Vu Thần Kỷ

Chương 313: Nô dân




Cơ Hạo tùy tay vung lên, cả mảng lớn phong đao màu xanh tùy tay bay ra, đem bụi cỏ lau phạm vi mười mấy mẫu chặt đứt tận gốc.

Cỏ lau bay lên, đao gió hóa thành dây thừng gió mềm dẻo, đem từng cây cỏ lau gắt gao buộc lại, nhẹ nhàng vặn một cái, liền đem cỏ lau mềm xốp nghiền thành côn củi lửa rắn chắc, đặt chỉnh tề ở cạnh lửa trại.

Cơ Mạch và đồng bạn của hắn từng người nhìn con mắt cũng sắp bắn ra, bọn họ ngày thường từng thấy chiến sĩ hùng tráng tay chân to, vung đại phủ, đại khảm đao chém lung tung, khi nào từng thấy khống chế pháp thuật tinh xảo như vậy?

Cơ Hạo thần niệm cường đại, khống chế tinh diệu, thủ đoạn khống chế gió này, cho dù là đại vu sư của Vu Điện cũng không có mấy ai có thể làm được tinh xảo tỉ mỉ như thế. Rơi vào trong mắt đám người Cơ Mạch, thế này càng thêm tỏ ra Cơ Hạo có chút cao thâm khó lường.

“Thì ra, mọi người đều là tộc nhân Kim Ô bộ.” Sửa sang lại sạch sẽ mấy đống lửa trại đốt lên trên đất cát, Vũ Mục từ giữa sông vớt ra cả đống lớn cá sông to béo, nướng ở trên lửa trại tỏa ra hương thơm nồng đậm.

Từng vại rượu ngon Phong Hành dùng điểm quân công đổi về được mở ra, đám người Cơ Mạch dùng dụng cụ mang theo bên mình đựng đầy rượu ngon uống sảng khoái ngụm to, đầy nhiệt tình hướng Cơ Hạo dò hỏi tình trạng Nam Hoang Kim Ô bộ hiện nay. Khi bọn hắn nghe được Kim Ô bộ nay đã được Chúc Dung Đồng Cung thưởng thức, đang cấp tốc phát triển lớn mạnh, bọn hắn không khỏi thấp giọng hoan hô.

Bọn Cơ Mạch cũng là tộc nhân Kim Ô bộ, nhưng bọn hắn chưa từng bước lên Nam Hoang một bước.

Có rượu ngon, có thịt nướng, ở dưới không khí nồng đậm, Cơ Mạch kéo tay Cơ Hạo, đem xuất thân lai lịch của mình nói tỉ mỉ một lần.

Đó không biết là chuyện của bao nhiêu năm trước, Huyết Nha đoàn bọn buôn nô lệ đó, ở dưới sự dẫn dắt của một số bộ tộc bản địa Nam Hoang, đánh lén bộ tộc tương ứng tổ tiên Cơ Mạch. Bộ tộc hơn vạn người, không kịp hướng Kim Ô lĩnh cầu cứu, đã bị Huyết Nha đoàn một hơi công phá.

Người già bị chém giết tập thể, người trẻ khỏe cùng trẻ con bị đóng dấu ấn nô lệ, bị bọn buôn nô lệ Huyết Nha đoàn một đường áp giải, từ Nam Hoang trải qua muôn vàn vất vả, rốt cuộc về tới Trung Lục thế giới.

“Tổ tiên còn nhớ, tộc nhân các bộ một lần đó bị vận chuyển khỏi Nam Hoang, tổng số có hơn trăm vạn.” Cơ Mạch cầm lấy đồ uống rượu thản nhiên nói: “Nhưng ở trên đường, trải qua các loại tuyệt đại nguy hiểm trong hư không, lại gặp hư không cự thú tập kích, cuối cùng bình yên tới Trung Lục thế giới, chỉ có không đến một nửa.”

Ngoài mấy chục trượng, Vũ Dư đạo nhân thích ý nằm ở trong bụi cỏ ngủ say mở một mắt, liếc xéo Cơ Mạch một cái, ngửa mặt lên trời hắt xì một cái, lười biếng quay lưng lại, dùng lưng hướng bên này. Trong hai lỗ tai hắn, không biết từ khi nào có thêm hai cục cỏ lau thành cái nút tai, bịt chặt lỗ tai.

Cơ Hạo thở dài thở ngắn lại rót đầy rượu ngon cho Cơ Mạch, hắn thở dài nói: “Huyết Nha đoàn, bọn chết tiệt đó… Nhưng, ta đã báo thù cho Cơ Mạch đại huynh các ngươi. Tinh nhuệ Huyết Nha đoàn, còn có Huyết Nha đoàn tân đoàn trưởng Đế La, đều đã bị chúng ta xử lý.”

Cơ Mạch nheo mắt, hắn nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, giơ lên đồ uống rượu.

Cơ Hạo cười giơ lên bát rượu, nhẹ nhàng cụng một cái với Cơ Mạch. Hai người đồng thời uống một hơi cạn sạch. Bốn phía, các chiến sĩ dưới trướng Cơ Mạch cùng cất tiếng trầm trồ khen ngợi, không khí trở nên càng thêm nhiệt liệt. Mấy chiến sĩ vừa rồi bị Phong Hành bắn bị thương đều tìm tới Phong Hành, từng chén lớn đấu rượu với hắn.

Ngay cả bên cạnh Vũ Mục cũng vây một đám người, rất có hứng thú hướng hắn hỏi thăm như thế nào đem thịt cá nướng càng thêm tươi non ngọt ngào.

Chỉ có Man Man, Thái Ti, Thiếu Ti canh giữ ở cạnh tế đàn, Thái Ti lại dùng xương thú ở quanh tế đàn quây ra một vòng tròn, cố ý niệm tụng một số chú ngữ bịa ra, làm ra một chút âm phong tà khí vòng quanh cái vòng đó mà xoay tròn.

Các chiến sĩ dưới trướng Cơ Mạch cũng hiểu chuyện, nhìn thấy Thái Ti tựa như đang mở đàn làm phép, bọn họ cũng không đi qua quấy rầy. Cho nên bên cạnh ba người sạch sẽ, trong mười mấy trượng quanh thân không có ai.

Cơ Mạch cạn một ngụm rượu to, sau đó vén lên tóc dài trên trán mình, lộ ra một cái dấu ấn nô lệ sâu có thể chạm xương.

“Ta cũng là nô lệ. Ta cùng a ba, a mỗ ta, còn có a công ta bọn họ, đều sinh ra ở trong quặng mỏ của dị tộc. Chúng ta vừa mới có thể đi lại trên mặt đất, đã bị đóng lên ấn ký nô lệ. Hơi có chút sức, chúng ta đã phải ở trong quặng mỏ không thấy ánh mặt trời đào quặng.”

Trong quặng mỏ của dị tộc không thấy mặt trời, hoàn cảnh ác liệt, không chỉ có các loại tai nạn quặng, càng thỉnh thoảng đào xuyên huyệt động to lớn trong lòng đất, đưa tới một số hung thú ăn thịt trong lòng đất tập kích, tỉ lệ quặng nô tử vong cực cao.

Cơ Mạch trơ mắt nhìn người thân của mình, bằng hữu của mình ở trong quặng mỏ một người tiếp một người chết đi. Hắn tận mắt thấy mình tiểu cô nương từ nhỏ giao hảo, bị một tên giám công Già tộc nhìn trúng, dùng bạo lực cướp đi trinh tiết của nàng, tiến tới cướp đi sinh mệnh của nàng.

Cơ Mạch rất bình thản kể lại tình huống mình trải qua.

Hắn chỉ vào các thám báo chiến sĩ uống ngụm rượu to, ăn miếng thịt lớn kia, thản nhiên nói: “Bọn họ và ta giống nhau, cũng xuất thân quặng nô. Trên thân bọn họ cũng đều để lại ấn ký nô lệ của dị tộc.”

Cơ Mạch từng thử vài lần muốn từ trong quặng mỏ bỏ chạy, nhưng mỗi lần đều bị quân đội dị tộc bắt về, mỗi lần đều là một trận đòn hiểm, sau đó bị đưa đi quặng mỏ càng thêm tàn khốc, hà khắc lao động. Nhưng Cơ Mạch mỗi một lần đều ở trong những tai nạn quặng đáng sợ nhất, hung thú hung tàn nhất tập kích còn sống, hơn nữa thực lực từng chút một tăng cường, từng chút một kích hoạt Kim Ô huyết mạch trong cơ thể.

Ở trong quặng nô, tri thức đến từ tổ tiên được từng thế hệ truyền miệng, Cơ Mạch mượn dùng truyền thừa rải rác, lại có thể mở vu huyệt, ở trong quặng mỏ loại hoàn cảnh tàn khốc đó trưởng thành Đại Vu.

Hắn lại một lần cổ động các quặng nô đào tẩu, hắn dẫn dắt hơn vạn quặng nô phát động bạo động, săn giết rất nhiều quân đội giám công của dị tộc, tự tay giết chết giám công Già tộc năm đó vũ nhục người hắn yêu.

Vừa lúc Tự Văn Mệnh tổ chức một đội đột kích chuyên môn phá mỏ quặng của dị tộc phát động tiến công, nội ứng ngoại hợp, đám người Cơ Mạch đem mỏ quặng quy mô cực lớn đó triệt để phá huỷ, đánh chết lượng lớn dị tộc, cứu ra lượng lớn quặng nô.

Sau đó Cơ Mạch còn có một bộ phận huynh đệ liền gia nhập quân đội nhân tộc thường trực Xích Phản sơn, gia nhập Cảm Tử doanh liều mạng với dị tộc.

“Ta cũng muốn về Nam Hoang, muốn đem tro cốt a ba, a mỗ ta bọn họ mang về Kim Ô lĩnh an táng, đó là tâm nguyện nhiều thế hệ của toàn bộ quặng nô chúng ta, chúng ta đều muốn có một ngày, có thể trở về đất tổ, để hồn chúng ta và tổ linh hòa hợp một thể.” Cơ Mạch giơ lên đồ uống rượu uống một hơi cạn sạch, thản nhiên nói: “Nhưng, chúng ta không có mặt mũi trở về.”

Cơ Mạch chỉ vào ấn ký nô lệ trên trán, lạnh như băng nói: “Ở trước khi giết chết đủ nhiều dị tộc, ở trước khi lập đủ công lao rửa sạch nỗi sỉ nhục của chúng ta, chúng ta không có mặt mũi trở về.”

“Cho nên chúng ta ở Xích Phản sơn, chúng ta liều mạng tác chiến với dị tộc!”

Nặng nề ói ra một ngụm hơi rượu, Cơ Mạch nhẹ giọng nói: “Có thể ở Xích Phản sơn nhìn thấy huynh đệ đồng tộc, vậy thật sự là quá tốt rồi.”