn đang ngái ngủ, thấy Tài cưỡi ngựa đến gần thì giật bắn mình, vội chồm lấy khẩu tiểu liên. Gã nấp trong lô cốt, có thể dễ dàng bắn trúng đối phương mà đối phương không bắn được mình, có thể nói là ở vị trí vô cùng thuận lợi. Nhưng đúng lúc ấy Tài đã chỉ tay về phía gã, tròng mắt trắng hơi đỏ lên.
Tên xạ thủ tức thì cảm thấy toàn thân nóng bừng, tâm trạng bí bức, cảm xúc như con thú vừa bị thợ săn tóm cổ. Ngón tay cứng ngắc không sao bóp được cò súng. Còn đang hoảng loạn thì con dao thứ hai của Tài đã rời tay, lọt qua khe hở hẹp của lô cốt cắm thẳng vào trán gã.
Lô cốt đầu tiên cứ thế bị xóa sổ trong im lặng.