Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Khí Hình Người

Chương 135




Edit: Ry

Thật kì quái. Nó nghĩ.

Tại sao lại có một người hoàn toàn không sợ nó, thậm chí còn có xu thế khiến nó sợ ngược lại?

Cho dù là người chơi kinh nghiệm đầy mình cũng không thể hoàn toàn khống chế tất cả cảm xúc, đây là bản năng con người sinh ra đã có. Nhưng từ Nguyên Dục Tuyết, nó không hề hấp thụ được bất cứ cảm xúc tiêu cực nào.

Nguyên Dục Tuyết không còn thời gian chơi đùa với nó nữa.

Từ góc độ của cậu, cậu vốn không có ác ý với con quỷ tự xưng là Giới Chu Diễn này, thậm chí còn thấy nó khá thú vị. Nhưng vừa rồi quét hình, Nguyên Dục Tuyết phát hiện gần như mỗi phòng đều có một con quỷ giống thế này trông coi.

Chắc hẳn chúng cũng dùng thủ pháp tương tự uy hiếp con người --- Mặc dù Nguyên Dục Tuyết không cho là đồng đội của mình sẽ bị thủ pháp vụng về này mê hoặc, nhưng nó đúng là một loại uy hiếp.

Nhất là khi nó thử chui vào qua khe cửa.

Nguyên Dục Tuyết tiến lên một bước.

Khoảng cách này tương đối nguy hiểm, quỷ quái chảy ra một "khuôn mặt người" đã dần thành hình, chỉ cần chờ thêm một lát, sẽ không lâu, là nó có thể hoàn toàn xuyên qua cửa, thoát khỏi gông cùm bắt đầu hành động.

Nhưng khoảng cách nguy hiểm như vậy, hành vi kì quái của Nguyên Dục Tuyết không khỏi khiến quỷ quái dừng lại, không tấn công ngay.

Sau đó là một cảnh tượng hết sức kì dị.

Nguyên Dục Tuyết cúi đầu, ngón tay xinh đẹp thế mà lại đặt trên tay nắm cửa.

Tay nắm cửa không bị thứ vật chất màu đen kia bao trùm, thậm chí đống chất lỏng đang không ngừng tràn vào kia như có ý thức mà tránh chỗ đó, những vị trí khác thì không may mắn như vậy.

Nguyên Dục Tuyết vươn tay, vặn chốt cửa.

Một tiếng "két" rất nhỏ vang lên.

Cửa mở.

Hành vi đột ngột này khiến khí thế của quỷ quái càng thêm mạnh, quỷ khí điên cuồng tràn vào.

Thế nhưng ngay cả quỷ quái cũng biết, Nguyên Dục Tuyết đã nhận ra nó không phải Giới Chu Diễn, chắc chắn không bị vỏ bọc của nó đánh lừa. Vậy tại sao cậu lại có động tác như bị ma quỷ mê hoặc thế kia, chủ động ra mở cửa?

Muốn chết à?


Hay là điên rồi? Chẳng lẽ cậu ta cho rằng như thế có thể trốn được một kiếp?

Ý nghĩ này tràn ngập tư duy của nó.

Nhưng khả năng suy nghĩ của quỷ quái có hạn, nếu Nguyên Dục Tuyết cho nó một cơ hội để đường hoàng vào trong, nó cũng không cần phải dùng phương thức tiêu hao quỷ khí luồn lách nữa.

Sự tàn ác thoáng cái đã chiếm giữ cơ thể nó, ngũ quan vặn vẹo mơ hồ thành hình, quỷ khí tăng vọt, trở thành một bóng đen khổng lồ, nhào tới tấn công Nguyên Dục Tuyết.

Bóng đen khuếch trương đến độ như che khuất cả bầu trời, tầm mắt khó mà nhìn hết được, phủ lên cơ thể mảnh mai của con người.

Nhưng chỉ giây lát sau.

Phần... Cổ có thể nói là tương đối yếu của nó bị một bàn tay còn gầy yếu hơn bóp chặt.

Nguyên Dục Tuyết không dùng Hồng Mông Đao mà chọn phương thức tiết kiệm năng lượng hơn.

Ngón tay thon dài tích góp sức mạnh cực lớn, sức lực bùng phát vô cùng khủng khiếp.

Giây phút đó, thậm chí còn mơ hồ thấy được gân mạch xanh xanh trên cổ tay nhợt nhạt. Đốt ngón tay gầy gò thoáng cong lên, siết chặt một chút, nơi Nguyên Dục Tuyết đang nắm lập tức tiêu tán như hình thể bị đánh tan.

Sức mạnh cơ thể Nguyên Dục Tuyết rất lớn, nhất là khi cậu có mục đích chống đỡ kẻ địch, mà đây chỉ là đề cao cường độ tạm thời. Dù cho vũ khí sát thương cấp cao đã bị gỡ bỏ, linh kiện trong người bị giáng cấp, cơ thể cũng thay đổi đôi chút, nhưng vẫn không một ai có thể thừa nhận uy hiếp cậu có thể mang tới.

Đáng sợ đến mức như quái vật.

Con quỷ bị bóp vỡ hình thể thì lập tức thu hồi những ngạo mạn khinh thường trước đó.

Cơ thể nó tức khắc tan ra, vô cùng ma quái, lại như bị đạo cụ đặt định vị, Nguyên Dục Tuyết luôn có thể cực kì chuẩn xác tìm được phương hướng trốn chạy của nó, sau đó tàn nhẫn nhanh gọn chặn lại.

Điểm yếu lần lượt bị tấn công, quỷ khí tản ra, thân hình dần trở nên mờ nhạt, thậm chí khó có thể di chuyển tiếp.

Không dựa vào bất cứ đạo cụ này, thuần túy là sức mạnh của cơ thể.

Quỷ quái không biết sợ hãi, nhưng bản năng vẫn khiến nó trốn tránh sự tồn tại có thể tiêu diệt mình.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, nó nhìn thấy, vẫn là đôi tay thon dài xinh đẹp, và khuôn mặt hơi cúi xuống của Nguyên Dục Tuyết.

Vô cùng lạnh lẽo.


Bề ngoài trông rất xinh đẹp, nhưng quỷ quái hoàn toàn không cảm nhận được, nó chỉ thấy ---

Quá kinh khủng.

Nó dùng âm thanh máy móc kì dị, khó khăn đứt quãng thốt ra: "Mi, mi không phải, con người..."

Như quái vật.

Loại lên án xuất phát từ hoảng sợ này khiến Nguyên Dục Tuyết thoáng ngây người, sau đó lại kỳ quái thừa nhận.

"Ừ."

...

Nguyên Dục Tuyết xử lý xong con quỷ không tính là phiền phức này, nơi đầu tiên cậu tiến về là phòng của Giới Chu Diễn.

Trên lý thuyết thì Giới Chu Diễn không cần người khác trợ giúp --- Nhưng có lẽ là vì ở chung một tầng, Nguyên Dục Tuyết thậm chí không hề suy nghĩ đã đưa ra quyết định này.

Trước khi cậu gõ cửa, cánh cửa trước mặt đã mở ra một khoảng lớn, để lộ bài trí trong phòng.

Và chủ nhân của nó cũng đứng ngay đằng sau, nhìn thẳng vào Nguyên Dục Tuyết, như thể lâu lắm không gặp cậu.

Khuôn mặt người đàn ông còn chút tà ác chưa tan, khiến hắn trông rất nguy hiểm. Nhưng khi ánh mắt tiếp xúc tới Nguyên Dục Tuyết, vẻ mặt khiến người ta phải kiêng kị lập tức biến mất, trở nên tương đối hiền lành.

"Sao vậy?" Giới Chu Diễn rủ mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết, hỏi cậu.

Với Giới Chu Diễn mà nói, khái niệm thời gian càng mờ nhạt --- Hắn vốn sống ở nơi thời không hỗn loạn.

Thế nên hắn không hề chú ý tới thời gian đã ngừng rất lâu, càng không để ý sắc trời lúc này có gì không đúng.

Nguyên Dục Tuyết không cảm nhận được quỷ khí, bèn hỏi Giới Chu Diễn vài câu.

Giới Chu Diễn có chút ấn tượng.

Đúng là có một con quỷ mò tới trước cửa phòng hắn, nhưng không đợi nó mở miệng, Giới Chu Diễn vốn không mấy tốt tính đã nuốt chửng nó.


Chuyện này với hắn là chuyện vặt vãnh không nhớ nổi để nhắc tới... Cũng không đạt tới trình độ khiến hắn phải để ý.

Gần như cùng lúc đó, A Kiếm cầm thanh kiếm gỗ, mặt mày hơi tái, hiển nhiên tiêu hao không ít sức lực, bước ra khỏi phòng.

Không phải là con quỷ kia khó giải quyết, mà là do kiếm gỗ đào dính phải không ít thứ vật chất màu đen kì quái, khiến y phải đi rửa sạch, thành ra mất khá nhiều công sức, khiến sắc mặt cũng trở nên khó coi, xanh xao tái nhợt.

Giải quyết xong, bao gồm cả tẩy rửa đạo cụ, A Kiếm mới ra khỏi phòng, đi tìm hiểu tình trạng của những người khác. Xuất phát từ một loại không tính là mong muốn cá nhân, A Kiếm đi lên tầng hai trước... Kết quả gặp được Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đứng cùng nhau.

Rất khó để y không nhớ lại câu mình vừa nói ---

"Nếu là Nguyên Dục Tuyết, cậu ấy sẽ đi tìm Giới Chu Diễn trước mới đúng."

Hiển nhiên cảnh tượng đó đã thành hiện thực.

Xét từ vài khía cạnh, đây là bằng chứng tương đối chân thực cho việc người trước mắt là đồng đội của y, nhưng lại không khiến A Kiếm cảm thấy vui mừng.

Y thậm chí còn xị mặt, đứng im tại chỗ mãi không nhúc nhích.

Cho đến khi Nguyên Dục Tuyết đứng trong hành lang nhìn thấy y.

Cậu đi tới hỏi thăm, A Kiếm im lặng mất một lúc mới chầm chậm nói: "Tôi gặp phải quỷ quái bắt chước..."

Cái tên sau đó bị y úp mở bỏ qua.

A Kiếm cho rằng ở thời điểm này nhắc tới tên Nguyên Dục Tuyết là chuyện tương đối xấu hổ, thế là dùng "đồng đội" thay thế.

Cũng may Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn không chú ý tới chi tiết này.

A Kiếm cho thấy y đụng độ một con quỷ bắt chước đồng đội mình, nó còn thử xông vào phòng... Đương nhiên con quỷ đã bị y giải quyết.

"Không tính là lợi hại." A Kiếm thành thật bình luận.

Nguyên Dục Tuyết im lặng, cảm thấy kỳ quái, đồng thời ý thức được... Cái này giống như thủ đoạn kéo dài thời gian.

Mà người đang gặp nguy hiểm nhất, có nhu cầu được bảo vệ nhất hiện giờ ---

"Chủ nhà." Nguyên Dục Tuyết bỗng nói: "Cậu đi tìm những người khác, tôi đi kiểm tra ông ta."

Nguyên Dục Tuyết nói vậy, nhưng Giới Chu Diễn khá là không phối hợp tiếp tục theo sau cậu, hoàn toàn không định đi tìm những người khác. Dù sao so với mấy người chơi cần hoàn thành nhiệm vụ, hắn tương đối tự do.

A Kiếm lại đen mặt, cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ lúc khẩn cấp.

...

Chị Đỏ thu lại đạo cụ dính đầy máu tươi trên tay.


Món đạo cụ này đã bị hủy hoại khá nghiêm trọng, tuy nó không phải vật dùng một lần, nhưng cũng báo hỏng tới nơi rồi. Chị hơi thở dài, trong tình huống này cũng khó để tiếp tục so đo.

Nguy hiểm dễ giải trừ hơn chị nghĩ.

Chị Đỏ thử ra khỏi phòng.

Sau chuyện tối qua, chị không dám đi thang máy mà chọn dùng cầu thang. Đúng lúc bắt gặp lão Vương thất tha thất thểu từ tầng sáu xuống --- Trông ông có vẻ chật vật, thấy chị Đỏ thì còn tỏ ra cảnh giác, hiển nhiên quỷ quái bắt chước đồng đội đã tạo thành bóng ma tâm lý tương đối lớn.

Có điều ông cũng nhanh chóng xác định người này đúng thật là chị Đỏ, hơi thở ra, cẩn thận giải thích với chị chuyện vừa gì khiến ông căng thẳng như vậy.

Lão Vương chỉ nói sơ qua, nhưng chị Đỏ nhanh chóng hiểu được, vì chị cũng gặp phải tình huống tương tự.

Xuất phát từ tình đồng đội, chị Đỏ quan tâm thêm một câu: "Chú không bị thương chứ?"

Lão Vương là một người chơi lâu năm, tuy không kích hoạt bất cứ thiên phú nào, lực chiến cũng không mạnh, nhưng nhờ có kinh nghiệm vượt phó bản dày dặn, cũng không dễ lật thuyền ở lúc này. Ông gật đầu: "Giải quyết rồi, chẳng qua là thấy hơi..."

Hơi lạ.

Bọn họ xuống lầu còn gặp được Tiểu Minh.

Đúng hơn là gặp Tiểu Minh đang sợ hãi thò đầu ra khỏi phòng --- Mắt cậu ta đỏ hoe, chân có vẻ mềm, thậm chí phải rúc vào bám lấy cửa mới đứng vững.

Nhưng thấy chị Đỏ và lão Vương, cậu ta lập tức lộ vẻ mừng rỡ như gặp được cứu tinh.

Hiển nhiên Tiểu Minh cũng gặp phải loại quỷ tương tự.

Tiểu Minh giải thích tuy là cậu ta nghe thấy "Nguyên Dục Tuyết" gọi mình. Nhưng một là thấy không thích hợp, hai là nhát gan nên không dám ra mở cửa.

Đợi một hồi thấy bên ngoài không có tiếng gì nữa mới dám mở ra xem, kiểm tra xem ma quỷ đã rời đi chưa.

Rõ ràng là cậu ta khá may mắn, bên ngoài không chỉ không có quỷ, còn gặp được đồng đội.

Chị Đỏ cũng phải cảm thán trước vận may của Tiểu Minh, nghĩ cái thứ kia thế mà đi thật. Chị nói: "Không biết là cậu nhát gan hay to gan nữa. Lần sau đừng tùy tiện mở cửa như vậy, ai biết mấy thứ kia đã đi thật chưa, lỡ nó còn ở đây thì chẳng phải cậu chết ngắc rồi?"

Tiểu Minh đương nhiên không dám phản bác, ngoan ngoãn gật đầu, rất nghe lời, nghĩ lại vẫn còn sợ. Cậu ta theo nhóm chị Đỏ xuống dưới --- Tiểu Minh giải thích là không dám ở một mình, thà đi theo họ còn hơn. Thế là gặp được A Kiếm đứng trước cửa phòng Tiểu La.

Cửa phòng Tiểu La đã mở, A Kiếm lại cau mày đứng trước cửa, mặt mũi tái xanh.

Chị Đỏ là người tinh tế, hiểu ngay là đã xảy ra chuyện, tiến lên hỏi: "Tiểu La sao rồi?"

Tác giả có lời muốn nói:

Mãnh quỷ cuồng khóc