Vòng Tròn Khép Kín

Chương 12: Hoài Tước




“Một mình cô thật sự có thể giết hết đống côn trùng biến dị đó sao? Bọn chúng cũng không đuổi theo ra khỏi đường hầm, nếu cô có nguy hiểm gì khi đối đầu với bọn chúng, chúng tôi có thể ở chỗ này chờ chính phủ phái quân đội đến.”

Dù cô lợi hại ra sao thì vẫn là một cô bé, nếu so về tuổi thì trong mắt anh Tông Chính cô kém anh cả một thế hệ, chung quy lại anh không nỡ nhìn cô một mình mạo hiểm chiến đấu với thứ kinh khủng như vậy.

“Đối đầu?” Cô gái nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi không đối đầu với bọn chúng, mà là một mình tôi giết bọn chúng.”

“...”

Được lắm! Câu này vừa ngầu lòi vừa nổi loạn, phải nhớ kỹ để sau này dùng trong chương trình mới được!

Nhà sản xuất ngay lập tức lấy điện thoại ra ghi chú lại, đồng thời hỏi tên cô gái: “Em gái nhỏ, tôi có thể hỏi tên của cô không?”

“Hoài Tước, Hoài trong hoài thai, Tước trong chim sẻ.”

Cô gái không hề có ý định giấu thân phận của mình, thản nhiên nói với anh.

Tông Chính Khiêm không khỏi cảm thán đúng là người cũng như tên, cô nhỏ nhắn như vậy, đúng là rất giống chim sẻ nhỏ, chùm trong cái áo trông rất đáng yêu.



Lúc đi lên lại hầm tàu điện ngầm, một vài người bị thương đang nằm trên mặt đất, xung quanh bao phủ bởi bầu không khí tang thương.

Côn trùng biến dị không đuổi tới đây, Tông Chính Khiêm suy nghĩ nguyên nhân, phỏng đoán:

“Bọn chúng phá hủy đèn trước khi tấn công người trong tàu điện ngầm, bây giờ lại không đuổi theo, có lẽ là vì sợ ánh sáng.”

“Có lý.” Hoài Tước gật đầu đồng ý: “Vậy chúng nó không đuổi tới đây, tôi cũng không cần làm việc.”

Chỉ có điều Tông Chính Khiêm đẩy kính trên sống mũi, sau đó dội một chậu nước lạnh:

“Nhưng đó là suy đoán của tôi, thứ biến dị này có tính công kích mạnh lại tiến hóa rất nhanh, bởi vì chúng liên tục săn mồi, nên có thể nhanh chóng thích nghi với môi trường.”

Giọng điệu bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác, Hoài Tước không nói gì nghiêng đầu nhìn anh, không ngờ là mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, điều anh lo lắng đã thành sự thật.

Ngay lúc cuộc đối thoại của họ vừa dứt, một người trong đám người bị thương đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ngừng quằn quại lăn lộn trên mặt đất, những người xung quanh cũng không biết nên giúp anh ta thế nào.

Mọi người cảm thấy kỳ lạ, người đó bắt đầu há miệng khạc ra máu, hai mắt trừng trừng, cả người cuộn tròn co giật, tình huống kỳ lạ này khiến những người vây xem sợ hãi, theo bản năng muốn tránh xa anh ta.