Chương 40: Quỷ Kiếm (1)
Thấy người trông trẻ đã tới, A Tam cũng liền không còn lo lắng an nguy của bé Hà nữa.
Anh nhảy muốn xuống nóc nhà chuẩn bị đi viện trợ đám người kia, độ nguy hiểm là [Ma đầu xuống núi] có nghĩa là con quỷ này có thực lực ít nhất là nhị phẩm đỉnh phong hoặc tuyệt thế cao thủ. Dù sao đám ma đầu này đều tu luyện ít nhất cũng trăm năm trở lên, tu vi cùng kinh nghiệm chiến đấu không thể nào thấp được.
Giống như anh dự đoán, con quỷ đen kia mặc dù ban đầu rơi vào thế hạ phong, vài lần xém bị người gác đêm bắt lại. Nhưng càng đánh lâu dài, con quỷ cũng bắt đầu quen thuộc với nhịp độ chiến đấu của bọn hắn, đây mới là lúc mọi thứ trở nên tệ đi.
1 người lính cầm trường thương xông lên trước, thực lực ban đầu của gã chỉ là tam phẩm. Nhưng trải qua trận pháp cường hóa thì đã lên tới nhị phẩm trung kỳ, 1 thương này còn là dồn hết công lực của hắn đủ để đ·âm c·hết 10 đầu voi chỉ trong 1 hơi.
Ấy vậy mà con quỷ kia chỉ dùng tay không liền cầm lấy cây thương 1 cách dễ dàng giống cầm que kem vậy. A Tam vừa chạy xuống nhìn thấy cảnh này liền hô không ổn, anh vội vàng hét lớn:
''Mau thả cây thương...''
Tên lính kia không đợi lời A Tam tới tai liền tự động thả cây thương chạy về sau, nhưng hành động của con quỷ còn nhanh hơn anh. Sau khi bắt lấy cây thương nó liền dùng tay còn lại đánh tới bụng người lính kia.
''Phập..phập...''
2 quyền nhanh như gió đánh trúng vào tim cùng đầu của người lính kia, khỏi cần nói cũng biết người lính nhanh chóng đi gặp diêm vương sau khi dính phải 2 đòn này.
Trận pháp cũng từ đó mất đi hiệu lực, tử khí của con quái vật lại 1 lần nữa tràn ra ngoài hơn nữa do bị kiềm nén trong thời gian dài. Mà lần này nồng độ còn nhiều hơn lần trước gấp vài lần, có tên người gác đêm do không kịp đeo khẩu trang liền hít phải.
Hắn ngay lập tức liền biến thành tắt kè hoa, cả người đổi màu từ đỏ sang tím, cuối cùng là biến thành tờ giấy trắng độc phát thân vong. Mà thời gian từ lúc trúng độc đến c·hết còn chưa tới 3 giây không kịp để gã hay đồng đội hắn phải ứng.
Chỉ trong vài phút 2 trên 6 người bắt quỷ liền bỏ mạng trước tay yêu ma này.
Long cùng mấy người đồng bọn ở trên nhìn thấy cảnh này cũng lâm vào nghiêm trọng, bé Hà thì đứng nép ở bên cạnh Long khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi toát ra sợ hãi. Nếu ban nãy không phải A Tam là hộ vệ của nàng, thì người nằm ở dưới đã có khi đã được mở rộng thêm.
''Quỷ khí ở nơi này đã vượt mức cho phép rồi! Mau chóng rời khỏi đây. Ta đem ngươi và bé Hà về lại thành phủ, Đại Bảo ngươi ở lại di tản người dân.''
Anh Cường lúc này đứng lên chỉ đạo phân rõ mọi việc, rồi cả bọn tách nhau ra.
Vốn dĩ ban đầu anh Cường định đem Long ném trở lại thành phủ rồi đi tới hỗ trợ đồng bọn, nhưng lại không nhớ bản thân Long là 1 tên thiện dùng độc..ừm maybe...Cho nên cuối cùng vẫn là phải để cậu đồng hành cùng với sự có mặc của Tiểu Long người vừa mới về tới nhà sau khi tới phủ thành chủ làm chút chuyện.
Nguyễn Huệ cùng Đồ tể đã đem phần lớn tinh nhuệ đi ra ngoài tuần tra, chỉ để lại 1 số ít nhằm duy trì hoạt động thường ngày của Trấn Ma Ti. Cho nên khi chạy về ngoại trừ Tiểu Long còn có thể ra, thì những người khác đều được phân phó di tản thường dân.
Còn lực lượng xử lý vẫn là từ q·uân đ·ội cùng đạo sĩ trong thành làm chủ.
Mấy tên đạo sĩ không khỏi dân trong nghề, vừa mới nhìn thấy con yêu quái liền ra lệnh cho mọi người cách xa ra. Tay cầm lấy đấu gạo cùng vôi sống rải xuống đường phố, ngay lập tức quỷ khí liền bị chế trụ lại không phát ra ngoài.
1 người khác còn lấy ra tấm bùa xanh lục ném lên trời, tay cầm chuông đồng miệng hô lớn:
''Hữu thỉnh triệu Lôi thần, hạ phàm tru tà linh, cùng đệ tử g·iết yêu tà, cấp cấp như luật lệnh''
Lời nói vừa dứt thì trên liền có mây đen kéo tới, tiếng sấm chớp vang vọng khắp nơi. Từ trên cao 1 tia sét trắng đánh thẳng xuống con quỷ kiếm kia, mà người vừa dùng chiêu này liền giống như thoát lực nằm bệch xuống đất, phải đợi đồng đợi tới đỡ 1 bên mới khó khăn đứng lên được:
''Làm gì mà vừa tới nơi liền tung tuyệt chiêu rồi, không sợ con quỷ kia tránh được sao?''
''Tránh sao được tao ra chiêu bất ngờ vậy mà, hơn nữa không phải xung quanh còn có mấy người các ngươi sao. Nếu nó né được chiêu đó các ngươi liền bồi thêm vài chiêu, đảm bảo không c·hết cũng lột nó 1 miếng da. Vừa hay để mấy tên q·uân đ·ội kia làm việc còn lại, còn ở đây hành xác làm gì?''
''Nói đi hôm nay có kèo nhậu với ai à? Ta chưa từng thấy ngươi vội vàng trừ tà thế này..''
''Nay mẹ xếp cho ta 1 buổi xem mắt, đối phương là tiểu thư nhà giàu hơn nữa còn làm đạo sĩ. Ngươi đoán xem ta có vội không?''
''Mẹ nó! Con chó này thì ra là vì gái..'' Tên kia nghe thế liền đẩy gã đạo sĩ ra, phủi trên người những chỗ vừa tiếp xúc với gã kia xong. Hắn liền cầm kiếm tiếp tục chiến đấu, giống như kế bên không hề có vật gì cả.
Tên đạo sĩ kia thấy thế liền khó khăn từ trong ngực lấy ra bình đan dược nhét vào mồm, liền mới miễn cưỡng đứng dậy được.
''Hừ! Đáng đời 40 tuổi rồi còn độc thân, đợi ta cưới được lão bà rồi có con liền đem nó đi qua nhà ngươi chơi mỗi ngày. Tao không tin cái lò luyện đan của mày có thể chịu được độ phá hoạt của con nít..''
Nói rồi gã liền cầm lên vôi sống tiếp tục công việc thanh trừ khí độc, chiêu lôi đình kia chỉ có dùng 1 lần mỗi ngày nếu dùng thêm liền là đem mạng mình góp vào. Hắn còn chưa lập gia đình báo hiếu cha mẹ, cho nên là sẽ không làm điều ngu ngốc đó rồi.
Mà đúng như gã dự liệu, con quỷ đen nhất thời không phòng bị liền ăn chọn 1 đòn thiên lôi. Cũng may do da nó đen từ trước, nên dù có cháy thành than đen cũng không có vấn đề. Đám đạo sĩ cùng q·uân đ·ội ban đầu còn nghĩ tên này vô hiệu với sấm sét, phải đợi mùi két bốc lên mới dỡ bỏ nghi ngờ này.
A Tam hiện tại là tên lĩnh đội tạm thời, vừa thấy yêu ma b·ị t·hương liền lập tức phát động thế công dồn dập. 1 tay cầm súng săn 2 nòng xã đạn, 1 bên cầm lấy bùa vàng miệng tụng chú ném ra bên ngoài:
''Tạo hóa vô môn, mao sơn hữu thuật, thần đinh nhất xuất, vạn linh câu diệt! Phá!"
Mặc dù A Tam không giống 1 tên đạo sĩ chút nào, từ phong cách tới cách ăn nói. Nhưng gã đúng là xuất thân từ đạo môn chính thống, còn là tông môn uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma.
Không chỉ vậy A Tam còn đúng là như lời gã nói, là 1 tên thiên tài, đạo tử quan môn của chưởng môn đời thứ 48 của Mao Sơn Bắc Phái.
Mao Sơn minh uy thiên sư đạo, là phán quan dân gian của địa ngục. Được Diêm Vương ủy quyền phán xét công trạng của linh hồn trên dân gian trước khi đưa xuống âm phủ.
Lần này A Tam xuống núi ngoại trừ dự định đi dạo bốn phương, hàng yêu trừ ma, cứu người làm vui ra. Còn là phụng mệnh sư phụ đi về phía Nam liên lạc người anh em cùng chung cội nguồn.
Chỉ là trên đường nhìn thấy nơi này giống như địa ngục, quỷ khí cùng yêu ma khắp nơi cho nên mới dừng lại nữa đường tiến hành bắt ma. Mà thân phận của bản thân, A Tam từ đầu đến cuối giữ riêng cho mình không đề cập tới ai, chỉ có phần bản thân là thiên tài thì hắn chưa bao giờ che dấu.
Càng đánh, A Tam liền càng nhíu mày bởi con quỷ trước mắt này thật sự không thích hợp. Theo lý mà nói, ăn phải 1 đòn thiên lôi cùng hỏa thần của hắn thì quỷ khí trên người con qủy kia phải yếu bớt rồi chứ.
Ấy vậy mà thứ này không chỉ không giảm mà còn tăng cao hơn trước, đã có kinh nghiệm trừ ma nhiều lần. A Tam liền đoán ra được có kẻ phía sau nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa đối phương còn là 1 tên trận pháp sư lợi hại.
Bởi 1 con quỷ có cấp độ nguy hiểm [Ma đầu xuống núi] như này thì không thể nào không báo động tới tổng bộ Trấn Ma Ti được. Đã vậy nó còn như tàng hình đi vào thành, phải đợi g·iết c·hết nhiều người mới bị phát hiện.
''Mẹ! Vừa xong chuyện này chuyện khác lại tới.''
Dù là trừ ma nhiều như A Tam, cũng không thể nhịn được mà chửi tục. Hắn là trừ ma nhiều, nhưng cũng là ma dùng trăm năm tu luyện mà ra, nào có bao giờ gặp qua búng tay 1 cái liền xuất hiện cả trăm đầu yêu ma, hoặc là loại yêu ma do người bồi dưỡng chứ.
Nơi này nước có chút sâu, hắn chịu không nỗi.
Đây là muốn bào đám pháp sư bọn hắn không còn 1 giọt máu mà. Đến cả tư bản cũng éo dám ác như vậy.