Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 3




Đúng vậy, đây là một loại cảm giác sợ hãi.

Bạch Trạch Vũ không rõ, hắn đường đường là một cao cấp Võ Sư, như thế nào lại sợ chứ?

Hơn nữa, đối tượng mà hắn sợ hãi lại là một tên phế vật.

Tên phế vật kia giống như Tiểu Cường đánh không chết vậy, lại một lần nữa đứng lên.

Ánh mắt của tên phế vật vẫn khát máu như cũ, tinh thần càng điên cuồng hơn.

- Không được, ta nhất định phải đánh cho hắn không đứng dậy được, nếu không, việc này sẽ lưu lại trong lòng ta một bóng ma, sẽ khiến cho con đường tu hành võ đạo của ta sau này trở nên khó khăn hơn.

Bạch Trạch Vũ nhìn Sở Nam bây giờ đã trở thành huyết nhân, nhanh chóng lao về phía hắn, Bạch Trạch Vũ bởi vì cố gắng che dấu nội tâm sợ hãi cho nên hắn mới đem toàn bộ hỏa diễm bao phủ cánh tay của mình, Chân Dương chi hỏa lại càng rực rỡ hơn.

Sở Nam vẫn cố chấp nắm chặt quyền, khó khăn nâng cánh tay lên, cánh tay còn chưa nâng lên trước ngực thì hỏa quyền của Bạch Trạch Vũ đã nện lên ngực Sở Nam, Sở Nam lại lần nữa bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.

Rất đau! Đau đớn vô cùng!

Không chỉ là đau đớn do gãy xương, trong máu còn truyền đến một cảm giác đau rát do bị thiêu đốt, còn có kinh mạch bị đứt gãy, cơn đau đớn như muốn xé rách cơ thể Sở Nam.

Trên trán, trên cánh tay, trên ngực,… Tại mỗi vị trí trên thân thể đều chảy đầy mồ hôi.

Mồ hôi này không phải là mồ hôi bình thường, mà là mồ hôi trộn máu.

Đều là bởi vì máu tươi bị thiêu đốt dưới nhiệt độ cao mà bốc hơi ra ngoài thân thể.

- Ta đã dùng Chân Dương chi hỏa đánh vào trong huyết dịch của ngươi, để xem ngươi làm sao chịu được, làm sao đứng lên?

Bạch Trạch Vũ oán hận nói, trong lòng daangl ên một tia lo lắng, thầm nghĩ: Nếu như hắn thật sự đứng lên….

Còn chưa nghĩ xong thì Bạch Trạch Vũ lập tức khẳng định, nói:

- Hắn là phế vật, hắn khẳng định không đứng dậy nổi!

Toàn thân Sở Nam đầy máu và mồ hôi, bụi đất dính đầy người, cùng với mồ hôi và máu ngưng kết cùng một chỗ, từng khối từng khối vô cùng khiếp người.

Thế nhưng, Sở Nam vẫn cố gắng bò dậy, đem toàn bộ khí lực trong thân thể xuất ra, từng khúc xương dùng để chống đỡ thân thể giống như kiến đang dọn nhà, như ong mật xây tổ, từng chút từng chút một khiến Sở Nam đau đớn vô cùng….

Không biết trải qua bao lâu, có lẽ là chỉ trong tích tắc, cũng có thể là kéo dài mãi mãi….

Mồ hôi và máu trên người Sở Nam không ngừng giọt xuống, bởi vì máu trong cơ thể hắn đã bị Chân Dương chi hỏa thiêu đốt gần như không còn, tốc độ cốt tủy tái tạo máu còn lâu mới theo kịp tốc độ bị thiêu đốt bốc hơi.

Chỉ có điều, Sở Nam chỉ cần động đậy một chút, chẳng hạn như khóe miệng nhếch lên, chẳng hạn như hít một hơi thật sâu thì vết thương liền vỡ toang, ngay cả máu tươi cũng khó mà chảy ra.

Động tác nhỏ như vậy cũng dẫn đến ngàn vạn thống khổ, huống chi Sở Nam lại còn muốn liều mạng đứng lên, có thể nghĩ được đau đớn đến tột cùng là đáng sợ như thế nào?

Thế nhưng, những chuyện này đều không đáng gì, đều không quan trọng, quan trọng là….

Sở Nam…. Đã đứng lên.

Không đứng thẳng thì hãy tàn phá, Sở Nam rốt cuộc đã đứng lên.

Ánh mắt của Sở Nam gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Trạch Vũ.

Trong nháy mắt Sở Nam đứng lên, Bạch Trạch Vũ liền cảm thấy khủng hoảng, hắn cảm giác như thế giới tinh thần của hắn có một thứ gì đó sụp đổ, sụp đổ không thể ngăn chặn….

Bạch Trạch Vũ không biết là thứ gì sụp đổ, nhưng hắn biết rõ, từ nay về sau, tên phế vật Sở Nam này sẽ trở thành cái bóng trong lòng hắn, trở thành ác mộng của hắn, ác mộng không bao giờ tiêu tán.

- Tại sao lại có thể xuất hiện tình huống như vậy? Tên phế vật này tại sao lại có thể đứng lên? Phế vật, ngươi không nên đứng lên, ngươi tốt nhất nên nằm gục trên đất, ngươi tốt nhất nên tiếp nhận sự sỉ nhục mà ta ban cho, ngươi tốt nhất nên giống như lũ phế vật, nằm rạp trên mặt đất, làm bạn với con sâu cái kiến, ngươi tại sao lại có thể đứng lên?

Bạch Trạch Vũ giống như phát điên, rống lớn.

- Ai bảo ngươi đứng lên? Phế vật! Tay của ngươi đã bị phế rồi, chân của ngươi cũng bị phế rồi, thân thể của ngươi đã tan nát rồi, máu tươi trong cơ thể ngươi đã chảy khô, ngươi làm sao có thể đứng lên? Tại sao có thể đứng lên được? Là thứ gì khiến ngươi có thể đứng lên? Là cái gì?

Nghe thấy Bạch Trạch Vũ gầm rú như điên loạn, khóe miệng Sở Nam khó khăn nhếch lên một nụ cười khinh miệt, trong ánh mắt dường như biết nói: Ngươi sợ rồi, cao cấp Võ Sư như ngươi đã biết sợ rồi….

Sở Nam không chỉ đứng lên, còn đốt cháy lên sinh mạng của mình, đốt cháy lên ý chí điên cuồng, nâng chân phải đã gần như gãy vụn bước về phía trước một bước. Mục tiêu chính là…. Bạch Trạch Vũ.

Sở Nam vẫn muốn tấn công.

Một bước này khiến Bạch Trạch Vũ ngửa mặt lên trời đấm ngực hét lớn:

- Phế vật như ngươi cũng dám khinh thường ta, ngươi chỉ là một phế vật, có tư cách gì khinh thường ta? Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!

Nói xong, Bạch Trạch Vũ lại xông về phía Sở Nam, cặp này này, thân thể này đều tràn ngập sát khí đằng đằng.

Vừa rồi, Bạch Trạch Vũ không hề động sát tâm, hắn chỉ muốn tùy ý lăng nhục tên phế vật kia mà thôi, giống như một con bèo bắt được con chuột trước khi ăn thì luôn vờn, Bạch Trạch Vũ muốn Sở Nam tìm thấy vinh quang của thiên tài trên người mình, sau đó cao cao tại thượng nhìn Sở Nam giống như đang nhìn một con sâu cái kiến.

Thế nhưng bây giờ, trong lòng Bạch Trạch Vũ lại có chút sợ hãi, lúc Sở Nam bước ra một bước, một chút sợ hãi đã biến thành khủng hoảng, khủng hoảng bởi vì ý chí chiến đấu liều mạng của Sở Nam càng lúc càng đậm….

Mà sự khủng hoảng này đã bị đẩy đến cực hạn, ngay lập tức Bạch Trạch Vũ cảm nhận được một cỗ lực lượng uy hiếp.

Mà uy hiếp này lại đến từ tên phế vật Sở Nam trong mắt hắn.

Bạch Trạch Vũ không thể để thứ có thể uy hiếp mình tồn tại, cho nên, hắn phải giết Sở Nam, giết chết tên phế vật trong mắt hắn.

Sau khi bước ra ba bước, ca thân thể của Bạch Trạch Vũ đã được một ngọn hỏa diễm bao phủ, thoạt nhìn giống như Hỏa Thần, mà màu sắc của hỏa diễm càng lúc lại càng nhiều tia màu đỏ, dường như có dấu hiệu muốn đột phá.

Bạch Trạch Vũ không hổ là thiên tài, không hổ là cao cấp Võ Sư, trong lòng của hắn bị phẫn nộ tràn ngập, bị sự cố chấp của Sở Nam mà động sát tâm, sau khi trở nên điên cuồng thì dường như muốn đột phá, tiến vào cảnh giới Đại Võ Sư.

Đại Võ Sư 17 tuổi, tại Đại Khánh Quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sở Nam không sợ hãi, không thối lui, lại bước tiếp một bước nữa, Bạch Trạch Vũ lúc này chỉ cách hắn ba bước mà thôi.

Bạch Trạch Vũ nâng cánh tay tràn ngập hỏa diễm của mình lên, nguyên lực trong cơ thể hắn điên cuồng tiêu hao, lạnh lùng nói:

- Phế vật, dù ngươi còn sống thì cũng sẽ sống trong đau đớn, hãy để ta kết liễu tính mạng của ngươi!

Sở Nam nắm tay thành quyền, trực tiếp lao về phía Bạch Trạch Vũ, thấy chết không lùi bước.

- Nộ Diễm Phần Thiên!

Bạch Trạch Vũ gầm lên một tiếng giận dữ, phát ra vũ kỹ cuối cùng, đánh về phía Sở Nam.

Một chiều Nộ Diễm Phần Thiên này hỏa diễm bùng lên càng lúc càng lớn, nhiệt độ càng lúc càng cao, quả thật có loại cảm giác như muốn thiêu đốt cả thiên địa, quyền còn chưa tới mà quần áo rách nát và tóc tai trên người Sở Nam đã hóa thành tro bụi.

Một giây sau, ngay cả thân thể Sở Nam cũng gần như hóa thành tro bụi, chỉ còn lại ý chí bất khuất và tinh thần điên cuồng….

- Đi chết đi!

Khóe miệng của Bạch Trạch Vũ nhếch lên một nụ cười dữ tợn.

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một nắm quyền bùng lên hỏa diễm tử sắc xuất hiện trước mặt Sở Nam, tiếp nhận lấy Nộ Diễm Phần Thiên của Bạch Trạch Vũ.

Trong nháy mắt, Bạch Trạch Vũ cuồng vọng đến cực điểm liền bắn ngược về sau với một tốc độ kinh người….

Tốc độ quá nhanh, Sở Nam căn bản không nhìn thấy rõ thân ảnh của Bạch Trạch Vũ, chỉ thấy từng đạo tàn ảnh để lại trên không trung không ngừng giọt xuống máu tươi.

- Muốn mạng con ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!

Một âm thanh lạnh lùng từ chủ nhân của nắm quyền bùng cháy hỏa diễm tử sắc phát ra….