Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 40




- Ngươi, rời khỏi đây!

Thanh niên quát Sở Nam.

Sở Nam vẫn không nói gì, Trần Hiểu Phong liền cướp lời nói:

- Lâm Vân huynh đệ năm nay mới chỉ 17, còn chưa đến 18.

Thanh niên liếc Trần Hiểu Phong một cái, sau đó quát:

- Ngươi nói không đến 18 thì không đến 18 sao? Ta nói hắn quá 18 tuổi thì sẽ quá 18 tuổi, ngươi còn nói nhiều thì ngươi cũng rời khỏi đây.

Trần Hiểu Phong còn đang muốn nói thì Sở Nam ngăn hắn lại, lạnh lùng hỏi:

- Tại sao ngươi biết ta quá 18 tuổi?

Thanh niên nghe thấy ngữ khí của Sở Nam thì rất không thoải mái nói:

- Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, nếu ngươi không đi đừng trách ta không khách khí!

- Ta muốn lý do!

Sở Nam vẫn hỏi, Sở Nam biết rõ sau khi bản thân trải qua những chuyện đó thì nhìn từ bên ngoài hắn đã vô cùng thành thục, không còn chút non nớt nào.

Thanh niên đang muốn nói gì đó thì một âm thanh từ bên trong truyền đến:

- Đan Ngôn, bắt đầu thôi!

- Rõ, sư phụ.

Thanh niên khinh miệt nhìn Sở Nam một cái, sau đó gọi hai mươi người đi vào, Đan Ngôn cũng đi theo, Sở Nam cũng không rời đi, Trần Hiểu Phong an ủi:

- Lâm Vân huynh đệ, không sao đâu, người này không phải người làm chủ đâu.

Sở Nam cười hỏi:

- Ngươi tin ta vậy sao?

- Ừ, ta tin ngươi! Hơn nữa, trực giác của ta mách bảo rằng ngươi rất không tầm thường, nhất định là tên kia đố kỵ với ngươi….

Trần Hiểu Phong không chút do dự nói, Sở Nam lại nhìn về phía Trần Hiểu Phong lần nữa, ánh mắt có chút thay đổi, nhiều hơn một chút cảm động và ôn hòa.

Hai mươi người dẫn đầu tiến vào, sau một canh giờ thì đều khóc lóc đi ra, tất cả đều không hợp cách. Đan Ngôn lại gọi vào hai mươi người nữa, cũng khoảng một canh giờ sau, lại tiếp tục hai mươi người, không ngờ lại lần nữa toàn bộ bị loại.

Hiện trường chỉ còn lại mấy trăm người, Sở Nam và Trần Hiểu Phong đến có hơi trễ, cho nên xếp hàng cuối cùng, sau năm canh giờ rốt cuộc mới đến đám người bọn Trần Hiểu Phong, mà cả trăm người trước cũng chỉ có tám người thông qua khảo thí, còn lại toàn bộ những người khác đều thất bại.

Sở Nam thấy Trần Hiểu Phong có chút khẩn trương thì khẽ an ủi:

- Ngươi nhất định có thể làm được.

- Ừ.

Trần Hiểu Phong nắm chặt nắm quyền, sau đó đi vào trong, Sở Nam đi phía sau hắn, Trần Hiểu Phong đi vào trong, nhưng Sở Nam lại bị Đan Ngôn cản lại:

- Bảo ngươi rời đi, ngươi không nghe thấy sao?

- Ta phù hợp điều kiện Vân La Môn, tại sao không thể tham gia khảo thí?

Trong lời nói của Sở Nam lộ ra chút mùi vị cố chấp, Trần Hiểu Phong ở một bên cũng nói giúp:

- Đúng vậy, Lâm Vân huynh đệ không đến 18 tuổi, dựa vào cái gì không cho người ta tham gia khảo thí?

- Ai nói hắn không phải 18?

Đan Ngôn khinh miệt nói:

- Hơn nữa ngươi thấy tư chất của hắn kém như vậy, có thể trở thành Luyện Đan Sư sao? Vân La Môn không thu đám người tầm thường đâu!

- Ai nói tư chất bình thường thì không thể trở thành Luyện Đan Sư?

Trần Hiểu Phong không phục nói, bởi vì tư chất của hắn cũng không phải quá tốt, nếu không thì hắn cũng đã không mất ba năm mà chưa qua cửa được.

- Còn kêu la nữa thì sẽ hủy bỏ tư cách khảo thí của ngươi.

Đan Ngôn nhìn chằm chằm Trần Hiểu Phong quát.

Sở Nam lạnh nhạt nói:

- Ngươi có tư cách làm chủ sao?

- Ta….

Đan Ngôn vừa mới thốt một chữ thì một âm thanh mười phần trung khí phát ra:

- Đan Ngôn, làm sao vậy, còn không mau cho người tiến vào!

- Sư phụ, người này đã vượt qua tuổi rồi.

Đan Ngôn chỉ vào Sở Nam nói.

Sư phụ của Đan Ngôn nhìn Sở Nam một chút, cơ bắp toàn thân Sở Nam cuồn cuộn, thân hình cũng cao hơn so với những người cùng lứa tuổi, thậm chí so với Đan Ngôn còn cao hơn một chút thì lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi có vượt qua 18 tuổi hay không?

- Trước đó vài ngày vừa tròn 17 tuổi!

- Không thể nào….

Đan Ngôn vội nói:

- Người này rõ ràng đang nói láo, 18 tuổi có thể trưởng thành như vậy sao?

Sư phụ của Đan Ngôn nhìn thấy y phục trên người Sở Nam không có chỗ nào không có vết thương thì trong mắt hiện lên tinh quang, nhìn chằm chằm Sở Nam nói:

- Hẳn là không quá 18 tuổi.

- Sư phụ, tư chất của hắn quá kém.

Đan Ngôn lại lần nữa nói.

Sư phụ của Đan Ngôn nhìn về phía Sở Nam cau mày, tư chất quả thật có chút kém cỏi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Sở Nam, lại nhìn thấy đám người phía sau muốn vào khảo thí loạn thành một bầy thì không kiên nhẫn nữa, phất tay nói:

- Được rồi, để hắn vào đi, khảo thí không qua cửa thì cũng khiến hắn tâm phục khẩu phục, miễn cho người khác gièm pha Vân La Môn chúng ta.

- Rõ, sư phụ.

Đan Ngôn cung kính nói, rồi hướng về phía Sở Nam quát:

- Còn không nhanh đi vào, đừng tưởng rằng cho ngươi vào thì ngươi sẽ là đệ tử của Vân La Môn, không thấy sư phụ ta nói để ngươi tâm phục khẩu phục sao?

Sở Nam nhìn chằm chằm Đan Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo, Đan Ngôn và Sở Nam bốn mắt giao nhau, trong lòng không khỏi giật mình, thậm chí có chút sợ hãi, loại cảm giác này khiến Đan Ngôn vô cùng tức giận, vừa muốn phẫn nộ quát gì đó thì Trần Hiểu Phong lại kéo Sở Nam rời đi, thấp giọng nói:

- Lâm Vân huynh đệ, không cần để ý đến loại tiểu nhân này.

Đi vào trong sân, báo tính danh, nhận được khảo thí bài.

Sau đó lại tiến đến khảo thí tràng, Trần Hiểu Phong chỉ vào người bên dưới đang nâng Thiết Thạch thì nói:

- Lâm Vân huynh đệ, những Thiết Thạch này chính là khảo thí cơ bản nhất, nhất định phải nâng được Thiết Thạch ba trăm cân lên thì mới xem như hợp cách. Mới có được tư cách tiến vào vòng tiếp theo, những Thiết Thạch này nặng nhất là 1500 cân, ta bây giờ có thể nâng được 500 cân, qua cửa thứ nhất khẳng định không thành vấn đề….

- Sau khi qua cửa Thiết Thạch này thì cửa tiếp theo chính là hỏa.

- Hỏa?

- Đúng vậy, cửa thứ hai là phải bị thiêu đốt trong Chân Dương chi hỏa đủ nửa canh giờ thì mới xem như hợp cách, bởi vì luyện đan dược khẳng định phải dùng lửa, cho nên đa số người đều bị loại tại vòng này. Năm trước khảo thí có một người tại trong Tam Vị Chân Hỏa suốt một canh giờ, quả thật là thiên tài….

Trần Hiểu Phong còn đang cảm thán thì đã đến lượt hắn.

- Trần Hiểu Phong!

- Đến đây!

Trần Hiểu Phong vội cao giọng đáp, quay đầu nói với Sở Nam:

- Lâm Vân huynh đệ, ta đi trước đã.

Sở Nam khẽ gật đầu, Trần Hiểu Phong đi thẳng đến Thiết Thạch 500 cân trước mặt, hai tay ôm chặt lấy, mặt mũi đỏ bừng, thế nhưng Thiết Thạch cũng đã rời khỏi mặt đất.

- Trần Hiểu Phong, cửa thứ nhất qua, đến cửa thứ hai chờ khảo thí.

Thanh âm này vừa vang lên thì Trần Hiểu Phong mới buông Thiết Phạch, chạy qua một bên, người này vừa nói xong thì quay sang nói với người khác:

- Trần Hiểu Phong này đã đến khảo nghiệm bốn lần rồi, thật đúng là cố chấp.

- Ừ, đúng là cố chấp, chỉ có điều tư chất lại hơi kém một chút.

Một người khác lại nói:

- Ài, năm nay tham gia khảo thí dường như không tốt lắm, nhiều người như vậy mà chỉ có tám người hợp cách.

- Đúng vậy!

Người đó lại hô:

- Lâm Vân!

- Đến đây!

Sở Nam lên tiếng, đi về phía Thiết Thạch, Sở Nam giơ nắm quyền về phía Sở Nam, miệng hò hét:

- Cố lên!

Sở Nam gật đầu, đi đến trước Thiết Thạch 300 cân, thoáng dừng chân một chút thì thanh âm của Đan Ngôn đã vang lên:

- 300 cân? Ngươi nâng lên được sao?

Trong thanh âm của hắn tràn đầy miệt thị.

Sở Nam lại cất bước đi tiếp, đi qua Thiết Thạch 500 cân, đi qua Thiết Thạch 800 cân, đi đến trước mặt Thiết Thạch 1000 cân, Trần Hiểu Phong nhìn thấy thì trong lòng tràn ngập lo lắng, nhẹ giọng nhắc nhở:

- Huynh đệ, đừng cố quá sức!

Những người khác cũng khinh thường nhìn Sở Nam, Đan Ngôn thì lại càng khinh bỉ nói:

- Với tư chất đó mà có thể nâng được 1000 cân sao? Nếu hắn có thể nâng được 1000 cân thì ta sẽ không còn là họ Đan nữa.

- Nhớ kỹ lời ngươi nói!

Sở Nam quay đầu về phía Đan Ngôn nói một câu, sau đó đi về phía Thiết Thạch 1500 cân….