Chương 68: Ra khơi (1)
tháng 12 năm 697, Baratie chính thức khởi hành bắt đầu sứ mệnh của nó.
Đây là 1 con tàu biển có kích thước khá lớn, nó có chiều dào tới 42 mét, cao tới 65 mét, trong đó có 3 tầng lâu được xây trên bề mặt trên con thuyền. Nó có hình bầu dục, với cột buồm thông thường được ẩn dấu trên bề mặt sàn và có một phần đầu/mũi tàu hình đầu lâu. Đáy tàu Baratie tròn trịa. Hai bên hông tàu bố trí một hàng pháo nhỏ, có thể sử dụng để chiến đấu.
Mỏ neo của tàu được đặt ở 2 bên phần đầu tàu, nó có hình dáng giống như xương chân. Các sợi dây thừng dùng để kéo và thả neo được đặt trong vòng tròn bằng kim loại gắn phía sau đầu lâu.
Con tàu có một vài chiếc thuyền phụ được gắn ở phía đuôi tàu, mục đích của nó là dùng để vận chuyển vật liêu hoặc để trốn chạy.
3 tầng lầu ở trên con thuyền dùng làm nhà hàng, tầng dưới, nơi dùng để phục vụ cho thực khách, tầng giữa dùng làm bếp chính, tầng trên cùng là nơi đặt buồng lái cho tàu.
Ở phía dưới thân tàu được chia thành rất nhiều ngăn, trong đó nổi bật là 1 bể thủy cung khổng lồ cùng 1 trang trại mini dùng để làm nơi chứa đựng cũng như trồng trọt phục vụ cho tàu. 2 khoang này đã chiếm gần như 1 nữa diện tích thân tàu.
Cơ mà Long cảm thấy điều này là đáng, bởi 2 thứ này chính là trái tim của cả hoạt động kinh doanh của cậu. Không có 2 thứ này mong ước của bọn hắn chỉ là dùng để chém gió trên bàn nhậu mà thôi.
Con tàu được chạy hoàn toàn bằng động cơ đẩy chạy bằng hơi nước, với chất đốt là 1 loại đá quặng đặc biệt với 1 viên có thể cháy rất lâu lên tới 1 tuần.
Số thành viên tham gia chuyến hành trình này lên tới 6 người, trong 3 ma 3 người cùng 40 con khôi lỗi được vận hành bởi khí linh để đảm bảo con tàu hoạt động bình thường.
Mấy con khôi lỗi này là hàng tặng riêng của gia tộc Tây Sơn, mặc dù bảo Long chỉ có cái danh ở cái đất nhỏ hẹp như Đại La căn bản không cần phải chú ý tới. Cơ mà chỉ cần là người quen biết tiếp xúc với nhau 1 chút, liền sẽ bị mị lực từ đồ ăn của tên nhóc 15 tuổi này chinh phục. Mà suy nghĩ 1 chút cũng sẽ đoán được đây chỉ là bước khởi đầu mà thôi, tên nhóc này chú định sẽ đánh ra 1 phen danh tiếng của mình trên cái lục địa này.
Tại sao không thừa dịp lúc đối phương còn nhỏ yếu đưa cho nó 1 chút thiện duyên, biết đâu sau này đối phương lại trở thành bắp đùi của mình thì sao. Trên đời có nhiều cái không biết được, kể cả khi đầu tư thất bại thì cái phí đầu tư kia giống như cộng lông bò căn bản không thương tổn gì tới bọn hắn. Vậy cớ sao mà không làm.
Trong lúc chia tay, Baratie được đưa tiễn bởi rất nhiều người, đa phần đều đến từ Trấn Ma Ti cùng đệ tử tông môn mà Long đã làm thuê. Không ít tên thiếu niên còn khóc mếu máo giống như bị người yêu cắm sừng, khi con tàu kia ngày càng nhỏ lại trong mắt bọn hắn. Ma lực từ đồ ăn của Long quá ghê gớm, đã chiếm lấy trái tim của các chàng trai này.
Nguyễn Lữ thì như phát hiện điều gì quay qua nghi hoặc nhìn Nguyễn Huệ:
''Con tàu đó thực sự được đóng trong 1 tháng sao, mày có kiểm tra lại kỹ không thế, con đường sắp tới của bọn nó cũng không có êm đềm đâu.''
''Ông cứ lo bò trắng răng! Tàu đó do anh hai tự tay chỉ đạo đóng đấy, hơn nữa còn gắn thêm nhiều loại pháp trận vào. Đừng nói đến trên tàu còn có 1 tên tông sư trấn thủ, bọn nó cũng chỉ đi ra ngoài làm ăn chứ có phải gây sự đâu mà ông nghĩ nhiều.''
''Ồ! Thế thì có lý, anh hai mà ra tay đóng thì tốc độ đó có thể. Mà cái gì cơ?? Làm ăn??? Trên biển tử thần, lmao mày hoang tưởng à em??? Chỗ đó là nghĩa địa của tàu thuyền đấy, làm quái gì có tên khách khứa nào tới đó để ăn uống chứ?..''
''Thì như vậy mới không có cạnh tranh, nhu cầu lớn mà không ai dám làm đây không phải thiên đường cho bọn nó sao. Đệ cũng phải vắt óc suy nghĩ mới tính ra được lộ tuyến cho bọn nó đấy.''
Nguyễn Lữ nghe tới đây liền âm thầm cầu nguyện cho những linh hồn bé nhỏ kia, thằng em út trong nhà cái gì cũng tốt chỉ là đôi lúc sẽ xuất hiện những suy nghĩ ảo diệu rồi tự tiện triển khai, hiển nhiên người thực hiện không phải là nó mà là người khác. Có khi ít người đều bị những ý tưởng của nó hành lên bờ xuống ruộng, trong đó có vài vị trưởng lão trong nhà.
Nếu không phải thằng này mệnh cứng, cùng đầu óc lanh lẹ, thì có cái khỉ mà nó có thể lết được ra bên ngoài như này. Cơ mà cũng vì thế mà nó được mấy tên trưởng lão xem xét đưa lên làm tộc trưởng của gia tộc, bản lĩnh tìm đường c·hết lớn hơn nữa còn giỏi vùng vẫy cầu sinh. Đây không phải chú định gia tộc mỗi đời đều sẽ có thiên tài xuất hiện sao, với lại kiểu gì cũng cảm thấy tốt hơn là gia tộc trở thành 1 tập đoàn t·ội p·hạm với quy mô toàn thế giới.
--------
1 tuần sau khi khởi hành, Baratie thuận lợi vượt qua trạm hải đăng cuối cùng thành công đi ra biển lới. Mà trong 7 ngày này, đám người của Long mới phát hiện ra sự thật khủng kh·iếp.
Vùng biển mà bọn hắn sắp tới căn bản là mồ chôn của các đoàn thuyền, nơi này làm quái gì sẽ có người mò tới để ăn uống chứ.
Long tức giận đập nát 1 phần của bàn địa đồ trước mặt, miệng gằng từng chữ:
''Cmn Nguyễn Huệ!!! Thì ra đây là lý do mà hắn trang bị trận pháp trọng lực cùng bảo vệ trên tàu. Đây đâu phải là đi làm ăn, đây là bắt bọn mình đi lịch luyện mà!!!"'
Đại Bảo ngồi ở 1 bên tay nhâm nhi cốc bia, mặt cũng lộ ra vẽ đắng trác. Anh sở dĩ có mặt trên thuyền là cảm thấy hứng thú với chuyến đi của Long. Đồng thời bản thân anh cũng đã chán cái việc sống trên lưỡi đao tử thần khi làm người gác đêm. Cũng như nghe được cụ tổ của mình đề cập tới địch nhân đã hại nhà bọn hắn có thể là yêu ma từ khu vực khác tình cờ đi tới, cho nên anh mới không tìm ra được thông tin của gã đấy từ đó tới nay.
Đã có lý do chính đáng Đại Bảo liền mạnh dạn khai bút đầu năm bằng đơn nghĩ việc, sau đó đóng gói hành lý theo Long lên tàu. Đi theo anh còn có 1 đạo thần thức của cụ tổ với tu vi đại tới tông sư theo bảo hộ, nghĩ rằng nhiêu đây đã đủ để anh nghĩ ngơi trong quãng thời gian kinh khủng kia.
Thì tin dữ liền ập tới, từ việc cấp trên giấu bọn hắn thông tin về vùng biển sắp đến, thì tin tức kinh khủng hơn nữa thì đến từ miệng của vị cụ tổ của Đại Bảo:
''Ta từ trước đến giờ chỉ chiến đấu trên đất liền, chưa từng đánh nhau trên biển bao giờ. 1 khi phát sinh, ta chỉ có thể phát huy ra được 4 thành công lực. Dùng để dọa chút tôm tép còn được, nếu đụng phải quái vật biển vậy thì nguy to.''
''Ôi VCL! Sao giờ cụ mới nói.''
''Ta cũng đâu biết bọn bây đi tới nơi này chứ, thằng Huệ cũng dấu ta về vụ này mà. Cơ mà hình như bản thể thì nắm được tin này, nhưng không truyền cho ta thì phải. Ta có cảm giác như thế..''
''Dcm! VCL ngay cả người nhà cũng bóp déi nhau sao.''
Đại Bảo không chịu được tin khủng kh·iếp này, thế là liền dùng đống bia rượu trên thuyền giải sầu. Mà trong căn phòng này tập trung đầy đủ các thuyền viên, hiển nhiên là bé Hà cũng biết được hành trình sắp tới là như thế nào. Con bé mặt trắng như tờ giấy, cả người run cầm cập, cũng không phải là vì sợ hãi chiến đi sắp tới nguy hiểm cỡ nào.
Mà còn bé nhận ra việc luyện tập của nó sắp tới chắc chắn sẽ được cha mẹ cùng anh trai nó đề cao lên. Nghĩ tới 3 tháng ma quỷ vừa b·ị đ·ánh vừa bị ép ăn như 1 con heo kia, bé Hà liền cảm thấy bản thân sống c·hết đòi theo anh trai có vẽ như là lựa chọn sai lầm.
Đúng như bé Hà dự đoán, ngay khi nghe được hành trình sắp tới nguy hiểm cỡ nào. Cha mẹ con bé liền lén lút trao đổi với nhau về tằng cường độ huấn luyện cho con bé, 1 tràn huấn luyện ma quỷ đang đón chờ cô bé nhỏ vô tri tội nghiệp của chúng ta.
Mà để mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nữa, bằng 1 cách rất quỷ nào đó. Mà khi thuyền bọn hắn vừa vào lãnh địa của bãi biển tử thần này. Con thuyền liền đột nhiên mất điều khiển tự tiên đi theo 1 hướng lệch ra khỏi tuyến đường vạch ra. La bàn cũng trở nên vô dụng trong môi trường này.
Sự kiện tà giáo nãy xảy ra quá đúng thời điểm, ác hơn nữa là cụ tổ của Đại Bảo sau khi cảm nhận con thuyền liền đưa ra phán đoán đây là con thuyền đi theo lập trình từ trước chứ không có bị ai ảnh hưởng.
Dùng mông thì mọi người cũng lập tức ra được đáp án, người nhà bọn hắn quyết định tập thể bóp déi lẫn nhau thề không c·hết không thôi.
Long thấy mọi việc hết đường cứu cũng liền từ bỏ, cậu rời khỏi phòng chỉ huy đi xuống lầu bếp. Dự định lấy luyện tập trù nghệ để quên đi nổi đau bị phản bội này, Đại Bảo thì từ trong tủ lấy ra 1 quyển về hàng hải dự định học tập kiến thức để cầu sinh. Bé Hà thì sinh không thể luyến bị cha mẹ mình kéo xuống phòng luyện công tiến hành huấn luyện cường độ cao.
Mỗi người trong lòng đều không ngừng hỏi thăm gia đình Nguyễn Huệ, chỉ là chuyện đã tới nước này cũng không thể quay đầu chỉ có thể từng bước xem xét cùng cầu trời phù hộ tai qua nạn khỏi mà thôi.