Chương 60: Kẻ phản bội (3)
Lần đầu chạm mặt với Nguyễn Nhạc, Long không khỏi có chút cứng nhắc cùng ngập ngùng trong lúc giao tiếp.
Không hỗ là người đứng đầu trong Tam Kiệt, người kế vị chức tộc trưởng của gia tộc Tây Sơn.
Mặc dù chỉ nói có vài câu nhưng làm cho người có cảm giác không giận tự uy. Làm cho Long khi nói chuyện phải uống lưỡi bảy lần, trộm vía là dù có làm như vậy cậu vẫn bị khí thế trên người Nguyễn Nhạc chấn nh·iếp. Làm cậu có cảm giác bản thân đã làm ra chuyện gì xấu không dám nhìn thẳng mặt Nguyễn Nhạc.
Mà đối với hành vi của Long, Nguyễn Nhạc không có cảm thấy gì quái lạ thậm chí là khá bất ngờ khi nhìn thấy Long vẫn có thể nói chuyện với anh mặc dù vẫn còn lắp bắp. Đây không phải điều bình thường, bởi khí thế trên người anh thả ra nếu không phải là nhất phẩm cao thủ trở lên thì khó mà chống lại được. 1 khi bị khí thế ảnh hưởng nhẹ thì giống như mất hồn ngu ngơ hồi lâu, nặng thì ngất xỉu miệng sùi bọt mép.
Khí thế này tự nhiên sinh ra không nằm trong sự khống chế của Nguyễn Nhạc, nên khi tới đây anh đều đắng đó ít nhiều. Nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được hiếu kỳ muốn nhìn xem người mà 2 đứa em của mình đề cử vào gia tộc là như thế nào.
Gia tộc bọn hắn mặc dù có truyền thống thu con nuôi vào gia tộc, nhưng đa số đều nằm ở phân gia (dòng thứ) còn tông gia (dòng chính) của bọn hắn rất hiếm. Người gần nhất được thu vào cũng đã là chuyện 500 năm về trước. Dù sao Tông gia chính là hạch tâm của gia tộc, nên yêu cầu sẽ gắt gao hơn rất nhiều so với các dòng khác. Nếu không phải thiên tài về 1 lĩnh vực nhất định thì khó mà có thể vượt qua được thử thách đặt ra.
Người con nuôi mà 500 năm trước Tông gia nhận nuôi bây giờ chính là 1 trong những trụ cột của gia tộc Tây Sơn đây. Hơn nữa còn kiêm luôn chức vụ trưởng lão của Thất Đan Tông 1 trong Bát Đạo giáo địa vị ngang hàng với Mao Sơn.
Nhờ vào mối quan hệ này mà 500 năm nay nguồn cung cấp đan dược của gia tộc Tây Sơn chưa bao giờ bị cắt đứt, cũng từ đó mà gia tộc bồi bổ không ít tinh anh làm cho gia tộc lớn mạnh từng ngày. Ngay cả 3 anh em bọn hắn cũng được nhờ rất nhiều từ việc này, nên có thể thấy việc tông gia nhận 1 người làm con nuôi chính là khẳng định tài năng và niềm tin kẻ đó sẽ trở thành tai to mặt lớn sau này.
Mà Nguyễn Nhạc từ trước tới nay chưa bao giờ nghi ngờ đôi mắt của 2 người em mình, đặc biệt là Nguyễn Huệ. Mặc dù đứa em út này tính tình sốc nỗi, đôi lúc đưa ra quyết định dựa theo cảm tính, nhưng xưa giờ mắt nhìn người của nó chưa bao giờ sai. Thậm chí Nguyễn Nhạc có vài phần nghe tị với khả năng này của thằng em.
Cho nên việc nhìn thấy Phạm Long ngoại trừ làm thỏa tính tò mò ra, thì anh không có ý định thử thách cậu bé thêm 1 cái gì nữa. Việc đó cứ để ông già lo, ai là tộc trưởng người đó làm, anh mới chỉ được đặt lên cân nhắc làm người thừa kế lo mấy chuyện này làm gì. Biết mặt nhau về sau, Nguyễn Nhạc cũng không có tiếp tục làm khó Long, mà quay qua nhìn đứa em út của mình. Khuôn mặt trầm tĩnh của anh lúc này thoáng biểu lộ cảm xúc khinh bỉ, còn thiếu nhổ nuốt bọt nữa là đủ bộ:
''Đều đã có vợ mà xem mày kìa, vẫn trẩu như ngày nào. Thế này thì sao làm chủ gia tộc hả em, ông già còn đợi mày lớn hơn chút để về thay cho lão nghĩ hưu đấy.''
Nguyễn Huệ nghe vậy liền nhíu mày, theo bản năng nhổ ra ngụm nuốt bọt nói:
''Có cl mà tôi về làm gia chủ đấy. Anh không phải đã được đưa lên làm người thừa kế chính rồi sao, theo lý bây giờ là ông phải về tiếp quảng gia tộc rồi chứ đâu phải lông nhông ở đây.''
''Không phải ''đưa lên'' mà là ''được cân nhắc''. Mày đừng có nói cuội thế c·hết tao....''
Nhìn thấy cảnh 2 anh em hội ngộ không 1 chữ nào không dính tới việc đưa đẩy nhau làm tộc chủ, ngay cả cuộc chiến bên ngoài cũng không thu hút bọn hắn bằng việc đưa nhau lên vị trí này. Làm Long không khỏi bắt đầu sinh ra suy nghĩ, việc đồng ý làm con nuôi của gia tộc Tây Sơn có phải là điều đúng đắng không?
Trong lúc 2 anh em giao lưu võ mồm, thì thuộc hạ của Nguyễn Nhạc đã chia nhau ra làm nhiệm vụ. Lần này Nguyễn Nhạc mang toàn bộ thuộc hạ của mình ở Trấn Ma Ti cả đều là tinh anh có chức vị cao trong tổ chức cộng thêm tư binh ở gia tộc Tây Sơn đều lên tới hơn 100 người. Hiển nhiên là Nguyễn Nhạc không thể nào 1 hơi mang hết 100 người cùng 1 lúc truyền tống được.
Lần này dịch chuyển chỉ mang theo 20 người, là tinh anh của tinh anh. 1 nhóm 10 người nhanh chóng chạy tới trại giam để hỗ trợ Nguyễn Lữ, 8 người khác chạy tới chiến trường hỗ trợ nhóm tri phủ.
2 người còn lại xung phong làm hộ vệ cùng chân chạy cho Nguyễn Nhạc, bản thân anh thì ngồi bên bệ đá chăm chú nhìn lấy trận giao chiến giữa phân thân tân thần cùng chú của Huyền Chân.
Dù sao hiếm khi nhìn thấy các Đại Tông Sư ra tay với nhau, cho dù là ở trung tâm lục địa thế giới, cũng rất hiếm nhìn thấy Đại Tông Sư tử chiến 1 với 1 nhau. Đa phần đều là kéo bè kéo phái bem nhau, nào có ra tay đấm nhau hung ác thế này.
Không nghĩ tới sư thúc của đại sư Huyền Chân dấu dốt a, rõ ràng là 1 tên cao thủ dùng quyền cùng âm công vậy mà từ đầu tới cuối chỉ dùng côn pháp cùng cước pháp giao chiến. Mà cái phân thân tân thần, mặc dù kế thừa đầy đủ tính cách cùng tư duy của bản thể nhưng thực lực không có bao nhiêu a.
1 cái phân thân bình thường ít nhất cũng phải có được 30% thực lực của bản thể đi, cái phân thân này chỉ đạt được 1 nữa so với trung bình mà còn giống như mới bị người ta đã thương. Thực lực chỉ nằm ở Đại Tông Sư hậu kỳ đỉnh phong, nên sư thúc của hòa thượng mới có thể kéo lâu tới vậy.
''Là ai đã thương nó, giống như từ đầu tới cuối cái con mắt này luôn quanh quẫn ở đây đi. Chẳng lẽ....''
Nguyễn Nhạc vừa h·út t·huốc vừa lầm bầm, cuối cùng là nhìn về phía khu trại giam. Giống như vừa phát hiện ra điều gì, anh liền rờ cằm khóe miệng bổng câu lên như đứa trẻ tìm thấy đồ chơi mới.
Nguyễn Huệ còn chưa phát hiện ra điều này, chỉ nhìn thấy bộ dáng bình thản giống như nắm chắc mọi việc của anh trai mình. Tâm tình lo lắng của cậu cũng liền bình thản trở lại, từ trong người rút ra vài tấm truyền tin phù. Nguyễn Huệ bắt đầu liên lạc với các thuộc hạ của mình, chuẩn bị đem quân tụ hội tiến hành phối hợp với mọi người.
Nguyễn Lữ cũng được từ trại giam thoát ra ngoài hội ngộ với mấy người anh em của mình, từ đây Tam Kiệt..à không Tứ Kiệt Tây Sơn chính thức hội tụ. Nguyễn Nhạc đợi 1 lúc lại thấy pháo hiệu liên lạc của thuộc hạ được bắn lên, liền đem tàn thuốc trong tẩu đổ ra ngoài. Cả người đứng lên tay đặt vào chuôi kiếm bên hông, liếc nhiền Nguyễn Huệ:
''Đàn em của đệ tới chưa?''
''Chờ 1 tí bọn hắn đang tới...''
''Cũng được, trước đó anh nói rõ vai trò từng bên cho dễ nhé. Thằng ba cùng thằng út 2 đứa tụi mày mang thuộc hạ chạy tới xử lý mấy tên nằm vùng, ưu tiên bắt sống nếu làm không được thì g·iết. Thằng Hai mang quân đi bắt tên thành chủ cho anh, thằng đấy phải bắt sống à nhớ để ý coi chừng mấy lão âm hàng ẩn núp. Vừa nãy anh cảm giận được khí cơ xuất hiện gần đó, cơ mà mấy thằng này hình như vận dụng vật phẩm siêu phàm núp kỹ quá tìm không ra. Còn cái phân thân tân thần kia để anh xử lý, lâu rồi không giao chiến với người đồng cấp, lần nãy phải triệt để thả mình mới được.''
Nguyễn Huệ trong khi đời thuộc hạ chạy tới cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi:
''Đại ca huynh mang hết thuộc hạ chạy tới nơi này thì Trấn Ma Ti bên kia do ai quản?''
''Hả? Đệ chưa biết tin gì sao? À cũng đúng, bọn bây còn đang xử lý đám tà giáo này mà. Kinh thành đều đã loạn 1 bầy có tên nào rãnh chạy đến đây đưa tin...''
Nguyễn Nhạc nghe thế lại lèm bèm trong miệng 1 lúc, cuối cùng mới quăng ra tin tức nặng ký
''Vua lợn c·hết rồi! Bị người á·m s·át, triều đình đều đã tan đàn xẻ nghé chia phe đấu đá nát vcl ra rồi. Anh mày cũng chán nhìn mấy cảnh kia rồi nên quyết định từ quan, trước khi đi anh còn đem hết tích trữ của Trấn Ma Ti lấy hết chia đều cho mấy bên khác. À..quên nói cho bây..đám quan lại bên Bộ Hộ đều bị anh thịt rồi ngay cả tên đứng sau bọn nó...bây giờ 3 anh em mình đều thành t·ội p·hạm truy nã khắp cả nước rồi...''
''........''
Nguyễn Huệ cùng Nguyễn Lữ câm nín khi nghe tin này, nhưng lại nghĩ tới tính cách anh trai nhà mình liền cảm thấy đây là điều bình thường. Dù sao tên trước mặt này đều có thể lập ra 1 tổ chức có mô hình m·afia ngay trong nhà, người như vậy còn dám c·ướp tiền thì không khác gì t·ự s·át cả.
Long nghe thế liền càng cảm giác quyết định gia nhập Tây Sơn có chút bồng bộc quá mức, nếu có thể cậu liền muốn đi lại nước đi này.