Chương 61: Tập đoàn tội phạm Tây Sơn (1)
Chương 61: Tập đoàn t·ội p·hạm Tây Sơn (1)
Nguyễn Lữ khi nghe được lời nói của anh trai liền theo bản năng hô lớn:
''Cmn! Anh trai ngươi chẳng lẽ lại muốn quay trở lại thành xã hội đen? Lần trước không phải bị ông già đánh gãy 2 chân rồi sao.... Lần này có nắm chắc không??''
''CMN! Ngươi đây là ý gì chẳng lẽ cũng muốn tham gia vào??'' Long càng nghe càng hận không cho bản thân 2 cái bạt tai, lúc đó bị ma quỷ mê hoặc mới đồng ý gia nhập vào nhà này.
Nguyễn Nhạc cũng không có trực tiếp trả lời, mà là lái sang câu khác:
''Ta bây giờ còn kém 1 chút là thành nhân tiên...''
''Thật???'' Nguyễn Lữ cùng Nguyễn Huệ giật mình hỏi lại.
''Nữa bước nhân tiên, còn 1 bước cuối không biết khi nào.'' Nguyễn Nhạc thở dài 1 cái, tay cầm chặt thanh kiếm bên hông giống như 1 vị tu sĩ tu hành lâu năm thế mà không thể bước qua được cách cửa ngăn cách đăng quang thành tiên.
Nhưng trong mắt Nguyễn Lữ và Nguyễn Huệ thì tên anh trai này đang trần trụi khoe khoang trước mặt họ. Vl anh trai mới 45 tuổi đã sắp thành tiên còn không biết tốt xấu, Ông già cũng phải đợi hơn trăm năm, mấy lão già khác còn đợi gần ngàn năm mới mò tới được cánh cửa đó. Để mấy người này nghe được lời ngươi nói còn không phải b·ị đ·ánh hội đồng qua ngày.
À, bình thường ở nhà lão cũng bị ăn đập như cơm bữa.
Nguyễn Huệ không muốn quan tâm tới anh trai mình nữa, anh quay đầu nhìn về Nguyễn Lữ nhỏ giọng hỏi:
''Bên trong trại gian thế nào rồi! Ban nãy đệ thấy 1 dòng sông máu đang chảy về đây..''
Nguyễn Lữ nghe thế liền (*・∀・)ゞ OK! :
''Cái bãi máu kia ta đã phong ấn lại trong hủ rồi, còn mang trên người đây này. Chỉ là....phong ấn bên trong đã rỗng từ lâu, không thấy cái xác của vị thần mà bọn chúng tôn thờ..''
''Cho nên ý huynh là...''
''Là cả đám đều bị chơi 1 vố rồi chứ sao, tên thần kia căn bản đã bị người ta đào đi từ lâu. Bọn này hay vì 1 cái quan tài rỗng, dành cả trăm năm m·ưu đ·ồ còn không tiếc mạng kéo cả 1 vị tân thần vào. Chậc! Thật muốn nhìn thấy gương mặt của mấy tên lãnh đạo khi nhận được tin này...''
''..........'' Nguyễn Huệ không còn lời gì để nói, thế đạo này đúng là đáng sợ mà. Ngay cả lãnh đạo của ma giáo cũng không thoát được việc bị đùa bỡn, thì gia tộc của bọn hắn có thật sự được yên bình không.
''Được rồi, 2 đứa bây cứ đợi thuộc hạ tới đi. Anh mày đi giao lưu với tân thần chút đây. Mấy đứa vào việc!!'' Nguyễn Nhạc cuối cùng là không chịu được, rút kiếm bay lên không trung giao chiến với phân thân tân thần.
Tất cả đàn em dưới tay anh cũng nhanh chóng tản ra thực hiện nhiệm vụ, khu trại giam cuối cùng chỉ còn lại nhóm của Long.
Bây giờ người được chú ý lại chính là cậu, gần 4 cặp mắt xăm soi cái hình xăm ngay trước ngược cùng sau lưng Long. Đồ tể không ngừng chẹp miệng than thở:
''Tuổi trẻ tài cao a! Mới bao lớn đã biết xăm chú văn rồi, còn là tự xăm lên mình nữa. Đúng là kẻ hung ác!!!''
''Hmm...hình xăm của nhóc cũng không hoàn hảo 100%..nhóc thực hiện xăm khi chưa nắm giữ hoàn toàn chú văn phải không??'' Khác với mọi người, Nguyễn Lữ là người trong nghề. Kiến thức về chú văn của anh không thua kém bất kỳ ăn, đã vậy bàn về xăm mình thì đúng là không có bao nhiêu người lại anh ở cái thành Kim Thành này được.
''Đúng vậy, đệ tình cờ tìm được 1 quyển sách có đề cập tới việc xăm chú văn lên người. Đệ thấy thứ này thích hợp để làm lá bài tẩy nên mới tự ý xăm trên người.''
''.....Qua loa tới vậy sao, không thèm nhìn cách xăm hình??''
''Có a! Đệ nhìn tầm 10p là nhớ hết rồi.''
''.....mẹ nó biến thái....'' Lời này của Long thành công chọc giận Nguyễn Lữ, nhưng xét thấy tên yêu quái trước mặt còn nhỏ tuổi vẫn là chưa thể động tay động chân được. Đợi lớn hơn tí rồi đập nó cũng chả muộn, nghĩ vậy anh liền cười vui vẻ tiếp tục câu chuyện.
''Nhưng hình xăm này cũng không phải chất lượng tốt, nhóc chỉ là sử dụng lá bùa dán lên cơ thể mình thôi phải không. Chứ không phải thật sự đem chú văn khắc lên người mình.''
''Không hổ là dân chuyên, nhìn 1 tí liền phát hiện.'' Long nghe thế liền thành thật trả lời: ''Đúng thế! Cuốn sách kia chỉ đề cập tới lợi dụng lá bùa dán lên người, chứ không có đề cập khắc chú văn lên cơ thể.''
''Thế nhóc có muốn giữ hình xăm trên người này tiếp không?''
''Nếu được thì đệ vẫn muốn để, nhưng ngoài kim cang phù ra mấy chiêu khác đệ có thể trộn vào được không?''
''Được chứ sao, đợi xong vụ này rồi anh em mình về bàn tiếp.'' Lữ ngay khi nhìn thấy thuộc hạ mình chạy tới liền đứng dậy, tay ra hiệu cho Đa Tán đi theo. Rồi nhanh chóng biến mất khỏi trại giam.
Bây giờ nơi này còn lại đúng 3 người,
Đồ tể miệng nằm trên lang cang miệng ngậm điếu thuốc, không khỏi càm ràm:
''Bọn kia làm quái gì lâu thế??''
Nguyễn Huệ tay cầm đồng hồ, mắt nhìn lên chỗ chiến trường, liên tục bấm ngón tay cuối cùng đưa ra kết luận:
''Có biến phát sinh, đám kia không tới được rồi. Lên đường thôi, nếu chờ nữa thì trễ mất.''
''Cái gì? Chỉ 3 người chúng ta, thằng Long chỉ là tam phẩm thôi đấy. Bắt nó đánh với đám kia không khác gì bắt nó đi c·hết cả.''
''Làm gì dễ c·hết đến thế, cho nó trăm lá kim cang phù ở ngoài rãi độc là được. Ta và huynh đeo mặt nạ vào giải quyết từng đứa là xong, huynh đừng bảo tuyệt thế như huynh sợ trăm đứa tu vi nhị phẩm trở xuống đấy nhé.''
''Có cc! Mẹ nó đi.'' Đồ tể bị vài câu khích tướng thành thật đứng dậy cầm đao ra ngoài chiến đấu.
............
Ngoài Kim Thành lúc này,
''Keng..keng'''
Tiếng v·ũ k·hí kim loại v·a c·hạm liên tục vang lên, cùng với những ánh lửa tạo ra từ chúng.
Nguyễn Huệ ngay khi lúc đang đọ đao với kẻ thù, liền từ bên hông rút ra 1 khẩu Taurus Judge 410 chỉa vào bụng kẻ thù.
''Đoàng....đoàng....''
2 phát súng cất lên tạo thành 2 lỗ lớn trên người gã. Tên ma đạo khi c·hết mắt đều chừng ra, bởi trên 1 tay khác của gã cũng đang cầm lấy 1 thanh dao găm. Xem ra là tiểu vu gặp đại vu, thua bởi sở trường của mình đúng là không oan.
Chuyện như này không chỉ diễn ra ở mỗi Nguyễn Huệ,
Đồ tể sau khi sửa chữa lại khẩu Cobra của mình liền bắt đầu đại khai sát giới. Mặc dù khẩu súng này là 1 trò cười cũng như sát thương không được bao nhiêu, nhưng nếu nhắm vào đầu thì mọi thứ cứ vẫn là ok.
Nên là kẻ thù khi đối đầu với Đồ tể đều có thảm trạng gần như giống nhau, trên trán đều xuất hiện 1 lỗ đục xuyên sọ. Cơ mà điều đáng sợ nhất chính là kẻ thù của bọn họ lại đang không biết mình đang đối đầu với ai, bởi tất cả đều đang chìm vào trong sương mù dày đặc, tầm nhìn gần hiện có gần như là 0.
Nhưng tất cả đều biết bọn họ đang là cá nằm trên thớt đợi người ta chặt chém, mỗi 1 tiếng súng lại giống như 1 hồi chuông tử thần đang tới lấy mạng của bọn hắn. Không người nào biết được ai sẽ là người tiếp theo, thậm chí bên trong hàng ngũ kẻ địch đã bắt đầu xuất hiện tự g·iết lẫn nhau do nhìn lầm.
Đây không chỉ là do cơn sợ hãi tạo ra bởi Đồ tể cùng Nguyễn Huệ mà còn là do làng sương mù mà bọn hắn hít phải, đây không phải sương mù bình thường mà là 1 hỗn hợp khí độc do Đồ tể pha trộn ra.
Ở ngoài bãi chiến trường...
1 đống bếp lửa đang được liên tục thêm cũi vào, ở trên mỗi cái bếp đều bắt lấy 1 nồi nước màu tím đang không ngừng bốc hơi lên. Mà cắm bên cạnh nồi nước là 1 thanh gỗ, ở trên dán lấy 1 tấm bùa có chữ ''Phong''. 1 luồng gió từ tấm bùa thổi ra đem luồng khí bốc hơi kia đẩy vào trong bãi chiến trường.
Đây chính là thứ tạo ra đám sương mù, và người đang duy trì nó không ai khác chính là Long.
Cậu chàng bây giờ không khác gì 1 chàng tiều phu, sau lưng gánh cũi tay cầm rìu không ngừng đem đống v·ũ k·hí công thành của kẻ địch chặt thành từng khúc xung làm cũi đốt.
Đống bếp lửa mà cậu dàn ra cũng không phải là ngẫu nhiên mà là theo hình đồ bát quái trận pháp, đây là 1 trận do Nguyễn Huệ chỉ bảo có công dụng tạo thành mê trận vây kẻ địch bên trong.
Chỉ là lần này trận pháp có chút thay đổi, mắt trận thay vì là cờ lệnh thì là là những cái cọc đừng dán là bùa phía trước là bếp củi dùng để tạo khói. Mặc dù uy lực không bằng chân chính pháp trận, nhưng vì lấy độc làm chủ nên lực sát thương của nó còn mạnh hơn cả trận pháp chính thống.
Mà bọn hắn có thể dựng lên trận pháp này mà không gặp ngăn cản là bởi Nguyễn Huệ đã vận dụng 1 loại vật phẩm siêu phàm tạo ra ảo cảnh đem kẻ địch nuốt vào bên trong. Câu đủ thời gian để Đồ Tể cùng Long hoàn thành dựng lên pháp trận..
Vì vậy mà chẳng bao lâu, số lượng quân địch bên trong ngày càng giảm dần. 1 phần là do 2 cái cổ máy g·iết người đang hoạt động hết công xuất, 1 phần khác là vì kẻ địch đang tự hại lẫn nhau. Chỉ là mọi thứ luôn không được suôn sẻ như ý muốn, vẫn là có 1 vài tên dựa vào vận khí đã chạy ra được bên phạm vi bên ngoài của trận pháp.
Bọn nó cũng đã nhìn thấy được đống bếp lửa cùng kẻ đang duy trì thứ khói đang g·iết lấy bọn nó.
Long thấy cảnh này cũng chỉ có thể than 1 tiếng xui xẻo, bỏ xuống đống cũi khô trên người. Cậu rút ra 1 thanh dao, tay khác đem tất cả bình độc trên người mở nắp. Lần này Long là muốn tốc chiến tốc thắng, nên quyết định chơi tất tay ngay từ đầu biến bản thân thành v·ũ k·hí s·inh h·ọc.
''Cm tụi mày! Bơi hết vào đây.''