Chương 80: Lấy yếu đánh mạnh (2)
‘’Ồ! Tiểu Dương gọi ta sao???’’
1 giọng nói từ trong viên đá bị ông tổ Đại Bảo bóp nát vang lên, theo đó là áp lực khổng lồ phát ra đem 2 tên Đại Yêu dọa sợ.
Thứ này không phải 1 tên Đại Tông Sư có phát ra được mà là ở phía trên, Đại Tông Sư đã là nấc thang cuối cùng của người tu đạo.
Bước thêm 1 bước nữa thì chỉ có thể là…tiên nhân…..
‘’CMN! Chạy!!!’’
Chim ưng là đứa phản ứng đầu tiên, nó không tiếc đem 1 bên chân bị cắt đứt hóa thân thành bão tố lùi ra sau. Tên sâu biển mặc dù chậm chân, nhưng cũng là kẻ độc ác. Nó chấp nhận phần đuôi của mình bị gọt đi ¼ đem bản thân vùi sâu vào lòng biển.
Nhưng mà thứ bọn nó không ngờ được, chính là bản thân bộc phát thực lực cường đại như vậy vẫn là không thể nào làm mãy may suy yếu đi áp lực đặt lên người bọn hắn.
‘’Ồ! Hung ác tới vậy, đem thân thể của mình chặt đứt mà không suy nghĩ sao. Tiểu Dương ngươi làm sao lại gây lộn với bọn này?’’
‘’......’’
‘’Được rồi giải quyết trước đi lại nói! Ta cảm giác bên kia có người đang tiến tới.’’
Lời nói vừa cất lên, thì 1 luồng hào quang từ trong viên đá phát ra. 2 tên Đại Yêu bây giờ đều có cảm giác đang có hàng ngàn ngọn núi đang đè lên bọn chúng, không thể hít thở, không thể cử động.
‘’Giữ lại t·hi t·hể, ta còn cần Long làm đồ ăn để hồi phục.’’ Ông tổ Đại Bảo giống như biết được hạ tràng của 2 tên này liền vội vàng ngăn cản kết cục đó, thay thế bằng việc đem 2 tên đại yêu này biến thành nguyên liệu nấu ăn.
1 cái nướng, 1 cái luộc. Món ăn đơn giản như vậy thì không lý nào 1 tên đầu bếp 3 sao như Long không biết làm.
‘’Biết!!’’
Luồng ánh sáng liền ngừng lại hành động chúng định làm, sau đó tất cả đều quay về du hợp vào thanh đại kiếm của ông tổ Đại Bảo.
Ông tổ Đại Bảo liền cảm thấy có 1 bàn tay đã cắt đi liên hệ của mình với kiếm, nhìn lên trên thì đúng là có 1 người đang cầm thanh kiếm của lão.
Khuôn mặt người này bị che lấp bởi thiên không, cả người đứng sừng sững trên đại địa. Hình tượng cực kỳ hùng vĩ và thần thánh.
Dù đã chạy nạn ra khỏi phạm vi hoàn đảo, nhưng nhóm của Long vẫn có thể nhìn thấy bóng hình ấy.
Bọn nhóc không khỏi hoảng sợ hô to, trong khi Bảo và bé Hà thì có chút ngờ ngợ. Thân hình kia cực kỳ quen thuộc, chẳng qua bọn hắn không thể nào nhớ được.
Trong khi đó thì vợ chồng anh Châu nhìn chằm chằm trên cao, miệng không ngừng mở lớn:
‘’Này cha nó ơi! Người kia không phải là…’’
‘’Đúng vậy là sếp tổng của chúng ta. VCL xem ra thuyền trưởng được sếp tổng bảo kê, hèn gì dám lấy 1 chọi 2.’’
Mà hình tượng hùng vĩ đem mọi người dọa tè ra quần thế này lại không ảnh hưởng tới 1 người, người này thân phận cũng cực kỳ cao, áp lực vô hình từ vị tiên nhân này không đem hắn dọa sợ.
Dù sao đều đã ngất rồi, làm gì còn có thể bị dọa sợ được nữa.
‘’Nên giải quyết nhanh! Có gì về trước đi Tiểu Dương, ta xử lý xong liền sẽ đem 2 thứ này mang lên tàu người.’’
Ông tổ Đại Bảo nghe thế cũng không nhiều lời, quay đầu chạy đi.
Không cần Nguyễn Nhạc nhắc nhỡ, ông cũng cảm nhận được có 1 nguồn năng lượng khổng lồ không thua kém gì phân thân Nguyễn Nhạc đang chạy tới đây.
Người tới chắc chắn là 1 vị nhân tiên, cmn thì ra thứ khiến hòn đảo kia bị diệt vong lại là 1 vị thần tiên. Chẳng trách được….
‘’Xin lỗi không có thời gian để chơi đùa với bọn bây, tên kia thực lực không yếu. Ta phải nghiêm túc 1 chút.’’
Nói rồi thân hình kia điểm 1 chỉ vào 2 con Đại Yêu, 1 tia kiếm ý vô hình từ đó chia ra phóng tới 2 tên Đại Yêu.
‘’Không!!!’’
Ngay khi tia kiếm ý kia vừa xuất hiện, 2 con yêu quái liền sợ đến phát rồ. Điên cuồng giãy dụa bất chấp thân thể b·ị t·hương càng dữ dội, bọn nó lúc này thà rằng căn cơ bị hao tổn về sau có thể không bước thêm 1 bước nữa cũng không muốn ở lại đây.
Bởi ở lại không phải đồng nghĩa với c·hết sao, ai lại muốn c·hết chứ.
‘’Phập..’’
Chỉ là dù cố gắng làm gì đi nữa cũng là vô nghĩa, 2 tên Đại Yêu mang theo cảm xúc không cam lòng đi xuống chầu diêm vương.
Mà ngay khi vừa tiễn đưa 2 tên Đại Yêu, Nguyễn Nhạc cũng nhìn thấy được người tới là ai.
1 người đàn ông cao gầy, khuôn mặt hốc hác, mắt đầy quầng thâm, trên tay có vô số lỗ thủng giống như bị kiêm tiêm đâm chích. Nếu là người ở hiện đại nhìn thấy chắc chắn đã hô lớn: ‘’DCM! Gặp thằng nghiện!!!’’
Cơ mà ở thế thần tiên như này thì khác, Nguyễn Nhạc nhìn vào người trước mặt. Miệng không nhịn được mà hỏi:
‘’Mày chơi đồ gì mà mạnh thế! Ngay cả nhân tiên cũng có thể thành nghiện sao???’’
‘’......’’
À cũng không khác gì nhau là mấy, thời nào dính đồ vào mà trả xuống dốc. Tên nhân tiên tựa hồ bị câu hỏi của Nguyễn Nhạc là đứng máy, còn chưa kịp suy nghĩ câu trả lời liền nhìn thấy 1 tia kiếm khí màu trắng bạc đang hướng về mình.
Gã nhanh tay tung ra 1 quyền đối cứng với kiếm khí, nhưng điều làm gã hoảng sợ đó là quyền này của mình quá yếu không những không đánh nát kiếm khí.
Mà còn bị nó dội ngược lại, tay ra quyền cũng vì thế mà p·hát n·ổ mất.
Vừa mới xuất trận liền mất đi 1 tay, đúng là nghiện thì không có chỗ nào là có thể cứu được.
Nguyễn Nhạc nhất thời cũng choáng váng, chiêu vừa rồi cũng chỉ dùng để thăm dò. Còn chưa dùng 4 thành công lực liền đem đối phương trọng thương rồi???
Người nghiện lúc này cũng không biết nói gì, cơ một lát sau khuôn mặt hắn liền biến đổi. Trên trán xuất hiện 2 khối u to như quả trứng gà, phần tay b·ị đ·ánh nát mọc ra khối thịt đen xì.
‘’Tà Khí! Ngươi nhập ma???’’
Nguyễn Nhạc cuối cùng cũng hiểu lý do tên chân tiên trước mắt này yếu tới vậy, thì ra người trước mắt đã nhập ma hóa thành sinh vật dị thường.
Sinh vật dị thường chính là c·hất đ·ộc do trời đất tạo ra đối với muôn loài. Chúng nó là 1 đám sinh vật có hình dạng khác nhau, thực lực cũng có phân chia mạnh yếu.
Điểm chung của bọn nó chính là bất tử bất diệt, lý do tồn tại của bọn nó cũng rất đơn giản chính là tiêu diệt tất cả sinh vật sống trong mắt bọn nó.
Cũng may đám sinh vật dị thường đang tồn tại trên đời đều là chỉ là hình thức ban đầu, mặc dù rất khó g·iết nhưng vẫn là có thể tiêu diệt được. Chân chính sinh vật dị thường đa số đều bị phong ấn, hoặc là ngủ đông chờ đợi thời điểm tỉnh dậy.
Nguyễn Nhạc thu lại sự cợt nhả ban nãy, khuôn mặt đều nghiêm túc trở lên. Khí thế đều đã kéo căng tới đỉnh phong, kiếm trong tay anh càng trở nên sáng loáng.
‘’Ta còn tưởng tụi bây đều đã rời đi hết rồi chứ. Thì ra là trốn ở chỗ này, có bao nhiêu đứa còn ở trong đó. Thật tiếc ta chỉ là 1 đạo phân thân không thể tìm tòi được, cơ mà ta nghĩ thất thúc sẽ rất hứng thú với tụi mày. Tới!! Đoán lấy số phận của mình đi.’’
‘’Grào!!!!’’
Tên nhân tiên bây giờ đã hóa thành 1 đầu quái vật, hình dạng con người ban nãy đã biến mất chỉ là để lại 1 khối thịt với nhiều khuôn mặt đang liên tục gào thét trong đau đớn.
‘’Kiếm này tên diệt tiên!!!’’
Nguyễn Nhạc không nhanh không chậm đem thanh kiếm chém xuống. Khí thế hóa thành thực chất đem đống thịt đè sập xuống mặt biển, kiếm khí tỏa sáng đem cả đại địa chiếu rọi.
Trong vài giây cả mặt biển đều chỉ có 1 màu trắng xóa, đám Đại Bảo đang chạy trốn cũng kém chút bị mù khi bị ánh sáng chiếu vào. May mắn Ông tổ Đại Bảo chạy về cứu lấy đôi mắt cả bọn.
Tiểu Dương quay đầu nhìn về phía chiến đấu, khuôn mặt không khỏi kinh dị:
‘’Thật mạnh! Đây đã làm chạm tới nhân tiên đỉnh phong, mới 3 năm thôi a tên kia làm sao có thể tu luyện nhanh đến vậy!!!’’
‘’A! Trên trời có thịt rơi xuống!!!’’
Từ trong nhóm người vang lên tiếng nói non nớt của 1 đứa trẻ, mọi người theo đó nhìn lên cũng thấy 2 đầu t·hi t·hể yêu quái từ trên trời rơi xuống.
‘’Rầm!!Rầm!!!’’
‘’Woah!! Thịt…’’
Bé Hà nhịn không được chảy nước miếng, mặt dù vừa xém c·hết nhưng con bé vẫn rất hoạt bát xem nhẹ thứ này.
Sống với Trấn Ma Ti lâu ngày cũng thay đổi ít nhiều tư duy của con bé.
‘’Nhiêu đây thịt chắc cũng đủ hồi phục lại thực lực rồi!!’’
Ông tổ Đại Bảo có chút hài lòng, nhìn về 1 bên đang ngủ say như c·hết nhất thời có chút chờ mong nhìn thấy khuôn mặt của tên này.