Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! - Chương 30




“Là như vậy, giải thích có chút phiền toái, cho nên tôi liền không giải thích.” Thiệu Tư ngồi ở trên nắp bồn cầu thay đổi một tư thế khác, buông cái chân gấp khúc xuống, nói, “Trước hết live nửa tiếng… buổi tối còn live một lần, hỏi một vấn đề, tôi live đi ngủ mọi người xem không?”



“Mấy bạn đừng viết nhanh như vậy, tôi sắp mù rồi… đều xem đúng không, vậy buổi tối tôi phát, ” Thiệu Tư híp mắt chọn chọn bỏ bỏ trong vô số bình luận điên cuồng lăn lộn, “… Ngủ với ai? Cái gì mà ngủ với ai, còn nhỏ tuổi tư tưởng đều rất phong phú nhỉ.”



Thiệu Tư tự động loại bỏ ba chữ ‘Cố Duyên Chu’, sau đó bi ai phát hiện còn lại cũng không có bình luận gì để nhìn.



Thật vất vả có một cái, là hỏi hắn có lạnh hay không.



Thiệu Tư cúi đầu nhìn chiếc áo bự một chút cũng khó giữ được nhiệt độ trên người mình, sau đó ngẩng đầu nói: “Lạnh, ở nơi này tôi muốn long trọng giới thiệu stylist Lisa tiểu thư của tôi một chút, Weibo cô ấy tên là ‘Lisa tiểu cẩu đản’, có thể phiền toái mấy bạn hỗ trợ chuyển cáo cô ấy, tôi thật sự rất muốn mặc áo lông.”



Nhắc tới stylist, Thiệu Tư tìm được đề tài nói chuyện phiếm với bọn họ: “Ngày đông lạnh lẽo cô ấy mặc váy ngắn kỳ thị tôi, nói cái gì mà mặc áo lông liền không tính là đàn ông, quả thực cố tình gây sự.”



Lý Quang Tông gõ gõ ván cửa cách gian: “Cậu nói chuyện cẩn thận một chút, trước đó Lisa mới lấy tới tay một cái áo trong suốt, cô ta mơ ước cậu muốn cậu làm người mẫu cho cô ta lâu rồi đó.”



“… Cô ta không có cơ hội.”



Đã có đồng chí tay tốc độ nhanh tới chiến trường, sau đó bọn họ dở khóc dở cười quay về bình luận trong livestream: ba Thiệu! Cái gì mà tiểu cẩu đản! Người ta rõ ràng tên tiểu tiên nữ!



Anh xong rồi! Chờ mặc áo trong suốt đi!



Weibo Lisa tuy rằng cũng là đại V, có điều bình thường mọi người đều cho rằng cô là blogger thời trang. Cô chưa từng nương theo Thiệu Tư xào nhiệt độ, cho dù có Weibo về Thiệu Tư, cũng dùng từ ‘hắn’. Dân mạng càng moi ra càng cảm thấy chơi vui, bởi vì trong Weibo cô tràn ngập phun tào với Thiệu Tư.



Chẳng hạn như cái này: hôm nay thật sự tức giận, măc thêm quần giữ ấm bên trong quần jean rách tính là cái đề nghị quỷ gì hả, hai người kia điên rồi sao, hằng ngày đều muốn từ chức [buông tay]



Vì thế Weibo Lisa tức khắc luân hãm.



Thời gian trực tiếp qua rất nhanh, Thiệu Tư nhắc nhở: “Còn năm phút đồng hồ nha —— ”



—— Đừng mòa QAQ! Lại phát thêm chốc lát đi a a a a a a!



—— Có ai chú ý tới biểu tình ba Thiệu không, vô cùng không thể chờ đợi được.



—— Hữu tình gợi ý: các bạn mới tới, live WC lần này sắp viên mãn chấm dứt, buổi tối live ngủ gặp lại.



“Năm phút đồng hồ, tán gẫu cái gì tốt đây.” Thiệu Tư nghĩ nghĩ, “Livestream có phải đều nên nói cám ơn xxx tặng hỏa tiễn gì gì đó không…”



Không để ý quảng đại dân mạng phản đối.



Thiệu Tư bắt đầu làm phát thanh viên: “Cám ơn ‘Hoa hồng cá mặn’…”



Nhưng mà hắn nói hai câu, cảm thấy đặc biệt ngốc, cuối cùng sờ sờ mũi nói: “Thế này đi, hồi sáng học hai câu hát xướng, hát cho các bạn nghe một chút.”



Thiệu Tư hát hí khúc cũng không chuyên nghiệp, từ việc lấy hơi liền nghe ra có chút nghiệp dư, cơ mà hắn cũng chỉ mới vừa vào nghề, thiên phú xem như không tồi. Hơn nữa vài giai điệu quanh quanh quẩn quẩn réo rắt như tranh kia, thay vì nói là thê oán, nghe ra lại có vài phần lạnh lùng đặc hữu trong giọng nói của Thiệu Tư.



Lúc Thiệu Tư ca hát, mí mắt theo thói quen hơi hơi nhắm lại.



Tận đến khi một âm cuối cùng kết thúc, hắn mới chậm rãi mở to mắt, khiến người ta cảm thấy đường cong rất nhỏ ở khóe mắt hắn cũng giống âm thanh của hắn, cong thành một gợn sóng.



Trăm vạn dân mạng: tuy rằng nghe không hiểu đang hát cái gì… có điều thật là hay!



Thiệu Tư hát xong một đoạn ngắn, lại nhìn thời gian, không chút lưu luyến nói: “Đã đến giờ, tôi tắt livestream đây, hẹn gặp lại.”



“Buổi tối cậu thật sự livestream ngủ sao?” Hai người từ WC đi ra ngoài, Lý Quang Tông vẫn khó có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó.



Thiệu Tư: “Không thì sao, tôi trực tiếp chơi Nông dược sao? ”



Lý Quang Tông: “…”



“Đúng rồi, trong xe bảo mẫu có áo khoác, nếu cậu lạnh thì tôi lấy cho cậu.”




Lý Quang Tông nói xong, xoay người chạy chậm đến garage.



Bước chân Thiệu Tư không dừng, lắc lắc lư lư đi đến căn phòng dùng làm phòng học, nhưng mà lúc sắp đi tới cửa, từ trong cánh cửa khép của căn phòng cách vách truyền đến vài âm thanh khẽ đến không thể nghe thấy.



—— Là Diệp Tuyên.



Hắn thử thăm dò đẩy cửa ra, nhìn bên trong hai cái, cũng không nhìn thấy người.



Theo âm thanh, đi đến cánh cửa nhỏ ở góc phòng.



Đó là kho hàng nhỏ dùng để bỏ đạo cụ, vị trí bí ẩn, không nhìn kỹ, rất khó phát hiện trong góc phòng còn có một cái cửa nhỏ.



Có đôi khi đồ đạc trong đoàn phim chất không hết, thì sẽ chất vào trong này.



Thiệu Tư đi tới cửa, không dám tiếp tục đi về phía trước —— bởi vì âm thanh kia đã rất gần, tuy rằng cách ván cửa, có vài âm nghe vào vẫn mơ hồ khó phân biệt, nhưng ý tứ đại khái vẫn có thể dựa vào những từ ngữ vụn vặt âm lượng khá lớn khác mà suy đoán ra.



Cảm xúc Diệp Tuyên nghe ra thật không tốt, nhưng lại đè nén loại cảm xúc kích động quá phận đó, ra vẻ trấn định hỏi: “Bao giờ tôi có thể gặp mặt?”



Đầu kia không biết nói gì, Diệp Tuyên im lặng đi qua đi lại bên trong.



Có nhiều lần đi tới cửa dừng lại, Thiệu Tư cũng cho rằng cô sẽ trực tiếp đẩy cửa đi ra. Nhưng mà mỗi lần sau khi chuẩn bị sẵn sàng, bước chân lại đi xa.



“… Tôi không có ý đó, ” Diệp Tuyên trầm tĩnh lại, ngữ điệu vẫn như thường ngày, nhẹ nhàng uyển chuyển, “Được, vậy liền kính nhờ ngài thay tôi chuyển cáo lão tiên sinh một tiếng.”



Lão tiên sinh đó…



Là ai?




Thiệu Tư âm thầm ghi tạc ba chữ kia trong lòng.



Ngay lúc hắn cân nhắc, cửa ‘lạch cạch’ một tiếng mở ra.



Bước chân Diệp Tuyên vốn muốn đi về phía trước nhất thời thu hồi lại, còn lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt cô mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu: “Sao anh lại ở chỗ này?”



Thiệu Tư chớp chớp mắt, nói dối mặt không đổi sắc: “Tôi tìm Cố Duyên Chu.”



Hắn nói xong, phát hiện Diệp Tuyên vẫn đang đánh giá hắn.



Thiệu Tư biết rõ nên diễn như thế nào mới có thể làm cho cô tin phục, trong mắt lưu chuyển một ít luống cuống và hoang mang vừa vặn: “Vừa mới đến, nghe thấy có âm thanh gì đó muốn lại đây nhìn xem, sau đó cô liền mở cửa… Xin lỗi, có phải dọa cô hay không?”



Diệp Tuyên quả nhiên trầm tĩnh lại, tuy rằng vẫn có chút cứng ngắc, nhưng tốt xấu cũng khách sáo nở nụ cười, nói: “Không có.”



“Vậy là tốt rồi.”



Thiệu Tư đang muốn nói thêm gì đó, lại thấy Diệp Tuyên đưa tay chỉ ra phía sau hắn, đầu ngón tay điểm hai cái trên không trung giống như bươm bướm sắp sửa giương cánh muốn bay, khí khái hát hí khúc nhiều năm không phải đùa.



Hắn trầm ngâm, sau khi quay bộ phim này xong, có thể nào hắn duỗi một ngón tay trên không trung thôi cũng nhìn giống một ‘lão diễn viên’ hay không.



Sau đó Diệp Tuyên nói: “Cố tiên sinh ở cửa.”



“…” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.



Cố Duyên Chu mang theo kịch bản đi tới, bởi vì nhiệt độ không khí bên trong tương đối cao, cho nên cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo đơn màu đen. Anh xoay người tùy ý đặt kịch bản trên mặt bàn: “Nghe nói cậu tìm tôi?”



Thiệu Tư thầm nói, anh tới nhanh như vậy làm gì, tôi còn chưa nghĩ ra cái cớ nữa.



“Ừm, đúng vậy.” Hắn kiên trì đi ra phía trước, đứng lại đối diện Cố Duyên Chu.




Lúc Cố Duyên Chu đánh giá từ trên xuống dưới, Thiệu Tư lấy từ trong túi ra một tờ năm mươi đồng, tiếp đó lại moi ra vài đồng tiền, đồng thời nhét vào trong tay anh: “Đưa anh… hay là anh muốn Alipay chuyển khoản?”



Cố Duyên Chu: “Cậu đối nghịch với tôi đúng không?”



Thiệu Tư: “Đương nhiên không phải, tôi không có ý đó.”



Hắn nói xong lại âm thầm nhìn Diệp Tuyên một cái, cảm thấy cô gái này thật sự là sâu không lường được.



Cô ta cực kỳ am hiểu phân rõ giới hạn với người khác.



Hơn hai mươi tuổi, đã có sự trưởng thành hoàn toàn không tương xứng với bạn cùng lứa. Có thể nói hai ba câu, tránh đi tất cả thân thiện, giống như vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới của mình.



Xem ra muốn tiếp cận cô ta, nhất định phải đánh một trận chiến lâu dài.



Có điều hành trình quay «Mặt nạ» định ra là nửa năm, trong nửa năm này, cơ hội rất nhiều.



Nhưng mà hắn thật không ngờ cơ hội đó tới nhanh như vậy.



Buổi chiều.



Thiệu Tư lại mặc trang phục diễn, đi theo giáo viên học từng động tác một.



Hắn có chút bản lĩnh vũ đạo, nhưng cũng chính vì trước đây học thể loại nhảy hiện đại, cho nên động tác có rất nhiều thói quen nhỏ mà chính mình cũng không phát hiện.



“Chỗ này, cánh tay cậu chém ra rất cứng, cổ tay đừng đơ, nhu hòa một chút.” Thầy Mai đã qua bảy mươi, tóc hoa râm, nhưng lúc răn dạy người không chút nào giảm uy phong năm đó, nghe nói còn là hậu nhân của Mai Lan Phương* lão tiên sinh.



*Mai Lan Phương: một nghệ sĩ kinh kịch huyền thoại của TQ.



“Động tác này cậu luyện thêm, lúc nào luyện tốt chúng ta lại tiếp tục.”



Cái Thiệu Tư đang học hiện tại, là “Bá vương biệt Cơ” tương đối nổi danh.



“Khuyên quân uống rượu nghe Ngu ca, điệu vũ bà sa giải muộn phiền. Doanh Tần vô đạo giang sơn phá, bốn phương anh hùng dậy can qua… Từ xưa người nói nào có sai, thành bại hưng vong trong chớp mắt.”



Không chỉ động tác, khi hát ra còn phải châm chước những cảm xúc bách chuyển thiên hồi, trừ đó ra, ánh mắt cũng tương đối quan trọng.



Chỉ một đoạn ngắn như vậy, Thiệu Tư luyện cũng không biết đã là bao nhiêu lần, luyện đến cuối cùng, chóp mũi cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.



Mai lão ngồi ở bên cạnh, pha một ấm trà, chậm rì rì uống mấy tách, như là ở trong rạp hát nghe khúc.



Sau khi luyện nửa canh giờ, rốt cuộc Mai lão lạnh nhạt nói: “Được rồi.”



Sau đó ông lại lấy một tách trà không, tách trà màu xanh biếc.



Lão tiên sinh xách ấm trà lên rót một tách, nhất thời mây khói cuồn cuộn, hương khí bốn phía.



Mai lão mặc áo bông kiểu cũ, cổ tay áo rộng thùng thình thoáng rũ xuống, khi ông nói chuyện đưa tay đặt tách trà kia sang đối diện: “Uống tách trà, nghỉ ngơi một chút đi.”



Thừa dịp Thiệu Tư uống trà, ông cụ ngồi ở đối diện hắn, bàn tay che kín nếp nhăn thâm nâu tùy ý gõ trên mặt bàn, miệng nhẹ giọng hát làn điệu không biết tên, y y a a, phóng túng trong thanh sắc.



Chờ Thiệu Tư đặt tách trà xuống, tay Mai lão nhẹ gõ mặt bàn thoáng khựng lại, ông dường như xuyên thấu qua Thiệu Tư, nhìn một người khác, đáy mắt có chút tiếc hận và buồn bã: “Tôi có nói với cậu chưa, cậu có vài phần giống một đệ tử trước kia tôi từng dạy.”



Mới đầu Thiệu Tư không để bụng, tận đến khi Mai lão lại thở dài nói ra tên người đó.



—— “Đứa bé kia tên Diệp Thanh.”