Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Nguyệt biết sinh nhật mình ngoại trừ mẫu phi thì cũng chỉ có Cố Hành nhớ rõ.
Một năm nọ, nàng vừa mất đi mẫu phi, Thịnh Quốc lại trải qua biến đổi lớn, nàng cũng quên mất sinh nhật mình.
Từ sáng sớm đã cảm thấy cũng chỉ là một ngày bình thường.
Chỉ là màn đêm vừa buông xuống, nàng đứng trong đình viện nhìn ánh trăng ngắm hoa lê, nam nhân đáng ra còn đang ở biên cảnh lại bỗng nhiên xuất hiện ôm eo nàng từ sau, thấp giọng bên tai nói, "Bảo bối, thích không?"
Chiến sự vừa kết thúc, Cố Hành đã ra roi thúc ngựa ngày đêm không ngừng trở về, cũng may kịp sinh nhật nàng.
"Cố Hành ca ca." Mộ Dung Nguyệt vui vẻ xoay người ôm lấy người mình mong nhớ.
Nàng vô cùng bất ngờ, vậy mà Cố Hành lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng.
"Mang nàng đi xem quà sinh nhật." Nói xong, Cố Hành bế nàng bay lên trên không.
Đó là Tinh Nguyệt lâu, là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu.
Lúc này đèn đuốc xung quanh tối tăm, nhưng Mộ Dung Nguyệt vẫn rất yên tâm vì có Cố Hành ở bên cạnh.
"Nguyệt Nhi, ngẩng đầu lên." Giọng nói trầm thấp của Cố Hành vang lên bên tai nàng.
Mộ Dung Nguyệt ngẩng đầu, trong phút chốc pháo hoa nở rộ sáng chiếu cả một bầu trời đêm.
Mộ Dung Nguyệt còn đang thưởng thức pháo hoa, bàn tay người nào đó đã bắt đầu không an phận, Cố Hành cúi đầu ngậm lấy vành tai tinh xảo không đeo trang sức.
Trong nháy mắt, ấm nóng và ướt át vây lấy nơi mẫn cảm của Mộ Dung Nguyệt khiến nàng rên rỉ thành tiếng.
"A..." Mộ Dung Nguyệt theo bản năng ôm lấy Cố Hành, mới bị hắn chạm vào mà cả người nàng đã mềm nhũn vô lực.
Bên này, bàn tay Cố Hành bắt đầu chà đạp bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, Cố Hành xoa nắn không biết chán, giống như đối với Mộ Dung Nguyệt, hắn chỉ biết càng chơi càng nghiện, nàng đúng là xuân dược của hắn.
Vừa nghe nàng gọi một tiếng Cố Hành ca ca đã cứng đến phát sợ.
Đầu óc Mộ Dung Nguyệt chuyển từ pháo hoa tới chuyện này, mặc dù Cố Hành đã cho cung nhân lui xuống, nhưng ở chỗ này... nàng không tiếp thu được.
"Cố Hành ca ca... Đừng... Như vậy..." Thiếu nữ nhẹ giọng xin tha lại càng giống như dụ dỗ quyến rũ.
"Đừng làm sao?" Vừa dứt lời, Cố Hành đã đâu vào đấy cởi bỏ y phục phức tạp của nàng.
Tinh Nguyệt Các có đốt than, vậy nên dù có không mặc dù cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Cố Hành đặt thiếu nữ trần trụi trên đài cao kim loại, nơi đó vũ công vốn dùng để nhảy múa nên cũng không lớn lắm.
Mà Mộ Dung Nguyệt trần trụi bị đặt lên đó, hai chân mở rộng lộ ra tiểu huyệt phấn nộn, Cố Hành dùng ngón tay xẹt qua khe thịt nhỏ, một tia mật nước dễ dàng trào ra.
"A ~ ưm ~ Cố Hành ca ca ~"
Tiếng kêu rên rỉ truyền vào tai Cố Hành giống như ma chú.
"Vừa mới còn đừng như vậy, bây giờ thì sao?"
Mộ Dung Nguyệt nhu nhược đáng thương nhìn Cố Hành, tiểu huyệt vừa rồi bị chạm tới giống như lại trào ra một dòng nước nóng.
Bởi vì bị đặt lên cao, Mộ Dung Nguyệt chỉ có thể cúi đầu nhìn Cố Hành ca ca, nàng cắn môi, không biết nên nói gì mới được.
"Nguyệt Nhi, muội nhìn ta mà lại không nói, sao có thể để ta thỏa mãn muội được?"
Mộ Dung Nguyệt biết Cố Hành ca ca thích nàng nói mấy từ ngữ đáng xấu hổ thế với hắn.
"Nguyệt Nhi khó chịu, Cố Hành ca ca cho Nguyệt Nhi..." Bởi vì vị trí, tay nàng không biết nên đặt đâu, chỉ có thể che chở đôi thỏ trắng trước ngực, để chúng không bị bại lộ.
"Nguyệt Nhi khó chịu thế nào? Muốn cho Nguyệt Nhi cái gì?"
Cố Hành ca ca biết rõ còn hỏi, trong lòng Mộ Dung Nguyệt thầm nói.
"...Huyệt nhỏ rất ngứa... A..."
Lúc Mộ Dung Nguyệt còn đang nói chuyện, Cố Hành đã đưa tay nâng đùi nàng lên, vùi đầu xuống dưới, đôi môi chậm rãi đảo qua âm hộ non nớt.
"A..." Mộ Dung Nguyệt không nhìn thấy rõ Cố Hành đang làm gì, "Ngứa... a ~ khó chịu... muốn côn th*t lớn của Cố Hành ca ca... giúp tiểu huyệt Nguyệt Nhi bớt ngứa..."
Cảm giác trống rỗng xâm chiếm thân thể thiếu nữ, nói xong những lời này, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy hạ thể càng ướt, tựa như hồng thủy tràn lan.
"Tiểu yêu tinh, đổi phương thức gãi ngứa cho muội." Cố Hành vừa nói vừa thổi khí với tiểu huyệt phía dưới.
"A ~" Nhiệt khí thổi tới giống như gió xuân phất qua cánh hoa kiều nộn.
"Ưm... Cố Hành ca ca... khó chịu..."
Nếu không phải hai chân bị Cố Hành khống chế, Mộ Dung Nguyệt chỉ muốn kẹp chặt lại để giảm bớt sự khó chịu trên người.
"Ngoan, chút nữa cho muội."
Giây tiếp theo, Cố Hành hôn lên tiểu huyệt đang trào nước kia, nói là hôn nhưng lại giống như nhấm nháp, đầu lưỡi của hắn không ngừng dây dưa với thịt non co rút không ngừng, hàm răng lúc nhẹ lúc nặng cắn lấy âm đế run rẩy tựa như muốn hút sâu bên trong.
"A a ~ Không... không thể... ưm ~" Mộ Dung Nguyệt không dự đoán được hắn sẽ làm như vậy, tại sao Cố Hành ca ca lại có thể ăn nơi mắc cỡ như thế được chứ.
"A a..." Cánh hoa bị đầu lưỡi Cố Hành quấn lấy, mật dịch cũng bị hút ra ngày càng nhiều."
Tiếng mút nước vang lên không ngừng bên tai, Mộ Dung Nguyệt xấu hổ đưa tay che mắt mình lại.
Đầu lưỡi ấm áp kia đang không ngừng liếm láp bên trong cơ thể nàng, nàng sắp bị hòa tan mất.
Môi và âm hộ phân phân hợp hợp giống như đang hôn môi, Mộ Dung Nguyệt uốn éo vòng eo của mình.
"Cố Hành ca ca..."
Trong lúc nỉ non rên rỉ, Cố Hành nghe thấy nàng gọi tên mình, "Bảo bối ngoan, muội cũng nếm thử xem hương vị bên dưới của mình là thế nào."
Nói xong, Cố Hành ôm nàng xuống, hôn lên miệng nhỏ đang phát ra âm thanh khiến hắn trướng đau.
Cả người Mộ Dung Nguyệt mềm nhũn trong ngực Cố Hành, tùy ý để hắn xoa bóp bộ ngực mềm mại, răng môi giao triền.
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy Cố Hành dùng giọng nói dễ nghe nói bên tai nàng, "Bảo bối, thật ngọt."
Hắn nói chính là... mật dịch của nàng...
Mộ Dung Nguyệt xấu hổ, cảm thấy hạ thân lại không ngừng tiết dịch.
Cũng may Cố Hành cũng nhịn không được đâm côn th*t vào trong.
"Muội muốn làm Tinh Nguyệt các có lũ sao..."
Rõ ràng biết Cố Hành ca ca chỉ nói trêu đùa, nhưng nàng thực sự vô cùng xấu hổ.
"A... A..."
Mỗi lần Cố Hành va chạm, quy đầu lớn sẽ chọc tới hoa tâm mẫn cảm của nàng giống như quy đầu hôn lên hoa tâm, làm nàng nhớ tới vừa rồi Cố Hành ca ca mới ăn tiểu hoa huy*t của mình.
"A ~ a ~" Hai tay thiếu nữ ôm lấy phần lưng cơ bắp tráng kiện của nam nhân.
Cố Hành cũng cảm giác được cái gì gọi là sướng đến phát điên, Nguyệt Nhi của hắn, thiếu nữ của hắn...
"Bảo bối, muội muốn hút chết ta." Cố Hành xấu tính nói lời thô tục bên tai nàng.
Quả nhiên, tiểu huyệt càng hút chặt hơn. Hắn hôn lên cổ thiên nga của nàng, lại hút lấy tiểu anh đào đã sưng đỏ của nàng.
"A... ưm... ha... A ~"
Nàng bị Cố Hành ôm vào trong ngực mà đưa đẩy, chính mình sắp bị chơi hỏng mất.
Ngẩng đầu lên là pháo hoa đang nở rộ trong màn trời đêm.
"Bảo bối, mỗi lần pháo hoa bắn là, ta sẽ chơi muội mạnh một chút, được không?"
Vì sao Cố Hành ca ca lại có giọng nói khàn khàn gợi cảm vậy chứ...
Vì vậy, mỗi lần Mộ Dung Nguyệt nghe tiếng pháo hoa nổ tung, côn th*t sẽ đâm thật sâu thật mạnh vào bên trong tiểu huyệt của nàng, động tác của Cố Hành so với pháo hoa còn nhanh hơn, rõ ràng vừa rồi còn chậm rãi ma sát, nhưng đột nhiên lại nhanh như vậy.
Rõ ràng pháo hoa còn chưa nổ...
"Xin lỗi bảo bối, ta nghe lầm." Cố Hành cắn núm vú đáng thương của nàng mơ hồ nói.
"Cố Hành ca ca... đồ lưu manh..." Mộ Dung Nguyệt còn chưa nói xong, pháo hoa lại nở rộ trong màn đêm.
"A... Cố Hành ca ca... sâu quá... a ~" Nam nhân kia như muốn nhét cả tinh hoàn vào bên trong nàng.
Không biết là bao lâu, cuối cùng Cố Hành cũng bắn dịch đặc nóng bỏng vào sâu trong cơ thể nàng.
Nhưng đêm còn rất dài, đây cũng mới chỉ là lần đầu tiền thôi.
Cả đêm Mộ Dung Nguyệt không ngừng nghe tiếng pháo hoa nổ, còn có âm thanh cơ thể va chạm của hai người.
Cố Hành biết thể lực bảo bối của hắn có hạn, rõ ràng miệng nhỏ phía dưới ăn đến vui vẻ, động tác của hắn cũng không ngừng, ôm Mộ Dung Nguyệt nằm lên giường gỗ vàng đã chuẩn bị.
Pháo hoa vẫn chưa ngừng, Mộ Dung Nguyệt chỉ mơ màng nghe người nọ trịnh trọng nói —
"Nguyệt Nhi, sinh nhật vui vẻ."
Đêm đó pháo hoa chiếu sáng toàn bộ Thịnh Đô, mọi người vui mừng ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa, thậm chí nhiều năm về sau cũng trở thành câu chuyện của mọi người ở kinh đô Thịnh Quốc.
Chỉ là mọi người không biết, đó là pháo hoa mà người nam nhân quyền khuynh thiên hạ chuẩn bị cho thiếu nữ mà hắn yêu nhất.
————————
Phỏng vấn thời gian:
Hỏi: Vì sao sinh nhật lại muốn bắn pháo hoa cho Nguyệt Nhi.
Mỗ đại móng heo: Nói cho Nguyệt Nhi biết, ta chỉ nghĩ muốn cùng nàng xxx.