Vùng Đất Tự Do

Chương 383




Marley ngồi trên xe ô tô, Victoria cầm lái. Xe chạy gần về đến nhà rồi người Marley vẫn chưa hết run, nhưng không kìm được mà phá lên cười ngặt nghẽo.

Việc cô thoát thân an toàn không phải nhờ may mắn mà là hệ quả của một chuỗi những tính toán kỹ lưỡng và thông minh.

Đầu tiên, Marley biết rằng cho dù tập luyện kỹ đến đâu cũng không thể qua mắt được chính thày dạy của mình, nên cô không cố gắng diễn kịch sao cho giống thật mà chỉ lặp đi lặp lại các câu văn mẫu cho thống nhất.

Vở kịch mà cô diễn ngày hôm nay quan trọng không phải là tài năng mà là lòng can đảm.

Cô cần phải tìm cho mình đủ can đảm để tiếp tục nói dối ngay cả khi Ron gần như đã tin chắc rằng cô nói dối.

Miễn sao các lời nói của cô trước sau như một thì Ron sẽ tự động tìm ra lời giải thích thuyết phục cho phần còn lại.

Nếu Ron là bạn của Tom thì bài này không dùng được, nhưng Ron lại là kẻ thù chính trị của Tom, trong lòng gã đã chồng chất sẵn nỗi nghi ngờ và thù hận. Nhiệm vụ duy nhất của Marley là ném cho gã một mồi lửa nhỏ.

Bài kiểm tra khó khăn nhất chính là vượt qua thuốc Nói Thật.

Marley biết rằng một khi đã bị tiêm thuốc vào người rồi thì cô không thể làm chủ được bản thân mình nữa. Vì vậy trong suốt hai ngày cô đã tự nhồi nhét vào đầu mình một thông tin sao cho dù lỡ mồm cô cũng sẽ nói ra câu giả dối ấy.

Ông sẽ mất chức đại sứ.

Toàn bộ cuộc đối đầu ngày hôm nay chỉ xoay quanh mỗi thông tin này mà thôi. Miễn Ron tin rằng thông tin này là thật hoặc có khả năng cao là thật, thì Marley đã thành công.

Tự kỷ ám thị là một kỹ thuật rất khó trong ngành tâm lý học, những người chủ động tự kỷ ám thị hiệu quả rất dễ rơi vào tình trạng không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Nói cách khác thì sự tự kỷ ám thị càng xuất sắc thì càng gần với tình trạng bị điên.

Có nhiều lý do để người ta tự kỷ ám thị. Có thể vì tuyệt vọng với thực tại, quá khứ có nhiều chuyện đau khổ bản thân không sao chấp nhận được, hoặc như trường hợp của Marley là một điệp viên cần thuyết phục đối phương tin vào lời nói của mình.

Lần này Marley đã hoàn toàn thành công trong việc nhồi vào đầu mình niềm tin do chính cô tạo ra, rằng Ron sẽ mất chức đại sứ, dẫn đến cuối cùng Ron cũng phải tin theo.

Để đảm bảo đường rút, Marley đã ra lệnh cho Victoria đứng ngoài sẵn sàng can thiệp. Victoria là một người dùng độc rất cừ, độc tính của cô thường không mùi, không màu, không vị, rất khó nhận biết, chỉ có điều nếu khó nhận biết quá thì lại thiếu tính chất cảnh cáo.

Chính vì vậy mà Victoria cố tình sử dụng một chất độc vừa có lực phát tác mạnh vừa dễ phát hiện nhằm gửi thông điệp đến cho Ron Harper.

Đóa hoa này có độc, đừng thấy đẹp mà nhảy vào.

Trong cuộc đấu giữa hai điệp viên xuất sắc nhất của Vương quốc Pedius, tỷ số tạm thời đang nghiêng về Marley.

Marley cứ cười mãi không thôi.

Victoria nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Marley có biểu hiện không bình thường, liền hỏi:

- Chị không sao chứ ạ?

Marley nghẹn ngào đáp:

- Về nói với chủ nhân của cô rằng tôi đã liều mạng vì anh ta.

- Em nghĩ chị có thể trực tiếp nói với tổng thống điều đó.

- Tôi không đủ can đảm. Lần duy nhất tôi dám tỏ tình với anh ta là lúc tôi say.

- Vậy thì em sẽ nói với tổng thống hộ chị.

- Cô em biết không, Tài nghĩ rằng tôi ở lại đây là vì anh ta đối xử tốt với tôi. Nhưng có người còn sẵn sàng đối xử với tôi tốt hơn anh ta nữa. Người đó là Thomas. Chỉ cần tôi đồng ý làm vợ của Thomas tôi sẽ là đệ nhất phu nhân của một nước thay vì chỉ là một con đàn bà lăng quăng bị cả hai phe tìm cách lợi dụng.

- Chị đã ở lại đây vì tổng thống?

- Phải, tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa. Tôi chẳng thể hy vọng được gì ở tổng thống của cô mà vẫn cứ trụ lại ở đây như một con dở. Ôi, Victoria, cô hãy mắng hắn cho tôi. Và hãy mắng luôn cả tôi nữa. Tôi cần bị ai đó mắng cho tỉnh người ra.

- Chị Valencia, tổng thống của chúng ta là tổng thống xuất sắc nhất. Ngài sẽ chiến thắng Thomas và thống nhất các vùng lãnh thổ nhất thời bị chia cắt thành một quốc gia Liên Minh vĩ đại. Khi đó chị sẽ thấy sự lựa chọn hiện nay của chị đúng đắn như thế nào.

- Chiến thắng? Cô nghĩ rằng chúng ta sẽ chiến thắng? Cô chẳng biết gì cả. Chúng ta không thể thắng được. Chúng ta sẽ thua và tất cả chúng ta sẽ chết. Tất cả chúng ta rồi sẽ chết hết thôi.

Marley nói và gục mặt xuống khóc nức nở.

Tiếng khóc của cô thật thảm thiết. Victoria chưa từng thấy cô chủ đau đớn như vậy bao giờ.

Victoria định dừng xe lại, nhưng Marley quát lên:

- Chạy tiếp đi. Đừng phiền tôi. Cứ để tôi khóc. Đừng viết chi tiết này vào báo cáo của cô. Đây là trừng phạt mà tôi phải hứng chịu. Tôi xứng đáng với điều đó.

Marley khóc cho đến khi về đến nhà. Buổi tối hôm ấy cô không ra ngoài, cũng không chịu ăn uống gì cả.