Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Khí Hình Người

Chương 119




Edit: Ry

Trời vừa hửng sáng, lão Vương đã mở mắt.

Tối qua ông ngủ không yên, dù sao thì trải qua nhiều chuyện như vậy, có vô tư đến mấy cũng khó mà ngủ ngon tới sáng được.

Vả lại ông vẫn luôn băn khoăn lời nhắc nhở của nữ quỷ hôm qua, có phải công việc của mình có chỗ nào không ổn... Người làm công thật khổ, ở thế giới hiện thực thì không nói, trong phó bản làm không tốt sẽ phải đánh đổi bằng mạng sống.

Thế là trời vừa sáng, thấy có vẻ không dễ gặp quỷ và không mấy nguy hiểm, lão Vương bèn bò dậy, chuẩn bị đi quanh biệt thự kiểm tra xem mình dọn chỗ nào không sạch.

Lão Vương đi thang máy từ tầng 6 xuống. Cửa thang máy vừa mở đã gặp A Kiếm đi từ trong phòng ra, cảnh tượng này sao mà giống tối qua thế. Tối qua cũng là ông vừa mở cửa thang máy thì gặp A Kiếm.

Chỉ là khi đó A Kiếm rất kì quái, mặt mày tái nhợt, hóa ra là bị quỷ chiếm xác.

Hình ảnh này quá quen thuộc, tái diễn lại tối qua, làm tim lão Vương dồn dập một hồi. Có điều bóng ma tâm lý dễ dàng qua đi, vì tuy vẻ mặt A Kiếm lúc này vẫn khó coi, nhưng đúng là y, chứ không phải bị quỷ quái nhập xác --- Sắc mặt tồi tệ như vậy cũng có thể hiểu được, quầng thâm mắt ở ngay đó, rõ ràng đã một đêm không ngủ.

Lão Vương thầm thở dài trong lòng, nếu ông là A Kiếm chỉ sợ cũng ngủ không ngon. Xui xẻo bị quỷ ám thì thôi, quan hệ với Nguyên Dục Tuyết còn trở nên lúng túng như vậy.

- -- Lão Vương vẫn rất tin tưởng phán đoán của mình, A Kiếm rõ ràng không thích Nguyên Dục Tuyết nên mới ra tay nặng như vậy!

Thật ra những thanh niên như họ có quan hệ căng thẳng cũng rất bình thường. Ai bảo tuổi tác sàn sàn nhau, cùng giới tính lại còn đều có năng lực xuất chúng như vậy.

A Kiếm có phù pháp hộ thân, trước khi vào Thế Giới Vô Hạn chắc chắn đã không phải người tầm thường. Mà Nguyên Dục Tuyết thì lại có thân thủ xuất sắc, có khi còn đã kích hoạt thiên phú --- Lão Vương đoán Phá Hồng Mông ông nhìn thấy hôm qua chính là thiên phú của Nguyên Dục Tuyết.

Hai người trẻ tuổi này dù đặt ở phó bản nào cũng đều là nhân vật dẫn đầu.

Hết lần này tới lần khác lại đâm vào nhau, âu cũng là tạo hóa trêu ngươi. (thôi chú ơi chú Vương quá =]]]]]]]])

Có háo thắng cũng là lẽ thường.

Tính cách Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt, mặt thể lực lại vượt trội hơn hẳn nên mới khiến A Kiếm dần tích tụ trong lòng.

Trong mắt lão Vương, A Kiếm có tâm tư đố kị mới thành ra như vậy. Thanh niên dễ nổi nóng, bị đả kích, tâm tính xoắn xuýt cũng là khó tránh khỏi. Ông là người lớn tuổi nhất ở đây, cũng có lòng quan tâm, ở trước mặt A Kiếm đương nhiên sẽ không chọc thủng khiến thanh niên xấu hổ tức giận.


Lão Vương vẫy tay với y, bỏ qua chuyện tối qua, nói lại lời nhắc nhở của nữ quỷ, để A Kiếm đi tìm cùng mình xem có chỗ nào xảy ra sai sót.

"Thêm trận nữa chắc đống xương cốt này của tôi không chịu nổi mất." Lão Vương làm vẻ đau khổ cảm thán.

A Kiếm cũng im lặng gật đầu.

Dù sao đây coi như là nhiệm vụ của hai người bọn họ, một ngày không giải quyết chỉ e hai người sẽ không ngủ yên được.

Thực tế thì tiêu chuẩn đánh giá của biệt thự với nhiệm vụ này cũng không tính là nghiêm ngặt, chỉ cần không có vết bẩn rõ ràng sẽ không phán quyết hai người vô trách nhiệm. Dù sao biệt thự lớn như vậy, muốn dọn từng ngóc ngách là chuyện không thể nào.

Đã qua nhiều ngày, lão Vương cũng tương đối có kinh nghiệm. Sáng sớm dậy ông đã thiết lập phạm vi dọn dẹp của robot quét rác, nhìn chúng xuất phát, lại kiểm tra vệ sinh một lượt rồi tiếp tục cùng A Kiếm rơi vào tình trạng bế tắc.

Hôm nay A Kiếm rất kiệm lời, không chỉ có là do tâm tình phiền muộn, mà do cơ thể cũng khó chịu. Mắt y vẫn luôn nhức nhối.

Đây chắc là di chứng hôm qua bị quỷ chiếm xác, A Kiếm đã kiểm tra nhưng không thấy có âm khí lưu lại.

Y còn viết đọc mấy câu chú thanh trừ ô uế, nhưng vẫn không có hiệu quả gì, thậm chí mắt càng thêm đau.

A Kiếm không phí tâm tư nữa, dù sao bôi thuốc cũng không có tác dụng.

Lão Vương lại chú ý tới con mắt đỏ bừng của y, không giống khô mắt --- Vì sẽ không chỉ có một mắt bị đỏ rõ như vậy. Thế là vô cùng lo lắng hỏi thăm: "Mắt cậu... Có muốn kiểm tra một chút không?"

A Kiếm trầm giọng đáp: "Không cần, nghỉ một lát là được."

Cơn đau mỗi lúc một bén nhọn. A Kiếm không nhịn được nhắm mắt bên trái lại, lúc mở ra lại nao nao, bỗng ý thức được biến hóa.

Mắt trái của y có thể nhìn thấy những nơi có nhiều quỷ khí.

Ở trong biệt thự này, gần như đâu đâu cũng thấp thoáng quỷ khí, nhưng có vài nơi thì đậm đặc hơn chút.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Trước khi tiến vào Thế Giới Vô Hạn, A Kiếm đã từng nghe một vài tiền bối trải qua kỳ văn dị sự có được Âm Dương Nhãn trong truyền thuyết. Nhưng chưa từng nghĩ rằng, "dị sự" Âm Dương Nhãn này cũng sẽ xảy ra với mình.


Cũng là phúc trong họa.

Mắt trái của y có thể nhìn thấy quỷ khí vô cùng rõ rệt, tiện hơn dùng phù chú thăm dò rất nhiều. Chỉ là không biết hiệu quả như vậy kéo dài được bao lâu... Vì nếu là do con quỷ kia tạo thành thì nó cũng bị đuổi đi rồi.

A Kiếm im lặng, không nói gì về biến hóa của mắt trái, nhưng bắt đầu đi dạo bốn phía. Y bỗng nhìn thấy ở phía phòng mình lan tràn quỷ khí, xông tới tận trời.

A Kiếm nao nao, mở miệng: "Tới phòng tôi xem thử đi."

Lão Vương thấy khó hiểu, sao lại là phòng của A Kiếm. Bọn họ quen thuộc với phòng mình nhất, mỗi ngày dọn dẹp biệt thự cũng chịu khó dọn sạch phòng của chính mình, chẳng lẽ còn lưu lại vết bẩn nào.

Nhưng ông cũng không chất vấn, đi theo.

A Kiếm vào phòng, đi thẳng tới nhà tắm --- Bởi vì hôm qua có một trận chiến, A Kiếm dùng bùa chú phá vỡ cửa nhà tắm, nó đang lung lay chực đổ, đèn cũng hỏng mất mấy cái. A Kiếm đã dọn qua nên tuy trông hỗn loạn, nhưng sàn phòng tắm vẫn rất sạch, chắc chắn không có thứ gì thừa thãi.

Khi ánh mắt chạm tới rèm phòng tắm và vòi hoa sen, A Kiếm còn hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Lão Vương không hiểu: "Chỗ này có vấn đề gì à? Trông sạch sẽ mà."

Lúc này A Kiếm mới tập trung lại, ánh mắt khóa chặt ở nơi âm khí nồng nặc nhất.

Đó là vị trí đường ống thoát nước của phòng tắm. Y thoáng do dự, đi ra lấy găng tay đeo lên rồi dùng đạo cụ đẩy nắp ống thoát nước ra, ngay sau đó, đến lão Vương cũng sững sờ.

Họ ngửi được một mùi tanh sặc sụa. Đang điên cuồng bốc lên từ đường ống thoát nước.

A Kiếm im lặng, lấy từ hộp công cụ ra một cuộn dây kẽm, bẻ thành móc câu, phủ một lời chú xua tan âm khí lên rồi mới thả nó xuống đường ống. Nhẹ nhàng kéo lên, móc ra được một cục máu vô cùng tươi mới.

"..."

A Kiếm bình tĩnh mở cái thùng nhựa mang theo bên mình, bỏ những thứ nát vụn màu đỏ hồng đó vào trong.

Càng về sau càng nhiều khối thịt, kích cỡ cũng lớn dần.


Thậm chí đến cuối, trên cái móc là một bộ da người mỏng manh.

Nguyên một bộ da, thậm chí từ ngũ quan lờ mờ có thể thấy được rất rõ vẻ hoảng sợ.

Cộng thêm mấy khối thịt kia, đủ để ghép thành một cơ thể hoàn chỉnh.

Trong đường ống thoát nước ẩn giấu một xác chết.

Những khối thịt chồng chất có thể tích rất lớn, khiến người ta khó mà tin nổi nó được móc ra từ đường ống thoát nước chật hẹp, càng khó để tưởng tượng nó bị nhét vào như thế nào.

Sắc mặt lão Vương hết sức khó coi, ông đã trải qua rất nhiều sự kiện ma quái trong phó bản, nhưng đối mặt với từng khối thịt người cùng với bộ da gần như nguyên vẹn này, vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn.

... Chỉ có phòng của A Kiếm ẩn giấu mấy thứ này, hay là phòng của mỗi người bọn họ đều có?

Lão Vương không dám nghĩ.

Ông cũng ý thức được, có khi đống thịt này chính là lí do bọn họ bị phán là quét dọn không đạt tiêu chuẩn sạch sẽ --- Ai mà ngờ được trong cống thoát nước lại chất đống những thứ này.

Lão Vương suy yếu hỏi: "Những phòng khác... Có cần kiểm tra không?"

A Kiếm rủ mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không chắc lắm. Nhưng hẳn là cũng có, cần phải kiểm tra." Y không định mang cái thùng đựng thịt người này theo, dán lên trên một lá bùa, đọc pháp quyết phòng hộ rồi để nó lại đây, đi lấy mấy cái thùng mới.

Tiếp đó họ lên tầng hai, đây là nơi ở của Nguyên Dục Tuyết --- Theo lịch sinh hoạt thường ngày thì hẳn là cậu đã dậy.

Đại khái là A Kiếm vẫn còn băn khoăn chuyện tối qua, y xoắn xuýt, trông có vẻ không muốn tới gần phòng Nguyên Dục Tuyết, làm đủ chuẩn bị tâm lý.

Lão Vương hơi cạn lời --- Cậu không sợ đống thịt người kia lại sợ gặp Nguyên Dục Tuyết là sao!

Nhưng ông vẫn rất săn sóc, đi tới gõ cửa phòng Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết nghe được tiếng bước chân hai người lại gần, cậu vốn không cần ngủ, giờ cũng chỉ đang bắt chước con người làm vệ sinh cá nhân. Trước khi lão Vương gõ cửa, cậu đã đi ra mở cửa cho cả hai.

Lúc này A Kiếm biến thành cái hũ nút, ngay cả ngẩng đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái cũng không dám, lầm lì cúi gằm mặt.

Vẫn phải để lão Vương giải thích lí do đến.

"Bọn tôi phát hiện trong cống thoát nước ở nhà tắm có... Một thi thể. Nhiều khả năng những phòng khác cũng có nên muốn tới kiểm tra một chút."


Lão Vương cố gắng miêu tả nhẹ nhàng.

Với trình độ nhạy cảm của Nguyên Dục Tuyết, nếu trong phòng tắm của cậu mà có thứ này thì chắc chắn không có chuyện cậu không phát hiện. Nhưng lúc này vẫn rất phối hợp với lão Vương, hơi tránh ra cho họ làm việc: "Mời vào."

Lão Vương đi trước, A Kiếm hờ hững cúi đầu theo sau, hận không thể xóa bỏ mọi tiếng động mình phát ra.

Họ tiến vào phòng tắm của Nguyên Dục Tuyết.

Lão Vương đã đi về phía cống thoát nước, A Kiếm lại bắt đầu nhớ đến một vài hình ảnh đã cố gắng quên đi, càng thêm bứt rứt bất an, ngay cả mặt cũng dần nóng lên.

Phòng tắm của Nguyên Dục Tuyết vô cùng ngăn nắp gọn gàng, rất phù hợp với ấn tượng của mọi người về cậu, lạnh nhạt sạch sẽ.

Bên trong không có bất kỳ thứ gì được đặt lung tung, mỗi thứ đều ở đúng vị trí của nó, giống như ít được sử dụng.

Khăn mặt ẩm ướt đang đặt trên máy sấy nhẹ nhàng hong khô. Phòng tắm có vách ngăn, bên ngoài treo một bộ quần áo tương tự với bộ Nguyên Dục Tuyết đang mặc, áo sơ mi trắng và quần dài đen... Trông như đồ lấy ra để dự phòng. Đương nhiên là không có đồ lót.

Thật ra đây không phải lần đầu họ vào phòng tắm của Nguyên Dục Tuyết, trước kia cũng sẽ vào quét dọn. Nhưng lần này A Kiếm có vẻ rất bứt rứt, nhìn đi đâu cũng nhấp nhổm, sẽ vội cúi đầu như thể bị lửa đốt.

Chính vì thái độ vô cùng căng thẳng này mới khiến lão Vương tưởng trong phòng tắm của Nguyên Dục Tuyết cũng có mấy thứ kì quái kia, không khỏi hốt hoảng hỏi thăm.

A Kiếm ngây ra vài giây, rất buồn bực lắc đầu: "... Không thấy."

Nhưng để đề phòng, y vẫn đeo một đôi găng sạch, thò cái móc xuống miệng cống thoát nước, thử ngoáy một hồi, xác nhận không có gì kì lạ.

Y im lặng gật đầu với Nguyên Dục Tuyết.

Đây là chuyện tốt, ít ra bớt việc, không phải ai cũng xui xẻo như A Kiếm.

Nhưng khi hai người định lên tầng, lại chợt nhớ ra --- Tầng hai không chỉ có phòng của Nguyên Dục Tuyết, sát vách còn có một Giới Chu Diễn.

Nói nhỏ một câu, thật sự thì trong phòng tắm của Giới Chu Diễn có gì lão Vương cũng không quan tâm... Cũng không dám quan tâm. Nhưng chuyện này liên quan tới nhiệm vụ, lỡ lại bị đánh giá là không đạt tiêu chuẩn, họ sẽ lại gặp nạn.

Lão Vương có chút bóng ma với Giới Chu Diễn, tương đối kiêng dè, thật sự không dám tới quấy rầy. Thế là đi không được hai bước đã vòng lại phòng Nguyên Dục Tuyết, dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn cậu: "Anh Tuyết, giúp tụi này một chút được không?"

Tác giả có lời nói:

Lão Vương tìm được mật khẩu két sắt rồi đó (không phải)