Vùng Đất Tự Do

Chương 296




Thomas, nay đã là tổng thống quốc gia mới khai sinh, chỉ tay lên tấm bản đồ chiến trường.

- Hiện nay quân địch đang dồn lực lượng nhằm tiêu diệt chúng ta. Nhưng hệ thống công sự, hầm hào, hầm ngầm của ta rất kiên cố, không dễ gì vượt qua được. Khó khăn của ta chỉ nằm ở chỗ hết lương. Lương thực còn được một tuần nữa, vậy thì trong tuần này phải đánh luôn, mà phải đánh lớn để thay đổi cục diện chiến trường, có vậy ta mới thoát khỏi cảnh bí bách hiện nay.

Cade nói:

- Thưa Lữ Đoàn Trưởng.

Thomas nhìn lão với vẻ không vui.

- À, thưa tổng thống, từ đầu chiến tranh đến giờ chúng ta đánh đâu thua đó, chỉ sau ba tháng đã phải lùi về Cực Đông. Đánh lớn với hy vọng sẽ thay đổi cục diện có lẽ là một quyết định hơi không có căn cứ nào cả.

- Tại sao lại không? Đại tướng Cade, chúng ta thua vì lẽ gì?

- Địch đông hơn, trang bị tốt hơn.

- Đúng vậy, đó chính là lý do. Chúng luôn tập trung được một lực lượng quân sự lớn hơn chúng ta vào một thời điểm bất kỳ. Chiến trường Khu Đông chủ yếu là không gian bằng phẳng, trống trải, ít núi đồi, thuận lợi cho pháo binh và triển khai xe tăng số lượng lớn, những điều này đều là ưu thế bên Tam Quân. Nhưng tình hình nay đã thay đổi, chúng ta đã dồn về đây hai triệu người, quân số đối phương vốn có ba triệu, nhưng đang phải dàn trải để giữ các vùng đất vừa chiếm được và trấn áp cuộc chiến tranh du kích mà các nhóm nhỏ của ta tiến hành tại các đô thị. Quân lực hiện tại của chúng ở Cực Đông vào lúc này chỉ có khoảng một phẩy năm triệu, ít hơn bên ta. Lần đầu tiên trong cuộc chiến này chúng ta có lợi thế về nhân lực.

Tom Curran hỏi:

- Thế còn đạn pháo thì sao? Chúng nã vào đầu ta như đánh trống vậy.

- Chúng càng bắn càng cho thấy chúng đang bắn mà không có mục đích gì. Rất thường khi chúng bắn cả lên trời giống như đang chơi đùa vậy. Tâm lý của chúng đang rệu rã. Chúng nghĩ rằng mình đã thắng và chỉ mong mau mau kết thúc cuộc chiến này để trở về. Đó là một sai lầm chết người. Chúng ta giống như một võ sĩ đã bị đấm cho nhừ tử nhưng vẫn còn đủ sức khỏe để tung ra cú đấm nốc ao vào thời điểm đối phương đã quay đầu đi hướng khác với mục đích ăn mừng sớm. Các vị, không phải tôi đang cố tình tô hồng tình cảnh của chúng ta, mà thực tế là chúng ta đang có lợi thế hơn kẻ địch. Thắng trận này sẽ làm thay đổi hoàn toàn cán cân lực lượng theo chiều hướng có lợi cho ta, thậm chí còn có thể khiến cho đối phương mãi mãi không bao giờ hồi phục lại được. Các vị cần phải có niềm tin, bởi niềm tin ấy sẽ được truyền xuống cho các tướng lĩnh cấp thấp hơn, từ đó được lan tỏa trong binh sĩ.

Lòng nhiệt huyết của Thomas cuối cùng đã lan sang các tướng lĩnh cấp cao. Sắc mặt của họ từ thờ ơ chuyển sang phấn khích, lưng của họ từ chỗ hơi còng xuống, biểu hiện của tâm lý nặng nề và tuyệt vọng sau nhiều thất bại liên tiếp, đã vươn thẳng lên, và họ bắt đầu nói về chiến thuật.

Marco Simone hỏi:

- Thưa tổng thống, chúng ta có hai triệu người nhưng chỉ có năm trăm nghìn người là quân nhân có kinh nghiệm chiến đấu. Về cơ bản không thể trông cậy gì được.

- Marco, ông dánh giá quá thấp người bên ta rồi. Tất cả các quân nhân của Lữ Đoàn Đen cho dù được phân vào bộ phận nào, làm việc gì đi nữa cũng đều từng trải qua khóa huấn luyện kéo dài một năm và sau đó năm nào cũng phải tham gia ba tháng tái huấn luyện bắt buộc. Họ có thể không quen với hành quân xung phong chứ họ thành thạo sử dụng vũ khí như tôi với ông vậy. Chính vì thế mà chúng ta mới phải nghĩ ra một chiến thuật sử dụng tốt những người này. Tôi muốn lần này tất cả đều phải cầm súng. Tôi muốn có hai triệu binh sĩ trong trận đánh này. Tôi muốn áp dụng chiến thuật biển người và tập trung tối đa hỏa lực để đè bẹp lực lượng phân tán của đối phương. Trận này, các vị, sẽ đi vào lịch sử.

Rẻo đất hẹp ở Cực Đông từng là một thành phố thưa dân có tên Oregon. Cái tên Oregon nay vẫn còn được sử dụng làm tên địa danh, nhưng bản chất của thành phố đã chuyển từ một cộng đồng dân cư sang một công sự siêu, siêu lớn.

Kể từ khi ông bố Sebastian Grey bị ám sát chết, Thomas lên tiếp quản chức Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Đen đã sớm nhìn ra vấn đề của Khu Đông là thiếu các pháo đài có khả năng ngăn chặn đà tiến công của một lực lượng mạnh hơn mình nhiều lần. Các thành phố ở Khu Đông dễ bị pháo kích, trong khi chi phí để xây dựng một căn cứ quân sự có khả năng chứa đến hàng triệu quân vừa quá đỗi tốn kém, vừa dễ trở thành cái gai trong mắt của Mc Alister.

Thomas đã chọn thành phố hẻo lánh Oregon, điểm xa nhất về phía Đông, một bên giáp với Vùng Đất Chết, tên gọi ám chỉ phần còn lại của thế giới, nơi mà phóng xạ đã biến chúng thành các khu vực không thể sinh sống được với con người. Oregon có sẵn cơ sở hạ tầng vẫn còn tốt và có thể sử dụng được trong hàng chục năm nữa, trong khi dân cư thưa thớt do vậy không mất nhiều chi phí di dời.

Trong suốt năm, sáu năm, Lữ Đoàn Đen đã tập trung phương tiện máy móc và sức người để cấp tập xây dựng các hầm hào, công sự, lô cốt, các tuyến đường ngầm nằm sâu trong lòng đất và liên thông với nhau. Chúng đã tích trữ số lượng lớn đạn dược, nhu yếu phẩm, để biến Oregon trở thành cứ điểm bất khả chiến bại.