Vùng Đất Tự Do

Chương 257




Ma túy vừa vào cơ thể, hiệu quả đã đến ngay tức thì.

Tài cảm giác như mình đang quan sát căn phòng này từ hai góc nhìn một lúc. Góc nhìn thứ nhất là của hắn, góc thứ hai vừa của hắn, vừa không phải của hắn.

Nói góc nhìn thứ hai là của hắn bởi hắn ý thức được góc nhìn ấy và kiểm soát được góc nhìn ấy. Nói không phải của hắn bởi góc nhìn này không xuất phát từ đôi mắt mà xuất phát từ một trạng thái thăng hoa đặc biệt mà nhất thời hắn chưa thể lý giải được.

Giống như linh hồn của hắn đã rời cơ thể, tiến lên trước ba bước, tạo thành một góc vuông chín mươi độ với đôi mắt nguyên bản trên cùng một mặt phẳng.

Hắn đang quan sát thế giới này trong không gian bốn chiều? Hắn không biết. Khái niệm ấy vừa cao cấp vừa khó hiểu. Hắn chỉ thả lỏng, để mặc cho bản thân chìm đắm trong thứ trải nghiệm mới mẻ, biết rằng hiệu ứng do ma túy Hãm Thần tạo ra sẽ chạm đến đỉnh điểm trong tám giờ đầu tiên và sau đó nhạt dần đi trước khi tiêu biến hết trong một ngày, buộc hắn phải tiếp nhận lượng ma túy tiếp theo.

Nếu hắn ngừng không tiếp nhận ma túy trong thời gian dài, cơ thể sẽ phản kháng, tâm lý của hắn trở nên bứt rứt, tức tối vô cớ, khó chịu với tất cả, chân tay tê liệt, tình trạng này diễn ra càng lâu cơ thể càng thoái hóa và cuối cùng dẫn đến cái chết không tránh khỏi.

Đó là điểm khác biệt giữa ma túy Hãm Thần với các ma túy khác. Nó cực đoan hơn ma túy thông thường hàng chục lần. Một khi đã dùng sẽ trở thành nô lệ cho ma túy cả đời, không có điểm quay đầu, không thể sửa sai, lượng ma túy tiếp nhận hằng ngày càng lớn thì tốc độ thoái hóa hậu ma túy càng nhanh và kết quả càng tàn khốc.

Với những người tiếp nhận ma túy mà không chết như Tài, ma túy Hãm Thần là món quà của quỷ Satan. Nó mang lại lợi ích lớn lao kèm theo hậu quả khủng khiếp.

Nhưng lúc này, Tài không muốn nghĩ về các hậu quả ấy vội, hắn còn đang mải mê quan sát thế giới bằng con mắt của linh giác.

Hắn đang chứng kiến một thế giới mới, hay nói đúng hơn, khám phá thế giới cũ từ các góc nhìn mới.

Ma túy Hãm Thần là thứ có tác dụng kép, một mặt nó khiến dòng chảy sự vật diễn ra nhanh hơn, nhưng mặt khác nó lại ban cho hắn chiếc đồng hồ có khả năng điều chỉnh tốc độ vạn vật. Một con ruồi bay ngang qua, ý thức của hắn lập tức điều chỉnh cho tốc độ của nó giảm thấp đến mức hắn có cảm tưởng như con ruồi đang bất động.

Trong bóng tối, hắn vẫn nhìn được con ruồi rõ mồn một, cứ như thể ánh sáng đã không còn là một thành tố bắt buộc cho việc "nhìn" nữa, hắn đang nhìn mọi vật theo cách thức khác hẳn con người thông thường, có thể là dựa trên phản xạ âm thanh như loài dơi hoặc từ chiều không gian thứ tư cho phép hắn vượt qua các giới hạn vật lý tưởng chừng bất khả xâm phạm.

Hắn quan sát đầu con ruồi, thấy rõ hai khoang mắt lớn tựa như hai quả chà là gắn ở hai bên mặt với rất nhiều điểm nhỏ gồ lên, tạo thành các hàng song song như các mụn lấm tấm đều nhau. Hắn lại đồng thời quan sát được cái đít thuôn nhỏ của nó, nghĩa là gần như toàn thân con ruồi trong cùng một thời điểm.

Dường như con ruồi này là ruồi cái. Hắn không thể kết luận một cách chính xác vì hắn không phải là nhà sinh vật học, và đây mới là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn loài ruồi chi tiết thế này, nhưng hắn có thể nhìn xuyên qua cái bụng mỏng dính của con ruồi và thấy những quả trứng màu trắng ẩn hiện bên trong.

- Giết nó đi. – Giọng nói một lần nữa vang lên, nghe chừng sắc nét hơn trước.

- Không.

Tài giơ một ngón tay, hất con ruồi văng ra xa. Hắn biết mình có thể giết nó một cách tùy ý. Thậm chí hắn có thể làm điều tệ hơn thế, đó là xé rách hai cánh của con ruồi trong khi nó vẫn bất động, đơn giản bởi tốc độ của hắn đã nhanh hơn con ruồi vô số lần, nhưng hắn không muốn làm thế.

Năm xưa hắn đã từng đặt tên cho một con muỗi là Công Tử. Công Tử là một con muỗi đặc biệt yếu ớt. Cho dù hắn có cảm tình với Công Tử nhưng rốt cuộc vẫn phải giết nó, bởi khi ấy hắn bắt buộc mài sắc bản lĩnh của mình.

Lần này hắn không muốn làm vậy nữa. Hắn không còn giao tiếp với các con vật nhỏ bé trong căn phòng tối bằng tai mà đã nhìn thấy chúng bằng linh giác. Khi quan sát thấy chúng quá rõ, thậm chí còn cảm nhận được cảm xúc đầy tính sinh vật của chúng, thì giữa hai bên vô tình xuất hiện sự gắn kết, và lòng nhân từ đã ngăn hắn xuống tay.

Phải chăng đây chính là điều mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã giác ngộ dưới gốc Bồ Đề? Thứ mà loài người chỉ có thể cảm nhận thông qua lý trí, hắn đang cảm nhận một cách trực quan.

Hắn cởi bỏ áo giáp chống đạn, vứt vào một xó, nói lớn:

- Khởi động hệ A.

Alexander từ bên ngoài hỏi vọng vào qua micro:

- Thủ lĩnh chắc chứ?

- Hoàn toàn chắc chắn.

- Anh sẽ chết đấy.

- Tôi không nghĩ vậy đâu.

- Vì tác dụng của năm gói ma túy sao?

- Vì tác dụng của năm gói ma túy.

- Anh biết gì không, thủ lĩnh? Như một câu châm ngôn đã nói, những kẻ hấp thụ quá nhiều ma túy đều tưởng mình là siêu nhân và có thể tránh đạn.

- Im đi, Alexander, và làm theo điều tôi nói.

Alexander cho người khởi động hệ A. Những khẩu súng lạch cạch lên đạn, Tài đứng giữa phòng, hết sức bình tĩnh