Chương 73: Hành khách mới (2)
‘’Cọt kẹt..’’
‘’Anh có chắc là dùng đúng chìa chưa??’’
‘’Tìm có được 1 chìa thì mày nghĩ anh tìm đúng hay sai??’’
‘’Lỡ đâu thằng kia trước lúc c·hết muốn lừa mày 1 lần thì sao. Căn bản chả có chìa khóa nào cả.’’
‘’CMN!! Sao nghe hợp lý thế nhỉ.’’
Cơ mà còn chưa để Long lấy ra bùa chú liên hệ âm sai cáo trạng thêm tội của con quỷ kia. Thì cánh cửa trước mặt bọn hắn đã sinh ra phản ứng, giống như bị thứ gì kích thích các cơ quan bên trong cánh cửa bắt đầu chuyển động.
Một loạt tiếng động tích tách vang lên, đến khi đám Long bình tĩnh trở lại thì cánh cửa đã hé mở.
Long xung phong đi vào trước, vừa ló đầu vào thì thứ đập vào mắt cậu chính là 1 loạt ký tự cậu nhìn không hiểu được sáng lấp lóe chỉ là giống như sắp hết pin.
Đại Bảo theo sau nhìn thấy thứ này liền đưa ra phán đoán.
‘’Trận pháp phòng hộ?? Xem ra chúng ta tìm đúng nơi rồi.’’
Cũng có nghiên cứu về trận pháp mà lại thứ trước mặt giống như hết pin sắp tắt tới nên. Nên không mất bao lâu Bảo liền hoàn thành gỡ bỏ trận pháp.
3 cái đầu cuối cùng cũng nhìn thấy được thứ bên trong. 1 đám trẻ nhỏ tuổi từ 4-8 tuổi đang nằm đè lên nhau gáy khò khè, có vài đứa còn đang chảy nước dãi. Nhìn giống như đang ngủ trưa tập thể hơn là tránh nạn.
Trận pháp bị gỡ cũng đánh thức bọn nhỏ, 1 đứa nhìn có vẽ là đứa lớn nhất liền ngay lập tức bật dậy. Thấy người tới không phải là ngươi quen thuộc liền trở nên hoảng sợ, mặt có chút tái miệng thì không ngừng thì thầm:
‘’Không thể nào Từ thúc không phải bảo chỉ là 1 đám tiểu yêu, vẫy tay 1 cái liền diệt hết đi sao.’’
Hoảng sợ thì hoảng sợ cơ mà tên nhóc này cũng là 1 đứa hung ác. Biết bên ngoài đã xảy ra chuyện chẳng lành, việc đầu tiên cậu nhóc làm chính là lấy ra 1 cây đao dự định đất c·hết đồng đội của mình.
Xem ra là được giáo dục đầy đủ về kiến thức giới tu chân, biết được hạ tràng khi rơi vào tay ma quỷ là như thế nào. Dự định đem đồng đội giải thoát bản thân ở lại chịu đựng đây mà.
Tiết là tốc độ ra tay của cậu bé không bằng Long, ngay khi đứa nhóc vừa rút v·ũ k·hí ra là chân cậu đã phát lực chạy tới.
[Bạch Túc Khinh Thân Thuật] luyện tới đại thành không phải đùa thoát ẩn thoát hiện chỉ để lại tàn ảnh.
Đứa bé cũng là bị tốc độ này là cho choáng váng, khi phản ứng lại thì đã thấy cánh tay bị đối phương bắt lấy. Mặt cậu nhóc không khỏi trở nên hoảng sợ và chán nản:
‘’Xong! Đời này coi như bỏ.’’
Chỉ là lời tiếp theo của Long làm cậu nhóc tỉnh hồn trở lại:
‘’Bình tĩnh đê! Bọn ta là Người Gác Đêm tới đây là tới cứu người chứ không phải hại người.’’
Vừa nói vừa cầm ra lệnh bài Trấn Ma Ti tạo độ uy tín, may là uy danh của Trấn Ma Ti không thấp. Tên nhóc vừa nhìn thấy lệnh bài liền thả lỏng 1 hơi, nhưng chợt nghĩ tới điều gì cậu bé liền run rẩy nói:
‘’Những người khác…bọn họ…bọn họ…’’
‘’........’’ Long lúc này cũng không biết phải nói gì cho phải, mặc dù cậu giao tiếp hơi kém. Nhưng không có nghĩa là cậu không hiểu chuyện a, người nhà đối phương toàn quân bị diệt để lại 1 đám cô nhi nói thế nào cho phải.
May là trong nhóm còn có người lớn, Đại Bảo có kinh nghiệm trong việc này thế là đứng ra xử lý. Long cùng bé Hà đem theo con Mực dọn dẹp t·hi t·hể xung quanh, nhưng t·hi t·hể này bên trong có đồng môn của bọn nhóc tốt nhất là không nên để bọn nhỏ thấy được.
Đem tất cả chất đống thành 1 nơi, Long liền sử dụng 1 tấm bùa hỏa thuật đem tất cả đốt cháy. Người thì đứng trước đống lửa tụng niệm [Kinh cầu siêu].
‘’Hu..hu..Từ thúc…’’
‘’A…tông môn không còn, mọi n·gười c·hết hết rồi chúng ta làm sao đây..’’
‘’Ta muốn về gặp mẹ ta…’’
Bọn nhỏ ở 1 bên ôm nhau khóc thút thít, Đại Bảo cũng không thể làm gì khác. Đối tượng toàn là 1 đám trẻ hỉ mũi chưa sạch, làm sao có thể gặp qua cảnh tượng này.
May mắn bên cạnh còn có 1 đứa bé hiểu chuyện, bé Hà dẫn theo Mực đi tới phía lũ nhóc. Vừa mới trải qua 1 trận chiến đấu, bé Hà giống như được gột rửa trên người toát ra loại khí chất cực kỳ đặc thù. Làm cho mấy đứa trẻ phải chú ý, hơn nữa khi nhìn thấy phía sau bé Hà đeo lấy kiếm gỗ đào, bọn nó đều biết người trước mắt này không phải dạng vừa.
Tên nhóc tuổi lớn nhất, cũng là đứa khi trước rút v·ũ k·hí định đưa tiễn đồng đội đứng ra khỏi nhóm tới nhìn đối diện bé Hà.
‘’Cậu muốn gì??’’
‘’Không có gì! Chỉ là tò mò đệ tử môn phái đều là dạng vậy sao. Gặp chuyện đều ôm nhau khóc rống…’’
‘’.....Bọn hắn còn nhỏ a, từ trước tới giờ làm gì thấy cảnh như này.’’
‘’Cậu nhìn thấy qua??’’
‘’Ừm! Cha mẹ ta bị người g·iết hại, chính mắt ta thấy.’’
‘’Thì ra là vậy. Tôi tên là Hà, cậu tên gì??’’
‘’Tôi tên Dương, cậu cũng là người của Trấn Ma Ti sao??’’
‘’Không phải, tôi chỉ sinh sống ở Trấn Ma Ti thôi chứ không thuộc nơi đó. Anh trai tôi thì đúng là người của Trấn Ma Ti.’’
2 đứa nhỏ thoải mái trò chuyện cũng thu hút những ánh nhìn khác. Dần dần bầu không khí trầm lắng liền mờ dần, đám trẻ cũng biết đây là chuyện thường ngày ở giới tu chân. Ban đầu cảm xúc có thể thương cảm, nhưng nhìn nhiều thì sẽ bị chai sạn muốn khóc cũng không được.
Bé Hà cũng là từ giãy dụa trong đống t·hi t·hể mới sinh tính cách như này. Con bé cũng không phải kỳ thị chuyên khóc lóc, chẳng qua gặp quá nhiều chuyện buồn đã làm nước mắt con bé khô đi.
Mà xung quanh người mà con bé quen đều là 1 đám xem chuyện t·ử v·ong là điều bình thường. Dẫn đến tư duy con bé có chút khác thường, nay nhìn 1 đám trẻ con khóc lóc lại không khỏi nhớ về bản thân trước đó.
Đại Bảo ở 1 bên thổn thức, miệng không ngừng than thở:
‘’Đúng là giang hồ a, đi đâu cũng gặp chuyện!!!”’
Tụng xong [Kinh Cầu Siêu] đoàn người liền cất bước lên lại Baratie. Long vì muốn đem những người này tìm 1 chỗ chôn, liền đốt con tàu tàn tạ kia xem như làm quan tài cho bọn người. Chẳng qua hành động này của cậu trong mắt Đại Bảo có chút ma giáo:
‘’VCL! Sao không đốt ngay từ đầu, đã đem những t·hi t·hể kia đốt rồi thì không lấy tro bỏ xuống biển là xong sao. Làm sao lại đốt tàu rồi,...ủa mấy cái hủ tro đâu…’’
Bé Hà nghe Đại Bảo lầm bầm, liền quay qua nhìn anh nói:
‘’Mấy hủ đấy nãy bị anh Long cầm bỏ lại trong thuyền rồi, ảnh bảo đã muốn thủy táng vậy làm lớn 1 chút. Đem con thuyền đốt thành cho theo bọn họ..’’
Đại Bảo nghe thế liền hít một hơi chửi tục ‘’Mọe thằng này ma giáo vl..’’
Sau khi việc thủy táng xong xuôi, bọn người liền kéo nhau vào phòng bếp. Ở đây bọn nhỏ cũng được nhìn thấy 3 vị ma đầu..khục…quỷ tu.
Trầm trồ xen lẫn hoảng sợ chẳng qua chưa được bao lâu, thì sự chú ý của bọn nhóc đã quay về tới 2 đĩa thức ăn mà Long bưng ra.
Đây chính là 2 món cậu làm trước khi lao vào Combat. May là bếp có khu vực hâm đồ ăn, cho nên Long có thể đem món ăn lên bàn trong tích tắc.
‘’Rọc……….’’
Cảm xúc tràn đầy bi thương ban nãy đều bị quét sạch bởi mùi hương của 2 món ăn, đám trẻ không khỏi xấu hổ trước hành động của mình. Trong đó có vài đứa còn thẹn tới đỏ mặt, Long đối với điều này cũng không kinh ngạc mấy.
Mọe 1 đám lão đại tu vi tuyệt thế còn bị thức ăn của hắn làm cho thất thốt, 1 đám nhóc đít lau chưa sạch sao có thể phản kháng được thứ này.
‘’Được rồi! Chuyện gì tới thì cũng đã tới rồi, không có cách nào thay đổi được. Ta không nói mấy đứa phải quen thuộc ngay, chẳng qua là mấy đứa nên nhớ 1 khi quyết định bước vào con đường này. Thì sinh tử đã là điều không nằm trong sự điều khiển của chúng ta nữa rồi, muốn nắm được phải nhanh chóng mạnh lên. Mà muốn mạnh lên thì phải đảm bảo cơ thể mình khỏe mạnh, đừng để bản thân đói bụng. Nếu không tới lúc cần chạy trốn mà không có sức chạy liền thành đồ ăn trong miệng kẻ khác bây giờ. À! Anh còn chưa biết bọn bây là ai, sư thừa là người nào? Vừa ăn vừa nói đi…’’
Bọn trẻ khi nghe đến 2 chữ sư thừa liền có chút mất tự nhiên, giống như là buồn bã, đau khổ. Từ cử chỉ này Long cũng đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân bọn nhỏ tới đây, xem ra cũng là người số khổ.
Mà đứa nhóc tên Dương xem ra là lãnh đạo của nhóm, không chỉ cổ vũ mọi người dùng bữa mà còn đứng ra trò chuyện với Long 1 cách bình thản.
Mấy tên nhóc đúng là đến từ môn phái tu chân, chỉ là không phải dạng tông môn lấy tu đạo là cơ sở như truyền thống. Mà là tông môn lấy rèn đúc là hạch tâm, nói trắng ra là 1 xưởng sản xuất v·ũ k·hí + đồ dùng cho giới tu chân.
Tông môn của bọn hắn cũng có chút danh tiếng nhất định trong vùng khi chưởng môn chế tạo ra được 1 thanh thần khí trung tam phẩm, có thể chém giểt Đại Tông Sư. Món này vừa xuất hiện gây không ít r·úng đ·ộng trong giới tu chân khu vực bọn hắn. Làm cho danh tiếng cũng như mối làm ăn của tông môn phát triển không ít.
Chẳng qua cao tầng bọn hắn không ngờ tới chính là thanh thần khí chấn hưng tông môn này cũng thứ hủy hoại bọn hắn. Vũ khí có thể đe dọa Đại Tông Sư nếu như là ở trung tâm lục địa cũng không phải hiếm thấy, nhưng nếu xét ở những vùng hoang vu thì đúng là trân bảo.
Nơi này rất ít sinh ra lục địa thần tiên, Đại Tông Sư đã cảnh giới cao nhất ở nơi này xem như chúa tể 1 phương. 1 món v·ũ k·hí có thể uy h·iếp được bọn hắn, không khỏi là vật bỏng tay.
Điều này cao tầng bọn hắn không phải không biết, cho nên ngay khi làm ra được liền tìm người mua hàng để tối đa hóa lợi ích cũng như tìm đùi để ôm.
Chẳng qua bọn hắn chọn sai đùi, thế lực bọn hắn dựa dẫm là 1 vị lão đại trong vùng, nếu xét trong nhóm cầm đầu thì cũng là TOP 3. Theo lý mà nói sẽ không có vấn đề gì xảy ra, chẳng qua là không biết vì điều gì tông môn này chỉ trong 1 đêm liền diệt môn.
Tất cả mọi thứ đều bị lấy đi, trong đó có cả thanh thần khí vừa mới đoạt được. Việc này vừa lộ ra liền gây r·úng đ·ộng không nhỏ trong thế lực địa phương. Cũng là khiến 1 số người không bắt đầu an phận.
Là 1 trong người ôm đùi của bọn hắn, tông môn của Dương bị biến thành bia nhắm của 1 số người. Hơn nữa trong lúc tìm người mua thần khí, bọn hắn cũng đắc tội không ít thế lực lớn trong vùng.
Thế là trong 1 đêm bọn hắn cũng gặp phải hạ tràng giống như đùi, bị 1 nhóm người lạ mặt tu vi thâm sâu tiến vào tiêu diệt. Chưởng môn cùng các trưởng lão liều mạng đem bọn hắn thoát ra người, bản thân ở lại câu giờ chẳng qua cuối cùng không thể thoát được số phận.
Tông môn từ lớn tới nhỏ chỉ trong 1 đêm đều toàn quân bị diệt, nhóm người thoát ra được ít đến thương cảm chỉ đếm trong đầu ngón tay. Nhóm bọn hắn may mắn có đại trưởng lão lấy mạng đưa ra ngoài, hơn nữa còn có sư huynh sư tỷ bảo vệ mới có thể chạy tới vùng biển này.
Chẳng qua trên đường vẫn không thể thoát được số phận diệt vong, bọn hắn bị đám yêu quỷ kia phục kích. Các sư huynh sư tỷ đều b·ị t·hương trầm trọng, còn không kịp chữa trị làm sao có thể đối đầu với đám yêu ma này.
Trong đợt phản kháng cuối cùng, đại sư huynh có tu vi cao nhất lấy bản thân làm vật dẫn chịu 2 đòn chí mạng của tên đại quỷ mời tới các vị âm sai cùng hắc bạch vô thường tới hàng ma.
Sư tỷ thì đem bọn hắn ném vào hầm trú ẩn, lấy máu bản thân viết phù chú lấy cơ thể làm năng lượng phục vụ trận pháp bảo vệ bọn hắn.
Dương là đứa có tu vi cao nhất trong đám, cũng là đứa thông minh nhất. Nhìn hết mọi thứ từ đầu tới cuối, lấy tâm tình uất huận chìm vào giấc ngủ. Ngay khi tỉnh dậy thứ nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đám Long, cùng t·hi t·hể của các sư huynh sư tỷ.
Nói tới đây cậu bé liền trầm mặt, miệng không ngừng đem thức ăn của Long nhét vào. Không vì gì khác, bởi khi ăn vào cậu cảm giác thân thể trở nên khỏe mạnh hơn, độc tố trên người giống như đang bị gột rửa.
‘’Thứ này….Sư huynh sư tỷ đợi đệ...''
Trong lòng thì thầm vài câu, câu liền chúi đầu vào ăn uống không để ý khuôn mặt như tìm ra điều thú vị gì đó của Long.
''Tên nhóc này, không thành thật nha. Mà thôi kệ, người ta cũng không quen mình không thể nào bắt người ta khai hết ra được. Tới đâu hay tới đó di.''