“Vậy là mọi người bị kiểm soát 24/24? Kể cả khi tắm rửa, thay quần áo hay đi toilet?
“Đúng vậy, mỗi thời mỗi khắc đều có người quan sát chúng tôi. Ngoài ra mỗi tháng chúng tôi phải làm kiểm tra thân thể, đều không mặc cái gì làm nhiều cuộc thí nghiệm, bác sĩ và những người hướng dẫn có cả nam và nữ, không có ai giống như anh nói sẽ đánh mông tôi.”
Trách không được, cô không có khái niệm về sự riêng tư, bởi vì cô không được nuôi dưỡng như một con người mà là một món vũ khí.
Tông Chính Khiêm đỡ trán suy nghĩ rồi nói:
“Bọn họ là vì công việc, không giống nhau, dù có họ suy nghĩ gì cũng không thể thực hiện được. Cô hãy nhớ kỹ, mỗi người đều có quyền riêng tư, khi cô tắm rửa tuyệt đối không được để người khác nhìn, cô có thấy toilet nơi này có camera theo dõi không? Tóm lại bộ phận dưới xương quai xanh đến đùi của cô không được để lộ ra cho ai nhìn thấy, kể cả tôi.”
“Được”. Hoài Tước gật gật đầu.
Kim chủ nói cái gì thì chính là cái đó, cho dù lời anh nói có mâu thuẫn, một bên nói là anh cũng có dục vọng cần đề phòng anh, một bên nhìn cô khỏa thân, nhưng lại dạy cô phải biết bảo vệ bản thân.
Anh thật là một người tốt, cô nghĩ trong lòng.
Tông Chính Khiêm rất khó để hỏi thêm nhiều thông tin vì Hoài Tước không biết thông tin gì về tổ chức sau lưng cô, đối với nhiệm vụ phải chấp hành cũng nói rất thận trọng.
“Chúng tôi chỉ được dạy phải làm gì, không ai cho chúng tôi thông tin về mục tiêu tấn công.”
Những người đồng nghiệp khác có mối quan hệ với cô, cô chỉ biết vài người ưu tú nổi bật.
“Có người có thể đọc được ký ức và khống chế tư tưởng của người khác, có người có khả năng điều khiển nhiệt độ và đương nhiên họ đều không phải là đối thủ của tôi, tôi là vô địch.” Da mặt dày của cô không cảm xúc nói, cô chợt nhớ đến thứ gì đó nên hơi do dự một chút, cuối cùng mím môi không nói gì.
Một cô gái xinh đẹp có dị năng, nhỏ nhắn đáng yêu, lại có sức mạnh cường đại đến đáng sợ, trái ngược với điều đó là một chức thần bí hung tàn độc ác.
Đây là tư liệu sống hiếm có về dị năng quý giá.
Nếu nó được dựng thành tiết mục chắc chắn sẽ gây tiếng vang không nhỏ, nháy mắt có thể nổi tiếng khắp mạng internet.
Vấn đề ở đây là sau lưng cô có một “phòng thí nghiệm”, Tông Chính Khiêm không phải là một người phóng viên anh dũng muốn vạch trần mặt tối của xã hội, không dám phơi bày cô ra để trở thành mục tiêu của cái tổ chức đó.
Nếu để cô xuất hiện trong tiết mục ẩn danh không lộ mặt, bọn họ vẫn có thể dựa vào khả năng của cô mà xác định cô chính là “sản phẩm” của họ.