Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 36: Ảo cảnh vô tận




Du Du nhớ ba mẹ rồi.

Tạ Hoài Du phiên bản trẻ con ngồi co ro mãi ở đó mặc kệ bạn bè líu lo, ồn ào bên cạnh. Cậu cảm thấy không có nơi nào là bình thường cả, mọi người đều đáng sợ quá!

“Hức…”

“Du Du ơi, ba mẹ đến đón con đây.”

Giọng nói quen thuộc của Thẩm Nguyệt làm cảm xúc kiềm nén trong lòng bé con bùng nổ. Cậu chạy nhanh ra ngoài mặc kệ đồ đạc của mình.

Du Du chỉ muốn ôm ba mẹ của mình thôi.

Nhào vào lòng ngực thân quen của ba mẹ, cậu lại không khóc nữa, được trấn an nhanh đến lạ.

Chỉ là lòng ngực của ba mẹ cậu sao lại không ấm áp gì cả, có phải thời tiết đáng ghét làm ba mẹ cậu lạnh rồi đúng không? Cậu phải chia nhiệt độ trên người cho ba mẹ mới được.

“Ba mẹ ơi hai người lạnh lắm, ôm ôm con đi, Du Du chia nhiệt độ qua cho hai người nhé!”

“Hôm nay trời nóng mà nhỉ? Cục cưng có phải bị bệnh rồi đúng không? Người con ấm quá!”

Người nhà bọn họ vui vẻ quan tâm lẫn nhau chỉ có một đám khán giả trong phòng livestream lấy một góc nhìn khác hiểu rõ vấn đề.

Phòng livestream 4444 đang có 79199 người xem.

[Huhu, cục cưng ơi, không phải như con nghĩ đâu.]

[Bé con ngoan quá đi, sao có thể chỉ vì một cái ôm mà không khóc ngay vậy chứ!]

[Muốn bắt bé con về nhà.]

[Đây thật sự là quá khứ của con hàng nhà mình à! Thì ra ẻm mạnh mẽ như vậy là vì quá khứ đã sớm quen với mấy thứ như vậy đó hả?]

[Nguyện đã thưởng 500 tích phân]

[Mama của Du Du đã thưởng 500 tích phân]

[Phó bản này tôi cười không nổi huhu]

[Khi mà anh ấy nhớ lại thì sẽ ra sao nhỉ?…]

[…]

Cậu vẫn theo gia đình thân yêu của cậu về nhà, cả ba cùng nhau bận rộn phụ giúp nhau làm việc trong nhà bếp, cùng nhau nấu ăn. Bé con được ba lấy cho một chiếc ghế nhỏ để cậu ngồi rửa rau, đây cũng là việc mà cục cưng nhỏ thích nhất, cậu chả phụ việc gì cho ba mẹ được hết, bé con chỉ có thể rửa rau thôi.

Mũi Tạ Hoài Du đột nhiên ngửi được mùi lạ. Cậu bé mũi thính vô cùng, vừa khẽ hít hít mũi đã tìm thấy nơi phát ra cái mùi kì lạ ấy.

Chỗ ba mẹ của cậu, mùi lạ kia phát ra từ người ba mẹ của cậu. Nhóc Tạ Hoài Du nghĩ chắc chắn là mình nhầm rồi.

Ba mẹ cậu luôn rất thơm luôn đó.

Cậu mới hay bị mắng vì đùa nghịch để mồ hôi đầy người đây này.

Nhưng một tiếng nước nhỏ giọt xuống sàn khiến cậu chú ý.

Màu đỏ, là máu, ba mẹ cậu bị thương rồi!!!

Tạ Hoài Du ngóc đầu dậy nhìn thử sắc mặt của ba mẹ mình.

Họ không đau sao? Cậu muốn tìm kiếm xem trên người hai người họ có chỗ nào bị thương không thì lại chả thấy vết thương nào cả.

Đúng lúc này Tạ Chí Viễn ba cậu cúi người đưa cho cậu một quả cà chua nhỏ, cười nói: “Du Du, cắn miếng nào.”

“A… ngon lắm ạ!”

“Du Du của ba ngoan quá!"

Ba cậu xoa xoa đầu cậu rồi tiếp tục quay lại làm việc, nhóc con thở phào nhẹ nhõm. Nước cà chua màu đỏ, mỗi lần mẹ cắt cà chua, cậu đều nhầm thành máu, lần này chắc chắn cũng là do cậu nhầm.

Món cá sốt cà thơm ngon được làm xong, bạn nhỏ vui vẻ tự mình trèo lên ghế cao đợi thức ăn ba mẹ bưng ra bàn.

“Du Du nóng lòng như vậy sao?” Thẩm Nguyệt cười tươi đẩy cái chén nhỏ nhất lại cho cậu.

“Dạ đói lắm ạ!” nhóc con ngoan ngoãn gật gật đầu thừa nhận.

Tạ Chí Viễn thấy vậy mới quan tâm hỏi thăm con trai: “Hôm nay ở trường học vui không con?”

Tiểu Du Du còn đang vui vẻ kêu mẹ gắp cá cho mình đột nhiên nhăn mặt, uất ức hít hít mũi ngay.

Cậu nhóc lắc lắc đầu rồi im lặng ăn cơm không muốn nói ra làm ba mẹ phải phiền lòng. Ngày nào ba mẹ cũng đều phải lo lắng cậu có gặp mấy anh chị xấu xa muốn ăn cậu, còn phải đi làm việc kiếm tiền nữa. Cậu không thể gây phiền phức cho ba mẹ mình.

Tạ Chí Viễn cùng Thẩm Nguyệt hai mặt nhìn nhau, hai người đều thấy được trong mắt đối phương nồng đậm lo lắng.

“Du Du không muốn nói cũng không sao, ăn cơm ngon đi nào, chúng ta đã rất vất vả nấu ăn cùng nhau đó.”

Cậu nhóc nghe vậy lập tức phấn chấn trở lại ăn cơm thật ngon.

Cậu không thấy được sắc mặt lo âu của ba mẹ mình. Hôm nay là tháng 7, họ không biết bản thân có thể bảo vệ Du Du của mình được nữa không. Hi vọng thần linh thương xót cho số kiếp của con họ, bảo hộ nó một chút, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Phòng livestream 4444 đang có 73229 người xem.

[Tôi đã có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới rồi.]

[Nhìn bé con ăn ngon, tôi cũng muốn quên hết muộn phiền mà ăn uống no say.]

[Họ Tạ ơi, nào anh tỉnh nhất định phải kiên cường lên đó.]

[Cái thể chất gì thế này!!!]

[Giờ tôi đã hiểu vì sao ẻm lại dùng máu mình dụ được đám thôn dân ở phó bản trước.]

[Cũng hiểu sao Tà Thần muốn ăn linh hồn anh ấy như vậy.]

[Chỉ số xui xẻo chắc cũng từ cái thể chất này của anh ta mà ra đây mà.]

[.…]

Đúng 9h tối, cả nhà chuẩn bị cho Tạ Hoài Du đi ngủ. Cậu ngồi vừa xem tivi vừa uống sữa mẹ cậu đưa, rồi thi thoảng nhìn ba mẹ cậu đang kì lạ đi khắp nhà dán mấy tờ giấy vàng giống ban sáng lên cửa sổ, cửa nhà, đến cửa bếp cũng không tha.

Đột nhiên từ ngoài khung cửa sổ chưa được ba mẹ cậu dán tờ giấy vàng kia tới, gương mặt trắng giã, tròng mắt tựa như có, lại như không đảo quanh người Tạ Hoài Du sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu. Môi của vật kia được kéo đến tận mang tai, không ngừng nhếch lên cao, cửa bị nó đập đến hiện lên rõ từng vết nứt.

Tạ Hoài Du hoảng sợ đến mức đánh rơi chiếc ly trên tay. Ba mẹ cậu cũng vì tiếng động lớn mà chạy sang chỗ cậu cảnh giác nhìn về phía cửa sổ, cái thứ đáng sợ cười với cậu ban nãy đã biến mất hoàn toàn không còn chút dấu vết.

Ngay lúc bọn họ khẽ thờ phào nhẹ nhõm một hơi thì cánh cửa đang yên đang lành “cạch” một tiếng mở bung ra.

Cái thứ ban nãy ngay lập tức xuất hiện, phát ra những tiếng rít chói tai. Các vị trí cửa sổ khác trong nhà đồng loạt bị hàng loạt bóng ma rình rập muốn xông vào, bắt cậu bé nhỏ ấy nuốt vào trong bụng.

“Không kịp rồi, em đưa con lên phòng trốn trước anh ở lại giữ chân bọn chúng.” Tạ Chí Viễn chạy nhanh về chiếc cửa sổ đã mở tung kia hô lớn.

“Anh, chạy cùng bọn em đi mà.” Thẩm Nguyệt vừa lùi về phía cầu thang vừa gọi chồng mình, nhưng ông đã quyết định kéo dài thời gian cho vợ con mình sao có thể thay đổi.

“Ngoan, dẫn con đi trốn đi aaaa”

Cánh tay ông ấy vừa chạm vào cửa sổ muốn đóng lại đã bị con quỷ kia ngoạm một cái đứt lìa cả tay.

Kì lạ thay dù như vậy nhưng tay ba cậu lại không hề chảy một giọt máu. Ông đau đớn hét lên nhưng lại như hiểu ra được chuyện gì đó nhìn vợ mình nén nước mắt rời đi mỉm cười.

“Con trai nhỏ của ba thì ra đã lớn rồi.”

Con quỷ ngoài cửa sổ có một quy tắc rõ ràng, người chạm mắt với nó là Tạ Hoài Du nếu cậu quay mặt rời đi, chắc chắn nó sẽ ngay lập tức đi vào, nên ba cậu mới thay cậu ở lại mắt đối mắt với nó. Con quỷ kia chỉ muốn từ từ vờn quanh con mồi của mình nhưng lại bị Tạ Chí Viễn phá đám nên nó rất khó chịu, khi ông ấy quay đầu muốn nhìn vợ con mình lần cuối đã trực tiếp cắt nát toàn bộ cơ thể ông rồi mới biến thành làn khói đen đi vào tìm kiếm con mồi thật sự của mình.

Nơi Tạ Chí Viễn ngã xuống chỉ còn lại bộ quần áo quen thuộc nhất trong kí ức của con trai ông ấy, ngoài ra chẳng còn lại thứ gì.

Giây phút khi ba cậu bị con quỷ kia cắn đứt da thịt mà không chảy lấy một giọt máu, bé con Du Du đã nhận ra thế giới này kì lạ như thế nào. Kí ức trong đầu Tạ Hoài Du bắt đầu từ từ khôi phục.

Trong đầu cậu lần lượt xuất hiện những hình ảnh tương tự nhưng nó lại đầy máu, người ba thân yêu của cậu trong quá khứ từng bị xé thành nhiều mảnh trước mặt cậu, máu me be bét.

Nhưng do cậu còn trong cơn hoảng sợ, đầu óc chỉ còn lại vài suy nghĩ vụn vặt.

Ba mẹ cậu chết rồi.

Ba cậu chết vì cậu.

Mẹ cậu cũng sẽ chết vì cậu….

Cậu là tai họa.

Cậu không nên được sinh ra trên thế giới này.

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao em ấy lớn lên có thể bình tĩnh đối mặt với mọi thử thách? Vì em ấy từng có một quá khứ như vậy đấy.