Chương 66: Ba năm.
Chương 66: Ba năm.
Năm 697, ba năm sau khi nhà Hậu Lê sụp đổ.
Khắp nơi chiến loạn, khủng hoảng liên tục khiến dân số cùng nền kinh tế sụp đổ. Quần hùng khắp nơi nổi dạy đấu tranh, thành lập thế lực chiếm cứ 1 phương.
Phân gia Tây Sơn dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Nhạc trở thành thế lực đứng đầu trong nhóm, lấy kinh thương làm chủ tạo thành điểm giao lưu giảm xóc giữa tất cả thế lực. Đem tới hòa bình cho vùng đất Đạch La cùng 2 nơi giáp ranh, nhưng cũng chỉ giới hạn tại 3 nơi này.
Nguyễn Nhạc vô tâm tới việc thống nhất giang sơn, chỉ hứng thú tới việc làm giàu. Ông phối hợp với các người em của mình đem vùng đất cai trị tạo thành 1 khu kinh tế tập thể lớn nhất trong nước, đem tất cả ngành nghề đẩy lên 1 ngưỡng của mới. Không những thế dưới sự quản lý của ông, nơi này còn mở giao thương buôn bán với các nước bên ngoài.
Các thế lực tông môn cũng lần lượt kéo tới nơi này định cư bởi vì tính an toàn của nó. Vô tình khiến võ đạo nơi đây trở nên đặc sắc, võ đường nở rộ khắp nơi. Dân thường chỉ còn có 1 chút tiền liền có thể học được vài bộ võ công phòng thân.
Trong 3 năm này, Long tiến bộ cực kỳ rõ rệt, 1 thân tu vi như gắn t·ên l·ửa vọt thẳng tới nhị phẩm cao thủ đỉnh phong. Nhất phẩm đối với cậu giống như bức màn mỏng tùy thời có thể bước qua.
1 thân võ học dưới sự dạy dỗ của mọi người tầm mắt của Long cũng trở nên cao hơn trước rất nhiều. Không còn là 1 tên giang hồ thái điểu như hồi trong rừng, hơn nữa Long còn trở thành 1 tên trừ tà sư hợp cách dưới chứng nhận của 3 giáo đạo-phật-Minh giáo. Chỉ là lệnh bài chứng nhận tên này lại lấy của pháp sư dân gian, cấp bậc thầy cúng.
Mà thứ đáng nói nhất trong vòng 3 năm này của cậu, chính là 1 tay trù nghệ. Những thứ khác đều là thứ yếu, trong khi nấu ăn mới chính là bản lĩnh giữ nhà của cậu. Cấp độ món ăn của Long giờ đây đã có thể chạm tới ngưỡng của Đại Tông Sư. Tông sư phía dưới đều không thể nào thoát khỏi mê hoặc đồ ăn của cậu, chỉ là muốn nấu món ăn cấp độ này Long thường phải dựa vào ngoại lực duy trì mới có thể hoàn thiện món ăn.
3 năm trôi qua cũng khiến vùng đất này trở nên nhỏ hẹp với Long, mong muốn khám phá thế giới lại 1 lần nữa dâng lên. Khác với lúc trước chỉ là 1 tên vô tri không biết gì, thì bây giờ với kiến thức của mình cậu tự tin mình sẽ không fck up nhiều như lần trước.
Cũng có người có cùng tần số với cậu, bé Hà cùng A Tam sau thời gian nghĩ ngơi ở nơi này cũng đã bắt đầu chán. A Tam ban đầu là phụng lệnh sư môn lấy vâng du tứ phương là phụ, giao lưu với phái Nam Mao Sơn là chính. Anh đã khởi hành được 5 năm, nhưng bây giờ còn chưa hề đặt chân tới phía Nam.
Với tốc độ này có trời mới biết khi nào anh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sư môn, còn bé Hà thì khác, con bé ban đầu cũng không có ý định rời đi nơi này. Mấy năm ăn mày đã lưu lại bóng ma tâm lý rất lớn cho con bé, khó khăn lắm mới có thể ăn sung mặc sướng trở lại con bé nào có thể dễ dàng rời bỏ được.
Chẳng qua khi nghe được người thân duy nhất còn lại của mình muốn rời đi, con bé không nói 2 lời liền chuẩn bị đồ đạc đi theo. Miệng không ngừng nói bị bỏ rơi sẽ tuyệt thực đến c·hết, khí thế cực kỳ hung hăng không giống như đùa.
''Vẫn không suy nghĩ lại sao? Mọi người ở đây rất tốt mà...''
''Không! Nếu huynh quyết định phải như vậy thì lúc đó đừng cứu muội thì hơn.''
Bé Hà phồng miệng nằm ăn vạ trước cửa, Long thật sự tin rằng nếu hôm nay mình không mang con bé đi. Thì Hà chắc chắn sẽ tuyệt thực t·ự t·ử, đầu óc con nhỏ này cũng không phải dạng vừa.
Hết cách cậu liền chấp nhận mang theo con bé lên đường, mà bản thân lại bắt đầu trù tính lại đường đi. Việc du ngoại lần này của cậu không phải chỉ để khám pháp không, mà còn là để tu hành, ban đầu vốn chỉ có 1 mình cậu thì mọi thứ còn dễ nói. Bây giờ lại vác thêm 1 đứa bé chưa nhập đạo, vậy thì không thể qua loa được.
''Vậy thì phải đợi muội luyện ra chân khí thì tính tiếp vậy!''
Nghĩ 1 hồi cảm thấy không có cách nào giải quyết được, Long cũng liền từ bỏ chờ đợi thời điểm khác. Trong khi đó, 1 người khác đã tiếp tục cuộc hành trình của mình.
''Phải đi trước thật à? Không thể đợi con bé Hà luyện ra chân khí rồi đi cùng sao?''
''Bởi vì có bé Hà đi nên tao mới phải đi trước đấy, chú mày quên nghề chính của anh là gì rồi à? Chuyến đi của anh có thể phù hợp với chú, nhưng bé Hà không được đó là đi t·ự s·át!''
A Tam hiếm hoi nghiêm túc tới vậy, anh trân thành nói ra suy nghĩ của mình. Sau đó lại từ trong người lấy ra 1 cuốn sổ nhỏ, từ vết mực bên trên Long liền đoán được đây là A Tam vừa mới viết.
''Pháp Thuật Mao Sơn ta không thể truyền cho 2 người, cơ mà ta cũng không phải chỉ đến từ Mao Sơn không, anh mày còn là giáo chủ của Cơ Khí Đạo Giáo. Trong đây tri thức hạnh tâm của bản giáo, 2 đứa bây nhớ tu tập cho tốt để phát huy giáo lý của chúng ta.''
''?''
Long ban đầu còn cảm động 1 phen bổng chốc hóa thành cảm lạnh, cậu kém chút quên tên đạo sĩ trước mắt này còn là 1 tên dị loại trong nghề. Cái mác Thiên Sư quá lớn khiến cho mọi người gần như quên đi hình tượng ban đầu của gã này.
Cảm lạnh 1 phen, Long cùng bé Hà ''rơm rớm'' nước mắt tiễn biệt tên đạo sĩ kỳ dị này. Người đưa tiễn bên trong đa số đều Người Gác Đêm còn là những khuôn mặt quen thuộc, cấp dưới của Nguyễn Huệ cùng Đồ Tể, không có 1 đạo sĩ nào có trong nhóm người đưa tiễn này.
Có thể thấy mối quan hệ của A Tam cũng không tới nỗi nào, người trong giới xa lánh, người ngoài ngành thì thân.
Mà không chỉ có A Tam rời đi, Nguyễn Lữ cùng Đồ Tể mang theo thuộc hạ chia nhau 2 đường đi tới nơi khác thành lập phân đà. Nguyễn Nhạc cũng chỉ ở lại lâu hơn 1 chút rồi cũng di dời tổng bộ tới nơi khác, Kim Thành lúc trước náo nhiệt nay hiếm có trở nên yên tĩnh.
Mà những người cấp cao rời đi, Nguyễn Huệ thuận lý thành chương trở thành thành chủ của nơi này. Địa vị của Long cũng vô hình được đẩy cao thêm 1 tầng mới, cơ mà tên nhóc này lại không hề quan tâm. Trong đầu nó bây giờ chỉ có 2 mục tiêu đó là nâng cao tay nghề, cùng đem bé Hà trở thành 1 tên tu đạo hợp cách.
Thế là bé Hà vô tình rơi vào địa ngục trần gian trong 3 tháng tới, khi Long sử dụng cách nó tu luyện lúc ban đầu để giúp bé Hà khai phá tiềm năng. Chính là đẩy bản thân vào vực thẳm chiến đấu liên tục.
Nguyễn Huệ ban đầu còn phải đối cách huấn luyện tàn khốc này của Long, cơ mà anh ngay lập tức câm nín khi nhìn thấy đống đồ ăn mà cậu đã chuẩn bị đút vào mồm con bé.
''Mày không sợ con nhỏ bể bụng mà c·hết sao?''
''Ông anh đừng lo, em đã tính toán rất kỹ mức năng lượng con bé có thể nạp vào rồi. Chỉ cần nó liên tục chiến đấu không nghĩ thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.''
''Làm sao mày chắc con bé sẽ chiến đấu liên tục không ngừng chứ?''
''Đơn giản! Em để anh Long cùng anh Cường làm đối thủ con bé mà.''
''Vc! 2 thằng đấy rảnh rỗi không có gì làm sao.''
''Không! 2 ổng bận c·hết mẹ nhưng mà em cho nhiều lắm, nhịn không được.''
''.....Mày được!''