Người này rốt cuộc lại định phát điên cái gì vậy? Cậu thích đi đó, ai cấm được.
“Sao lại không?”
Cố Lãng nhất thời cứng họng không biết bản thân nói gì mới khiến cậu từ bỏ ý định đi ra ngoài.
“Bên ngoài có rất nhiều thế lực đang tìm cậu, nếu một đấu một thì không sao nhưng có quá nhiều người muốn truy bắt cậu thì phải làm sao?”
Tạ Hoài Du nghe hắn nói cũng cảm thấy có lý, cậu ngồi nghĩ một lát cũng quyết định hẹn lại với Kha Bắc Nguyệt.
[Võ trường thi đấu trung tâm 18 giờ 9 ngày sau, ổn chứ?] tin nhắn từ người chơi mã số 4444.
[Được, tôi sẽ đến đúng giờ, không dùng các loại kỹ năng từ hệ thống] tin nhắn từ người chơi mã số 6966.
[Đó là đương nhiên, tạm biệt] tin nhắn từ người chơi mã số 4444.
Haha mình còn chả có cái kỹ năng nào đây này.
Lý Tư Niên đột nhiên ở một bên nghi vấn nói: “Với tốc độ điều tra của bọn họ sớm muộn cũng sẽ tìm thấy chúng ta thôi. Vậy chúng ta có cần tìm nơi khác trốn không?”
“Đây là khu biệt lập sẽ không dễ dàng bị người ngoài phát hiện ra đâu.” Cố Lãng gọt táo đưa cho cậu rồi nói.
Tạ Hoài Du cảm ơn rồi nhận lấy trái táo hắn đưa nhưng lại dừng tay lại giữa không trung trong chốc lát, hỏi: “Sao anh biết nơi này sẽ không bị ai phát hiện? Không phải lúc trước anh nói đây là phần thưởng ngẫu nhiên anh nhận được, còn chưa biết rõ về nó à.”
Tiêu rồi, lại lộ sơ hở rồi.
Cố Lãng ơi, mày xong rồi.
“À, tôi được biết chút chút thông tin của nơi chúng ta đang ở qua hệ thống, chỉ một chút thôi chứ tôi cũng không rõ về nó cho lắm.”
“Vậy à!”
Cố Lãng gật đầu lia lịa, Tạ Hoài Du thấy vậy thì bật cười cho qua không muốn tiếp tục vạch đuôi người này nữa, sớm muộn cậu cũng sẽ moi sạch ra mọi điều người này vẫn luôn muốn giấu cậu.
Cố Lãng thở phào một hơi, rồi lại âm thầm mặt lạnh chửi bản thân không biết bao nhiêu lần.
Sao bản thân có thể ngu ngơ trước mặt Du Du như vậy chứ!!!
Mọi người trong suốt thời gian rảnh đều ở trong nhà mở chuyên khu huấn luyện trên hệ thống ra rèn luyện khả năng chiến đấu của bản thân, tới Trần Vĩnh Lâm luôn sợ thử một thứ mới cũng chịu nghe lời Võ Minh Hạo bước vào phòng huấn luyện bắt đầu chuỗi ngày gian khổ tập luyện cả ngày.
Đến hôm thi đấu Tạ Hoài Du muốn ra ngoài đi đến võ trường thi đấu trung tâm thì tất cả thành viên trong đội đều nhất quyết đòi đi theo.
“Nhiều người vẫn tốt hơn là đến đó một mình mà anh ơi.” Từ Nguyệt Hi níu tay anh nói.
“Đúng vậy, bọn tôi tuy vẫn hơi gà nhưng nhất định gặp nguy hiểm đều sẽ không bỏ rơi cậu đâu.” Võ Minh Hạo nói.
Trần Vĩnh Lâm nghe vậy liền búng một cái vào trán của hắn ta mắng: “Toàn nói chuyện xui xẻo gì đâu không à!”
“Cậu búng đau trán tôi rồi ~”
“Thật hết cách với cậu.”
Lý Tư Niên hết biết nói gì với hai thằng bạn của mình nhìn cậu nói: “Đi chung đi.”
Tạ Hoài Du nhìn Cố Lãng cũng viết hai chữ muốn đi chung trên mặt lại thấy mọi người kiên quyết như vậy cũng không khuyên nữa.
Cậu chỉ âm thầm ghi nhớ tình nghĩa này ở trong lòng. Đồng đội cậu bây giờ thật sự rất tốt, cậu phải có niềm tin vào họ và với chính mình nữa.
Ngoại hình của cậu không biết bằng cách nào đã được người điều tra được, rất có thể là những người gặp ở phó bản đầu tiên. Hiện giờ cứ mỗi khi ra cửa Tạ Hoài Du đều phải ngụy trang một chút mới có thể ra ngoài.
6 người cùng nhau ngụy trang cẩn thận đi đến võ trường thi đấu trung tâm. Kha Bắc Nguyệt đã ngồi sẵn trên chiếc ghế chủ vị ở đó, xung quanh võ đài thi đấu cũng đầy người với người.
Họ không biết người nào sẽ xuất hiện để đấu với hội phó công hội xếp hạng 2 tại trò chơi này nhưng cũng không ảnh hưởng họ sẵn sàng đến đây để xem kẻ to gan đó là ai.
Tạ Hoài Du được Cố Lãng đi trước mở đường cho mình, đi thẳng một đường đến rìa võ đài rồi chống tay nhảy thẳng lên đài thi đấu.
“Tôi tới rồi.”
Tạ Hoài Du bỏ mũ xuống, cả khán đài chợt im lặng.
Tất cả bọn người có mặt tại đây đều khẽ hít một hơi thật sâu khi bị ánh mắt cậu quét qua.
Thật đẹp…
Kha Bắc Nguyệt cười cười đứng dậy vỗ tay cho động tác lên đài mạnh mẽ vừa rồi của cậu.
“Được, cậu đã tới rồi vậy thì… bắt đầu thôi.”
Kha Bắc Nguyệt cũng rời khỏi ghế chủ tọa lên đài.
Tiếng thông báo lạnh lẽo của hệ thống vang lên bên tai hai người.
[Giao kèo thi đấu, đánh đến khi đối phương đầu hàng (Mọi vết thương chịu từ trận đấu sẽ đi theo bạn trong cả phó bản tiếp theo)]
[Trận đấu bắt đầu.]
Ánh mắt hai người trên đài thi đấu lập tức thay đổi, hai người không hề nương tay nhanh như chóp vung mạnh tay về phía đối phương. Mỗi đòn đánh đều nhắm vào vị trí chí mạng trên cơ thể, không hề ngừng tay chỉ vì một người là người mới hay một người là nữ. Họ đánh nhau quyết liệt hơn bao giờ hết. Nháy mắt đã đánh qua lại hơn mấy chục chiêu thức.
Những người chơi khác bị chiêu thức cùng khí thế của hai người làm cho sợ hãi.
Đây là cách mà đại lão đánh nhau với nhau sao?
Tạ Hoài Du tung người ra sau muốn nhân cơ hội túm lấy cổ Kha Bắc Nguyệt nhưng cô ta cũng rất nhanh nghiêng người bắt lấy cổ tay cậu quăng mạnh ra sau.
Sức lực mạnh tới nỗi Tạ Hoài Du cảm thấy xương cốt mình đều bị xe cán qua một lần.
“A…”
Tạ Hoài Du ôm ngực miệng chỉ toàn mùi của máu tanh. Đôi mắt cậu ánh lên ánh sáng khác lạ, ý chí chiến đấu cũng bừng lên, nhẹ lau máu trên khóe môi rồi như một con báo săn nhìn thấy con mồi bất ngờ bật lên đá mạnh vào bụng của Kha Bắc Nguyệt.
Kha Bắc Nguyệt vừa định tiếp tục tấn công cậu đã bị một cú đá này làm cho không kịp trở tay, cô ôm bụng nghe loáng thoáng tiếng cười lạnh nhạt từ người thanh niên. Kha Bắc Nguyệt vì thế mà có 1 giây lơ đãng.
“Hội phó The Moon, cô có biết trong thi đấu kị nhất là gì không?”
Cổ Kha Bắc Nguyệt bị cậu giữ chặt ấn xuống. Cậu chỉ dùng sức giữ lấy cổ cô chứ không hoàn toàn để mặt cô gái xuống sàn thi đấu.
Kha Bắc Nguyệt thả lỏng người cười xì một tiếng nói: “Tôi thua rồi, cậu thắng.”
Miệng cậu thi thoảng vẫn cảm nhận được vị máu tanh ngọt nhưng lại nở một nụ cười đắc thắng vô cùng kiêu ngạo.
Tạ Hoài Du đưa tay kéo cô ta dậy rồi mỉm cười nói: “Đã nhường.”
Cố Lãng thấy máu chảy ra từ khóe môi đang cười của cậu vừa đau lòng vừa buồn cười.
Sao bạn nhỏ của hắn lại khiến người yêu thích như vậy chứ!
Hắn càng ngày càng thích cậu rồi.
“Aaaa Du Du thắng rồi.”
“Anh ơi, anh giỏi lắm.”
Trận thi đấu kết thúc lúc này mới có người lại một lần nữa để ý tới dung mạo của cậu hô lớn.
“Người đó hình như là người mà các công hội lớn đang tìm kiếm.”
“Tóc đen mắt đỏ, không sai chính là cậu ta.”
“Quay về báo với hội trưởng nhanh lên, bắt lấy cậu ta.”
Tạ Hoài Du nhếch nhẹ khóe môi ưu nhã cúi đầu chào tất cả mọi người rồi cất giọng nói.
“Gửi lời chào của tôi đến hội trưởng công hội của mọi người nhé! Hoài Du xin phép.”
Ánh sáng lóe lên Tạ Hoài Du và 5 đồng đội của cậu đã biến mất không để lại một chút dấu vết nào biểu hiện họ từng xuất hiện ở đây.
Cùng lúc đó phó bản cấp S bị lãng quên đã lâu bên trong đại sảnh của các công hội lớn cũng sáng đèn.
Tác giả có lời muốn nói.
Quá khứ của Du Du sắp tới rồi đây~