Vương Minh Hàn mang một ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Vô Tâm. Cả hai đứng bất động trong hồi lâu, Diệp Vô Tâm cảm thấy có gì không đúng ở đây
Không phải trùng hợp vậy chứ? Lần này Chân Ly vô tình hại chết cô rồi
Tình huống này không nằm trong dự liệu của Diệp Vô Tâm, lúc này cô không biết phải làm gì ngoài việc đứng bất động...đứng bất động tới chết.
Vương Minh Hàn lại không có cảm giác khó xử như Diệp Vô Tâm, trái lại, trong tâm tư của anh lại chất chứa một cảm giác vui mừng, háo hức khó tả.
Thoáng một cái, Vương Minh Hàn đã nhanh chóng giữ lấy lấy tay của Diệp Vô Tâm mạnh bạo ép thẳng cô vào bức tường phía sau
Diệp Vô Tâm đang không biết chuyện gì vừa xảy ra với mình, cô cảm giác thấy cổ tay đau buốt, phần lưng cũng bị va đập đến đau điếng, đầu óc quay cuồng. Cô gạt bỏ cái đau sang một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình đang bị người đàn ông kia siết chặt, ánh mắt của Vương Minh Hàn kể từ lúc nãy đến bây giờ vẫn chưa một lần rời khỏi khuôn mặt cô
Dù đau nhưng Diệp Vô Tâm vẫn cố gắng nghiến răng mà chịu đựng, sức chịu đựng này đã được cô mài dũa từ lâu. Diệp Vô Tâm không hề biến đổi sắc mặt, cô thản nhiên ngước mặt lên, mắt đối mắt, mặt đối mặt với Vương Minh Hàn
"Vương lão đại, thật trùng hợp"
Vương Minh Hàn nhíu mày, anh tiến gần hơn, càng lúc càng gần hơn. Nét mặt lạnh toát như đang bất mãn. Anh không vội trả lời mà chỉ chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt thanh thoát của Diệp Vô Tâm.
Giờ phút này, Vương Minh Hàn thật sự choáng ngợp vì sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Vô Tâm, dù anh biết rằng cô ấy là người của Ngụy gia - Là kẻ thù số một mà anh phải loại trừ. Nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy có một cảm giác lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Cảm giác này đã rất lâu rồi, anh không còn cảm nhận được
Vương Minh Hàn bề ngoài vẫn làm bộ dạng nghiêm nghị khó gần, nhưng thật ra trong lòng đang vui như mở cờ. Ngay cả chính bản thân anh cũng không thể lý giải được tại sao lại có cảm giác đó.
Vương Minh Hàn kề sát mặt mình vào thật gần với cô. Gần đến mức Diệp Vô Tâm dù cứng cỏi đến mấy thì bây giờ cũng bắt đầu có phản ứng, sự kiêu ngạo của cô dần bị thay thế bằng sự ngại ngùng kỳ lạ.
Vương Minh Hàn càng lúc càng tiến gần hơn, Diệp Vô Tâm cảm giác được đôi môi của anh ta sắp chạm lấy môi mình, cô lại theo phản xạ mà nghiêng đầu sang một bên để né tránh anh.
Vương Minh Hàn vừa hay lại kịp phản ứng mà dừng lại. Lúc này, khóe miệng của Vương Minh Hàn khẽ nhếch lên. Ngay sau đó, một sự dứt khoát xuất hiện, anh hôn lên vành tai của Diệp Vô Tâm
Diệp Vô Tâm cứng đờ người, còn chưa kịp phản ứng thì bên tai cô lại vang lên tiếng thì thầm cùng giọng nói quen thuộc của người đàn ông kia
"Tiểu Diệp, chào em"
Diệp Vô Tâm "..." Cô giả vờ ho khụ khụ, tay còn lại cô đưa lên chạm vào vòm ngực rộng lớn của Vương Minh Hàn, mạnh tay đẩy anh ra khỏi phạm vi của mình
Vương Minh Hàn bị cô đẩy ra, tuy là cô dùng sức khá nhiều nhưng anh biết rõ bản thân mình có thể lực thế nào, với một lực nhỏ này thì đâu đủ đẩy ngã được anh. Nhưng mà...Anh lại giả vờ bị cô đẩy ngã mà lùi ra sau vài bước, cùng lúc đó lại nhanh nhẹn vòng tay ra sau lưng Diệp Vô Tâm mà kéo cô vào lòng.
Diệp Vô Tâm giật mình, một lần nữa theo định luật bảo toàn tính mạng mà giẫm gót giày lên chân của Vương Minh Hàn làm anh đau điếng mà buông cô ra. Ngay sau đó lại tặng cho anh thêm một cái tát trời giáng
"Lưu manh"
Vương Minh Hàn không tin Diệp Vô Tâm lại khó thuần phục đến vậy, thấy cô vừa tính bỏ chạy, Vương Minh Hàn đã nhanh chân hơn, anh nắm chặt lấy cổ tay cô vừa kéo đi, vừa nói "Dù sao cũng gặp nhau rồi, tôi mời em ăn trưa"
Diệp Vô Tâm "..." "Đồ lưu manh, tôi có đồng ý đâu?"
Vương Minh Hàn vừa đi vừa nhếch miệng cười "Không đến lượt em từ chối tôi"
Cuộc đối thoại giữa hai người diễn ra trong tích tắc sau đó lại kéo nhau đi mất. Người bị bỏ rơi lại chính là Thanh Long, anh đứng chôn chân tại chỗ. Thanh Long đưa tay lên dụi dụi mắt mình, bộ dạng khó tin đến buồn cười
Thanh Long thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của một nam một nữ đi khuất xa tầm mắt mà không mở miệng nói được lời nào
Đây không phải là lão đại mà anh quen biết nữa rồi. Lão đại của anh mà lại như vậy sao?
Chuyện này....chuyện này quá mức nghịch thiên rồi
Đến khi trấn tĩnh lại thì anh đã không thấy bóng dáng hai người họ đâu nữa. Thanh Long vội vội vàng vàng ba chân, bốn cẳng chạy đi
...
Trên chiếc bàn tròn lớn trong một căn phòng riêng biệt. Một bàn đầy thức ăn được chuẩn bị sẵn, Diệp Vô Tâm cùng Vương Minh Hàn ngồi cạnh nhau, cổ tay của cô vẫn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay
Thật khốn kiếp
"Sao vậy? Không thích mấy món này? Hay là để tôi gọi người đổi lại món khác"
Diệp Vô Tâm "..." Mặt đen như lọ nồi
Trong tình huống này, Diệp Vô Tâm bị anh kéo, ép cô ngồi bên cạnh mình, bên trái của Vương Minh Hàn. Đồng nghĩa với việc, tay phải của cô bị tay trái của anh giữa lấy. Vậy mà bảo người ta ăn thì ăn thế nào được...
Vương Minh Hàn chỉ mải mê để ý đến sắc mặt của Diệp Vô Tâm mà quên mất đi chi tiết nhỏ này. Anh đang giữ chặt tay phải của cô
"Em đừng trẻ con đến mức lấy cách nhìn đói để dọa tôi. Tôi luôn có cách dạy dỗ những người phụ nữ không biết nghe lời"
Diệp Vô Tâm khẽ nhếch miệng cười. Cô từ từ nâng bàn tay phải của mình lên trước mặt vị Vương lão đại này. Ngoài hành động này ra, cô không nói thêm một lời nào khác.
Vương Minh Hàn nhìn thấy cổ tay Diệp Vô Tâm đang bị chính bản thân mình giữ chặt thì mới chợt nhớ ra. Như vậy...làm sao cô ấy có thể ăn trưa đây.
Thật là quá đáng mà!
Vương Minh Hàn khịt mũi cười vì khả năng "vừa đánh trống, vừa la làng", anh nhẹ nhàng buông cổ tay cô ra
Vương Minh Hàn nhìn vào cổ tay của Diệp Vô Tâm thì thấy một dấu bầm nổi rõ. Anh tự ngẫm chắc là bản thân không khống chế được mà dùng lực quá mạnh. Anh biết sức mạnh của mình khi phát huy hết mức nó đáng sợ thế nào.
Khi nãy, không hiểu tại sao lúc Diệp Vô Tâm muốn bỏ chạy thì anh lại không kiềm chế được mà siết chặt tay cô giữ lại như vậy. Khiến cổ tay của Diệp Vô Tâm bị thương
Vương Minh Hàn có một cảm giác khá khó chịu khi thấy cô bị thương như vậy. Mà vết thương lại do anh gây ra.
Anh gấp một miếng thịt mỏng thẳng tay đưa lên miệng của Diệp Vô Tâm
"Ăn đi"
Diệp Vô Tâm đảo mắt nhìn vào bàn tay đang cầm đũa đưa lên miệng mình rồi khịt mũi thầm than
"Vương lão đại, anh đang làm trò gì vậy? Tôi không có thời gian đùa với anh"
Vương Minh Hàn lại một lần nữa thẳng tay cho miếng thịt vào tận miệng cô
"Tôi không đùa"
Diệp Vô Tâm bị ép ăn như một đứa trẻ, cô cáu giận bỏ mạnh đôi đũa ăn xuống bàn
Thấy thái độ chống đối của Diệp Vô Tâm, Vương Minh Hàn lại càng cảm thấy vui vẻ. Anh chưa bao giờ phải nhẫn nhịn một cô gái lâu đến vậy
"Tiểu Diệp, em lại không ngoan"
Diệp Vô Tâm nhoẻn miệng cười thách thức "Thế thì sao nào? Vương lão đại"
Vương Minh Hàn nghiêng người sang, bàn tay của anh nhanh chóng giữ lấy cằm của cô rồi nâng lên thật mạnh
"Tại sao em lại xuất hiện ở đây? Có phải Ngụy Hồng sai em đến đây để theo dõi tôi"
Diệp Vô Tâm khẽ cười ma mị "Vương lão đại, anh có gì mà phải sợ người của Ngụy gia theo dõi vậy hả?"
Vương Minh Hàn như bị nói trúng tim đen, ban đầu có chút trấn động nhưng một giây sau đó liền lấy lại sự oai vệ như lúc đầu. Anh dần dần buông tay ra
"Chỉ là sự xuất hiện của em khiến tôi rất cảm động nên mới không khỏi tò mò"
Diệp Vô Tâm chỉ cười rồi lại lười biếng cầm đũa lên ăn.
Vương Minh Hàn thấy thái độ dửng dưng này, anh khẽ cười thật chậm
"Tiểu Diệp, tốt nhất là em đừng để tôi phát hiện em có âm mưu gì. Nếu không, tôi sẽ cho em biết mùi vị thật sự của đau khổ"
"Vương lão đại, Diệp Vô Tâm tôi từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện của tổ chức. Anh nghĩ là sẽ khiến tôi kêu đau được sao?"
Vương Minh Hàn phá ra cười sang sảng "Em có thể thử"
Anh dùng một ánh mắt thâm sâu để thâm dò cô, cô gái này không hiểu sao lại có khả năng khiến người làm bá chủ hắc đạo như anh phải nhẫn nhịn.
Diệp Vô Tâm lần này lại lặng đi rồi không nói gì nữa.
Bỗng cửa kính bao bọc quanh căn phòng vỡ tan tành
Theo phản xạ, Diệp Vô Tâm và Vương Minh Hàn mỗi người đồng thời ngã người sang một hướng.
Vương Minh Hàn dùng sức mạnh của mình lật mặt bàn đứng lên che chắn cho hai người bọn họ.
Cả hai cẩn thận nắp vào
Sau tiếng kính vỡ lại là liên tục những phát súng nổ ra sau đó.
Kẻ nổ súng giấu mặt ở tòa nhà cao tầng đối diện.
Thanh Long lập tức đẩy cửa vào nhưng phát súng lần này lại đảo hướng sang Thanh Long, anh hụp người xuống ẩn mình ngay
Ở độ xa này, ba người họ đều không có khả năng bắn trả. Vương Minh Hàn và Thanh Long đều chỉ mang bên mình một khẩu súng lục, ngắn. Không có khả năng bắn ở tầm xa như vậy.
Quá nhiều phát đạn bay ra từ nồng súng, xuyên thủng lớp bàn gỗ dày.
"Thanh Long, mau rời khỏi đây"
Thanh Long lại khá lo cho an nguy của Vương Minh Hàn, anh không thể bỏ mặc hai người họ ở lại "Không được, lão đại"
Diệp Vô Tâm chậc lưỡi nhíu mày làm bộ dạng phiền toái "Hai người có thôi nói những câu sinh ly tử biệt như vậy không? Đóng phim tình cảm à? Hay ngôn tình chuyển thể?"
Bị Diệp Vô Tâm quát ngang, Vương Minh Hàn và Thanh Long đều không kịp trở tay. Còn chưa đáp lại được lời cô, Diệp Vô Tâm lại một lần nữa nói nhanh hơn "Để tôi giải quyết đám này"
Sau câu nói nghênh ngang đó, Diệp Vô Tâm lạnh mặt đi, cô đặt ngón tay cái và ngón tay trỏ của mình lên chiếc hoa tai bên phải.
"Tiểu Diệp, em tính làm gì?"
Diệp Vô Tâm vẫn thản nhiên chuẩn bị vừa hay cũng đáp lại câu hỏi của Vương Minh Hàn "Xem đây"
Vừa dứt lời, cô lộn cả người cuộn tròn sang một bức tường che chắn khác. Trong lúc này, cô nhanh tay ấn vào chiếc hoa tai, một thanh kim loại mỏng hơn sợi chỉ bay vụt ra, xuyên thủng lớp kính ở tầng nhà đối diện.
Diệp Vô Tâm thân thủ nhanh như một con báo đốm, cú lộn người của cô nhanh đến mức những tên sát thủ giấu mặt không đủ tầm nhìn để "headshot" cô
Sau mỗi cú lộn người thoăn thoắt, Diệp Vô Tâm lại kích hoạt hoa tai, liên tục những sợi kim loại mỏng như tàng hình ấy không ngừng bay vụt ra hướng về phía tầng nhà đối diện. Không đúng, mà là hướng thẳng vào điểm trí mạng của bọn xạ thủ đang nấp ở tầng nhà bên kia.
Những sợi kim loại này quá nhỏ lại quá mỏng, bọn chúng không kịp phát giác nên đã bị đâm xuyên thịt. Toàn thân bọn chúng bắt đầu tê cứng, mấy khẩu súng trên tay cũng dần dần rơi xuống.
Vương Minh Hàn cảm giác thấy tiếng súng phát ra ngày càng thưa dần. Sau đó dừng lại hẳn... Và anh cũng biết, chuyện gì đã xảy ra với đám người kia.
Cũng giống như lần phục kích ở Bar Phi Hương. Bọn ám sát bị Diệp Vô Tâm cho rơi vào trạng thái ngủ đông, toàn thân bất động. Lần này được tận mắt chứng kiến loại vũ khí này, Vương Minh Hàn có một cảm giác ngời ngợi ở sống lưng...
Xử lý xong xuôi, Diệp Vô Tâm mới đứng thẳng dậy, cô đứng trước lớp kính vỡ, khoanh tay trước ngực một cách quyến rũ, vẻ mặt vẫn ung dung như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra
Vương Minh Hàn ra lệnh cho Thanh Long bắt giữ đám người vừa ám sát bọn họ để tra xét xem rốt cuộc thì kẻ nào đã giở trò
Vương Minh Hàn tiến đến bên cạnh Diệp Vô Tâm, vẻ mặt có phần hưng phấn nhìn cô "Tiểu Diệp, em đã cứu tôi, tôi phải báo đáp em thế nào đây?"
Diệp Vô Tâm lại thản nhiên như không, cô giữ hai mép áo vest của Vương Minh Hàn kéo lại rồi cài vào giúp anh "Nếu Vương lão đại có lòng, Diệp Vô Tâm tôi chỉ xin anh một việc. Nhưng mà hiện giờ tôi chưa nghĩ ra là việc gì..."
Vương Minh Hàn vòng tay ra sau lưng Diệp Vô Tâm kéo cô lại gần mình hơn "Được, tôi hứa với em"
Vương Minh Hàn cúi đầu xuống nhìn cô gái trong lòng, anh rất muốn, rất muốn giữ cô lại bên cạnh mình nhưng hiện giờ thì chưa phải lúc.