Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Khí Hình Người

Chương 402




Edit: Ry

Một lúc lâu sau, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn mở miệng khẳng định: "Tôi ở đây."

Số 1 chưa kịp thông, biểu cảm còn khó hiểu hơn cả Nguyên Dục Tuyết, cực kì quật cường không chịu xoay lại, tiếp tục đưa lưng về phía cậu, tránh bị mê hoặc thêm. Nghĩ sâu tính kỹ một hồi mới ồm ồm: "Gì?"

Chỉ có Ông Chú tốt bụng, có lẽ là không nỡ để Số 1 xuống cấp thành thiểu năng, lên tiếng giải thích: "Cậu ấy chính là Nguyên Dục Tuyết."

Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa hiểu, nhưng đồng ý: "Đúng rồi."

"..."

Số 1 im lặng rất lâu, đến Bé Năm còn thấy buồn cười, định đi vòng ra trước xem gã đang làm vẻ mặt gì, bỗng thấy thanh niên cứng đờ ngã ra sau...

Ngất rồi.

Ông Chú nhanh chân lao tới đỡ, ngạc nhiên "ơ" một tiếng.

Số 3 thì muốn chửi, vì những con quỷ kia mất xiềng xích giam cầm, đang ồ ạt ào ra như chim muông.

Trước khi Ông Chú kịp dựng thêm một cái lồng phòng ngự chặn chúng lại, Nguyên Dục Tuyết đã rút đao.

Phá Hồng Mông là thứ quá quen thuộc với ba người ở đây. Nó là một thanh đao sáng như tuyết, cực kì có mỹ cảm, tràn đầy vẻ đẹp của bạo lực giết chóc. Thiếu niên chỉ hơi vung về phía trước đã có vô số quỷ quái bị xé rách, tiêu tan.

Số 3 cũng tìm về cảm giác quen thuộc từ một chuỗi hành động trôi chảy này, thầm nghĩ đây đúng là thân thủ của Nguyên Dục Tuyết.

Sau đó thiếu niên thu đao, ngón tay giơ lên, ngọn lửa màu lam lập tức bùng cháy, lao về phía lũ quỷ ở cầu thang.

Một nháy mắt ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt, rồi tiếng quỷ kêu thảm thiết. Lũ quỷ có vẻ không chịu được ngọn lửa xanh thẫm đó, kêu khóc chạy hết.

Số 3: "..."

Ừ, lại không giống rồi.

Ông Chú một tay đỡ Số 1 đã ngất xỉu, một tay vội vàng dùng thiên phú dựng lên một cái lồng phòng ngự chặn chỗ cầu thang, còn tiện thể cảm thán: "Thanh niên bây giờ sao mà yếu thế nhỉ. Kiến thức cũng không có, thật là mất hết thể diện."

Số 3: "..."

Rõ ràng Ông Chú nói Số 1, y lại có cảm giác như đối phương đang kháy mình.

Số 1 nhanh chóng tỉnh lại.

Gã là một thanh niên cường tráng khỏe mạnh, chẳng qua là vừa rồi bị đả kích quá mạnh, não tạm thời chết máy. Lại thêm cả ngày không được nghỉ ngơi tử tế đã gặp nhiệm vụ đặc thù, áp lực tâm lý cũng lớn, nên mới ngất xỉu. Nhưng ngất nhanh mà tỉnh cũng nhanh. Khi mở mắt ra, Số 1 không nhìn gì khác, lập tức bắt lấy bóng dáng ở đằng xa, dán mặt vào khuôn mặt tuyệt trần của Nguyên Dục Tuyết.

Nét đẹp như trăng trên cao như hoa trong lòng, chỉ đứng đó đã khiến cả không gian bừng sáng.

Nguyên Dục Tuyết chưa nhận ra Số 1 đã tỉnh, còn đang chú tâm đối phó quỷ quái.

Nước da trắng như biển tuyết, như hào quang rực rỡ, chỉ một bên sườn mặt đã đủ đẹp ngất ngây.

Mũi cao thẳng, hàng mi cong, từng đường nét trên khuôn mặt được phác họa rõ ràng, bật lên sự điềm nhiên trong veo.

Số 1 ngắm một hồi lại ngẩn ngơ, Bé Năm đang ngồi nghỉ thấy ánh mắt trắng trợn của gã thì không khỏi trêu mấy câu: "Tỉnh hẳn chưa, sao lại đờ ra nữa rồi, coi chừng ngắm lâu quá ngất tiếp bây giờ."

Số 1 hơi xấu hổ, nhưng gã không ngại bị người khác trêu chọc "lịch sử đen tối" của mình, nên xấu hổ một lúc lại ngẩn ngơ ngắm người, lí nhí hỏi Bé Năm: "Cậu, cậu ấy thật sự là Nguyên Dục Tuyết à?"

Nguyên Dục Tuyết vừa chiến đấu xong, đang tra đao vào vỏ, nghe vậy nhìn Số 1, nhanh gọn đáp: "Ừ."

Thế là mặt thanh niên lại đỏ chót ---

Gã cứ tưởng mình nói bé vậy rồi, không ngờ vẫn bị Nguyên Dục Tuyết nghe thấy. Đại não lại đứng máy, thẹn thùng xấu hổ, lúng túng hơn lúc bị Bé Năm trêu, mãi sau mới ấp úng: "Ừ... Ừm."

Bé Năm vừa buồn cười vừa thông cảm nhìn gã.

Nhưng tốt xấu Số 1 đã bình tĩnh lại.

Thấy gã chưa nắm được tình hình, cô bèn thuật lại diễn biến ban nãy họ đã tóm tắt cho Số 3.

Đơn giản là ba người tới thang máy gặp phải một con quỷ rất khó đối phó, con đó chính là NPC "quản lý".

Quản lý sở hữu khả năng cực kì quái dị, đến mức nó có thể chui vào trong cơ thể Ông Chú, suýt nữa giết ông. Bé Năm đành phải sử dụng thiên phú chữa trị của mình (tới giờ thì cũng không cần che giấu át chủ bài nữa), nên cô rơi vào trạng thái suy yếu.

Thế là quản lý không giết Ông Chú nữa, chuyển sang tấn công Bé Năm, Nguyên Dục Tuyết cản cho cô. Tuy cản được, nhưng cậu cũng bị thương. Phần trán bị con quỷ tấn công, làm hỏng đạo cụ.

Số 1 hiểu ra, còn ngây thơ hỏi: "Tại sao Nguyên Dục Tuyết phải đeo mặt nạ?"

Bé Năm không biết phải nói gì với ông ngố này, sau đó bảo: "Chắc là do sợ gặp biến thái."

Số 1 suy tư, đồng ý: "Cũng đúng."

Bé Năm: "..."

Nhưng cái này không phải là mấu chốt.

Mấu chốt là sau đó Nguyên Dục Tuyết một mình chiến đấu, còn suýt giết được "quản lý". Nhưng vì khả năng phân thân kì quái kia nên vẫn để nó chạy thoát. Ngoài ra trong quá trình chiến đấu, để có thể giết quản lý, Nguyên Dục Tuyết đã bị thương.

Dù chỉ là vết thương ngoài da, nhưng cũng là vết thương cực kì nghiêm trọng.

Số 1 sửng sốt, nhanh chóng nắm được trọng tâm, căng thẳng hỏi: "Nguyên Dục Tuyết bị thương..."

Thật ra không cần Bé Năm đáp, với sức quan sát của mình, gã nhanh chóng xác định vị trí vết thương trên người Nguyên Dục Tuyết...

"Tay cậu bị thương?" Số 1 nhảy dựng.

Tay Nguyên Dục Tuyết đang quấn một lớp băng, mà lớp băng đó còn không trắng bằng da cậu.

Bé Năm có vẻ áy náy.

"Không biết tại sao nhưng... Thiên phú của tôi không chữa được cho vết thương của cậu ấy."

Giờ Số 1 không đoái hoài đẹp hay không đẹp nữa, cũng quên sạch bối rối vừa rồi. Gã nhăn mặt nhìn chằm chằm cái tay quấn đầy băng vải của Nguyên Dục Tuyết, đứng im một hồi bắt đầu rảo bước đi tới, chặn trước mặt thiếu niên: "Cậu bị thương rồi, nghỉ ngơi chút đi, để tôi..."

Ý là muốn thay Nguyên Dục Tuyết chiến đấu.

Số 3 quá bận để tham gia cuộc hội thoại, lẳng lặng liếc gã một cái, không đưa ra đánh giá gì, rất bình tĩnh.

Nguyên Dục Tuyết vừa tra đao vào vỏ vừa nhìn Số 1, im lặng vài giây rồi giải thích: "Không cần. Vết thương không có gì đáng ngại."

Với EQ của Nguyên Dục Tuyết thì còn lâu cậu mới hiểu sự quan tâm lo lắng đồng đội dành cho mình.

Đơn giản cho rằng Số 1 đang nghi ngờ năng lực chiến đấu của cậu sau khi bị thương...

Vậy chắc chắn là cậu đảm đương được rồi.

Nguyên Dục Tuyết nhìn sang đám quỷ đã bị tiêu diệt, im lặng khoe ra thực lực của mình, sau đó mới nhìn Số 1, ánh mắt rất điềm tĩnh. Cậu hơi nghiêng đầu, thành thật nói: "Khả năng chiến đấu của tôi tốt hơn cậu."

Số 1: "..."

Tuy là sự thật nhưng mà sao tim đau quá vậy?

Số 3 khẽ cười.

Y quay sang đã là dáng vẻ chín chắn đường hoàng, giấu đi sự thật mình mới cười trên nỗi đau của người khác.

Làm như không hề biết bên này vừa xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua là trong đầu lại xấu xa nghĩ... Hay lắm, giờ không chỉ có mình y bị từ chối.

...

Nguyên Dục Tuyết không nghỉ ngơi vẫn là lựa chọn đúng đắn.

Vì người chơi nhanh chóng phát hiện, theo thời gian trôi đi, có vẻ như lũ quỷ ở những tầng trên cũng dần thức tỉnh. Áp lực của họ gần như là tăng gấp đôi so với trước.

Phòng tuyến thứ nhất là cầu thang dần không giữ được, họ chậm rãi rút lui tới phòng tuyến thứ hai là khu vực sảnh tiếp đón.

Thực lực của các người chơi đều rất mạnh, nhưng họ không phải kiểu người ỷ có thiên phú mà khinh địch. Cảm thấy mệt mỏi và không đủ sức là lập tức dùng đạo cụ thay thế, tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.

Những người ở đây đều là dân đã lăn lộn ở trò chơi sinh tồn này nhiều năm, số điểm tích lũy họ để dành được cùng với các loại đạo cụ hiếm lạ đều không ít, nhiều lần ra tay duy trì được thế cân bằng giữa hai bên.

Nhìn qua thì phe người chơi đang chiếm ưu thế.

Nhưng tất cả đều biết, thế cục cân bằng này sẽ không giữ được lâu.

Cụ thể còn phải xem nhiệm vụ đặc thù bao giờ mới kết thúc.


Bọn họ đã chống đỡ lâu như vậy, nếu nhiệm vụ kết thúc bây giờ thì tối thiểu điểm đánh giá của họ cũng là "A". Nhưng cái chính là nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc.

Cảm giác chờ đợi trong vô vọng này quá gia tăng áp lực tâm lý.

Mà Nguyên Dục Tuyết...

Trạng thái hiện tại của thiếu niên không được tốt lắm.

Không phải là do nhiệm vụ đặc thù này quá khó để hoàn thành, cậu đã từng vượt qua những nhiệm vụ còn gian nan hơn thế này, khắc nghiệt đến độ chỉ có đường chết.

Vấn đề là khung máy của cậu đang có trục trặc.

Cậu đang có một cảm giác đáng lẽ không nên xuất hiện... "Mệt mỏi".

Cơ thể dường như suy yếu, khiến cho hành động cũng chậm hơn.

Sự chậm trễ này không quá ảnh hưởng khi cậu xử lý những con quỷ bình thường, nhưng nếu là con mạnh như "quản lý" thì nó sẽ thành khuyết điểm trí mạng.

Thế là Nguyên Dục Tuyết buộc phải dừng chiến đấu.

Cậu không hay để ý tới tình trạng cơ thể mình.

Nhưng nếu nó ảnh hưởng tới việc chấp hành nhiệm vụ thì Nguyên Dục Tuyết sẽ nghĩ nhiều hơn. Rất nhiều lần trước đó cũng là vì lí do này nên cậu mới dùng năng lượng để chữa trị.

Thiếu niên nghiêm túc kiểm tra số năng lượng còn lại, xem có bị xói mòn không ---

Rất dư dả.

Không đến mức gian nan như lần trước, năng lượng cạn kiệt, khó có thể chống đỡ.

Trong lúc thiếu niên tự kiểm tra, cậu nghe được giọng nói có phần run rẩy của Bé Năm.

Cô có vẻ hoảng loạn, âm thanh run run, nhịp thở cũng loạn, còn ẩn chứa chút đau xót lạ kì: "Nguyên, Nguyên Dục Tuyết..."

"Tay của cậu..."

Nguyên Dục Tuyết không có cảm giác đau nên cậu chưa bao giờ để ý tới vết thương. Kể cả khi cảm thấy chất lỏng dinh dính không nhừng trào ra, cậu cũng không cho rằng nó có ảnh hưởng gì tới bản thân, cứ mặc kệ. Nhưng cảnh tượng này trong mắt người khác lại đáng sợ vô cùng.

Lớp vải được quấn cẩn thận chặt chẽ dần thấm ra vệt đỏ, càng lúc càng loang rộng, dường như là không ngăn được máu chảy nữa. Màu đỏ tươi chói mắt thoáng cái đã nhuộm đẫm băng vải.

Số 3 và Số 1 biết Nguyên Dục Tuyết bị thương, nhưng họ chưa được thấy vết thương, không biết nó sâu và đáng sợ đến mức nào, thấy cảnh này cũng xanh mặt.

"..." Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống tay mình.

Tuy cậu không có thường thức về vết thương như con người thì vẫn ý thức được tốc độ máu chảy có vẻ không quá bình thường, cũng lờ mờ nhận ra cảm giác suy nhược của mình đến từ đâu.

Nhưng chuyện giống vậy, Nguyên Dục Tuyết chưa từng gặp.

Sắc mặt mọi người trở nên tồi tệ.

Bé Năm không chỉ run giọng, đến tay cũng run. Cô cố giữ bản thân bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, dùng tốc độ nhanh nhất mở băng vải...

Hình ảnh khiến trái tim giật thót.

Tốt hơn so với tưởng tượng là vết thương không có dấu hiệu hư thối hay nhiễm trùng, cũng không xuất hiện khí đen hay chảy ra máu đặc.

Nhưng tệ hơn là nó rõ ràng rách to hơn hẳn lúc nãy... Đồng thời cực kì sâu, cô thấy được cả phần xương trắng bên dưới. Máu tươi "ào ào", không ngừng chảy ra, nháy mắt đã làm ướt ngón tay Bé Năm.

Thuốc không cầm được máu, băng vải cũng không ngăn được.

Cảnh này gây chấn động cực lớn.

Lượng máu chảy ra đến Nguyên Dục Tuyết cũng phải ngạc nhiên.

Số 1 lảo đảo, còn trượt tay khiến xiềng xích tán loạn, biến mất. Cũng may Ông Chú nhanh tay bổ sung một lồng phòng ngự mới không gây phiền toái lớn.

Mọi người biết nguyên nhân nên không ai trách Số 1 sơ ý, vì tất cả đều không bình tĩnh giống gã.

Số 1 hoảng hốt, gần như là chật vật, vội vàng nói một câu cảm ơn với Ông Chú rồi cũng không rảnh lo gì khác, chạy tới bên cạnh Nguyên Dục Tuyết.

Như một loại ăn ý, tất cả đồng loạt ngừng tấn công, dùng đạo cụ tạm thời phòng thủ, chạy tới bên cạnh thiếu niên.

Lòng nặng trĩu, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn vết thương khủng khiếp tới độ sắp ngâm nửa người Nguyên Dục Tuyết trong máu, con ngươi vẫn không khỏi co rút, hoảng sợ vô cùng.

Nguyên Dục Tuyết còn đang định nói gì đó, lại ngậm miệng.

Vì cậu thấy đôi mắt của Bé Năm bỗng đỏ hoe.

Không chỉ đỏ, mà còn có ánh nước, chỉ thoáng cái đã phủ kín bờ mi.

Thiếu nữ lại cắn răng nín về, không để giọng mình trở nên nghẹn ngào hay mềm yếu, nỗ lực duy trì sự tỉnh táo.

"Nguyên Dục Tuyết, tôi, tôi..."

"Tôi sẽ không để cậu chết."

"Tôi sẽ cứu cậu."

Cô nói đầy quả quyết.

Nhưng nỗi lòng rối bời, cô cũng không biết mình đang thuyết phục thiếu niên, hay là thuyết phục chính bản thân.

Nguyên Dục Tuyết bỗng thấy xúc động, rủ mắt không nói gì.

Cậu rất muốn nói câu này, nhưng lại thôi: Cậu sẽ không chết đâu.