Chủ nhật, Cố Hành liên hệ với cô giáo tỏ vẻ mình sẽ đi cùng Mộ Dung Nguyệt tới thành phố L để hội họp với các bạn trong trường sau.
Chủ nhiệm lớp đồng ý, dù sao bà cũng biết một chút về gia thế của Cố Hành, vậy nên cũng không quá lo lắng.
Mộ Dung Nguyệt lại gửi tin nhắn cho Mã Vi Vi, cô đã đồng ý ở cùng cô ấy, miễn cho cô ấy lo cô không đi học ngoại khóa được.
Mộ Dung Nguyệt cũng biết Cố Hành lo cho thân thể của mình, nhưng cô đã thật sự khỏe rồi, bệnh này tới nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ là giấc mơ hai ngày hôm nay khiến cô có chút bất an mà thôi.
Chú Chung giúp hai người đặt hành lý lên xe, Mộ Dung Nguyệt nhìn dưới lầu, cảm giác như không giống đi học ngoại khóa.
Mộ Dung Nguyệt còn phải uống thuốc, vừa lên xe đã mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Cố Hành để cô gối lên đùi mình, lấy chăn đắp lên người cô, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ trong xe vô cùng thích hợp, Mộ Dung Nguyệt lập tức tiến vào giấc mộng đẹp.
Bọn họ tới nơi, thấy Mộ Dung Nguyệt ngủ ngon, Cố Hành cũng không đánh thức cô dậy, khắp thành phố L đều có sản nghiệp của tập đoàn Cố thị.
Trường học đặt cho bọn họ một khách sạn bình thường, chủ yếu để tiếp khách du lịch.
Cố Hành nhờ chú Chung chạy tới khách sạn cao cấp năm sao của Cố thị, anh có phòng tổng thống ở đây.
Cố Hành ôm thiếu nữ về phòng, sau khi sắp xếp xong xuôi lại bắt tay vào công việc, bởi vì các bạn học khác buổi tối mới trở lại thành phố L, chủ yếu lịch trình bắt đầu vào ngày mai, Cố Hành cũng không vội, anh biết thân thể Mộ Dung Nguyệt mới khỏe lại, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Đừng mà..."
Mộ Dung Nguyệt mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn.
Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Hành lập tức chạy đến.
"Lại mơ thấy ác mộng?" Cố Hành ôm lấy cô, mấy ngày nay Nguyệt Nhi bị bóng đè ngày càng nhiều.
"Em... không sao cả."
Trong mộng cô cũng nóng lên, chỉ là đêm tối dần, một mình cô ở lại cung điện vắng vẻ lẻ loi kia một mình.
Cũng may, bây giờ Cố Hành còn ở bên cạnh cô.
Mộ Dung Nguyệt ôm lấy cổ Cố Hành, nhắm mắt lại hôn lên đôi môi của anh.
Cố Hành kinh ngạc với sự nhiệt tình của cô, nhưng mỹ nhân dâng lên tận miệng, sao anh có thể kháng cự.
Biết cô còn sốt nhẹ, nhưng bây giờ lại rất muốn cô.
Trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể thiếu nữ, bởi vì bị sốt nên đường đi kia tựa như còn ấm nóng hơn ngày thường, dụ hoặc trí mạng có lẽ cũng chỉ là thế.
Mộ Dung Nguyệt cảm nhận được sức lực của Cố Hành trên người mình càng ngày càng tăng, như vậy mới có thể kéo cô ra khỏi thế giới trong mơ.
Rõ ràng đã là cuối thu đầu đông, mồ hôi anh vẫn nhỏ giọt rơi trên ngực cô.
Cô yêu kiều rên rỉ, bên tai anh đều là thanh âm động tình của cô, mềm mại êm tai.
Anh phóng thích dục vọng đã tích tụ nhiều ngày vào cơ thể cô, cuối cùng nghe thấy cô hỏi, "Anh Cố Hành, anh có tin vào kiếp trước kiếp này không?"
"Anh tin."
Vào lần đầu tiên thấy em anh đã tin, bởi vì thích em chính là do trời cao chỉ dẫn, cũng chính là bản năng.