Dù là giao chưa hóa rồng thành công, nhưng cũng có tu vi ngàn năm, dù không so sánh được với Đồ Lục Huyền Vũ lúc trước, thế nhưng hoàn toàn không dễ ứng phó.
Một đám tiểu bối ngự kiếm lên không, khẩn trương nhìn trận chiến trước mắt, cũng không khỏi siết chặt bàn tay trong lòng. Hai tiếng đàn lại vang lên, đánh xuống thân thể mãnh giao, Tử Điện xuất kích trói nó lại, Kim Tử Hiên vội vàng lui lại nửa bước, một bên mắt mới không bị móng vuốt của nó làm bị thương.
Trước tiên nên đem bọn tiểu bối ra ngoài. Kim Tử Hiên nghỉ ngơi một lát, liền quyết định. Chuyện giao ăn thịt người này đã xảy ra gần một tháng, lúc trước năm dài tháng rộng nó tu hành trong con sông kia cũng từng bảo hộ vận chuyển đường sông thông suốt, cho nên trên thân vẫn còn công đức, trong chốc lát bọn hắn cũng không thể bắt được giao thú này.
"Kim Lăng, trở về." Nhìn thấy Kim Tử Hiên bị thương, Kim Lăng liền ngự kiếm đi qua, rút tên sau lưng ra kéo căng dây cung, mũi tên xé gió lao đi.
"Kim Lăng, có phải ngươi muốn bị ta đánh gãy chân không?" Giang Trừng tức hổn hển quát, lần này Kim Tử Hiên không phản bác lời Giang Trừng, ba người họ đều không thể thuận lợi áp chế giao thú, Kim Lăng chỉ mới có chút tu vi, mà dám trực tiếp đụng vào.
Mũi tên bắn lên đuôi giao thú, đinh một tiếng bị dội đến nơi khác, đuôi giao thú vẫy lên giữa không trung, cái đầu to lớn nhìn về phía Kim Lăng, há mồm phun một cái, kịch độc như mũi tên nước hướng Kim Lăng lao tới.
Kim Lăng nhìn trực diện vào sắc mặt uy áp của giao thú, sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích, chuông bạc ở thắt lưng phát ra tiếng vang nhỏ phá vỡ giờ phút yên tĩnh này, một đạo hư ảnh xuất hiện trước mặt Kim Lăng, áo trắng tóc đen, nơi ngực có một vết máu lớn loang lổ, dây cột tóc màu đỏ thẫm bay lên giữa không trung, một đôi con ngươi hồng sắc nhẹ nhàng liếc qua, trong cổ họng giao thú phát ra vài tiếng gào thét không cam lòng, đề phòng lui về sau một chút, cùng lúc đó một đạo hỏa quang xẹt qua, mũi tên nước bị phản phệ, đầu ngón tay Đào Yêu còn mang theo một chút tinh hỏa, ngây ngốc nhìn người áo trắng trên không trung, bờ môi mở ra đóng lại mấy lần, lại tiếp tục khôi phục tỉnh táo, trước mắt này chỉ là khí linh, không phải cha của nàng.
Từ lúc nhìn thấy thân ảnh kia Lam Vong Cơ liền trừng lớn mắt, tiếng đàn đình trệ trong nháy mắt, ánh lửa gọi tinh thần Lam Vong Cơ trở về, y giữ chặt dây đàn, bên trong tiếng đàn có thêm mấy phần sát ý, thẳng tắp hướng đến giao thú mà không phân tâm.
Khí linh trong lúc giao thú rơi xuống trong núi thì thân hình cũng tán đi, chuông bạc phát ra tiếng vang thanh thúy, trực tiếp kích vào lòng người.
Chuyện chặn giết ở Cùng Kỳ đạo năm đó bọn hắn đều có nghe thấy, cũng biết chân tướng năm đó như thế nào, bây giờ gặp lại Ngụy Vô Tiện là một bộ dáng khí linh không khác trước kia, đều có chút không biết làm sao, không biết nên nói gì. Sau khi giao thú bị hạ, Đào Yêu lấy một bình sứ trong túi càn khôn ra, thận trọng lấy một chút máu giao thú, bịt kín bình sứ rồi lại thả vào trong túi càn khôn.
********
Chuyện năm đó, Kim Tử Hiên là người không muốn nhắc lại nhất.
Lúc đó bởi vì Kim Tử Huân chặn giết, không có chứng cứ là một chuyện, Ngụy Vô Tiện gần như mất khống chế, hung thi Ôn Ninh cũng là lần đầu thể hiện ra lực sát thương trước mặt người đời.
Kim Tử Hiên vừa đi vừa tránh công kích của Ôn Ninh, "Hôm nay là tiệc đầy tháng của A Lăng, Ngụy Vô Tiện, ngươi nể mặt A Ly, trước hết bảo Ôn Ninh dừng tay đi."
Ngụy Vô Tiện lúc đó đã cái gì cũng không biết, chỉ mơ mơ hồ hồ bắt được chữ A Lăng, A Ly, chậm rãi đưa tay cho Ôn Ninh một chỉ thị, không đợi Kim Tử Hiên đến gần, một mũi tên mang theo lực đạo cực mạnh xuyên thấu lồng ngực Ngụy Vô Tiện, thẳng tắp cắm lên cây cổ thụ ở phía sau lưng hắn, máu tươi ấm nóng trực tiếp bắn lên mặt Kim Tử Hiên, cũng nhuộm đỏ một thân áo trắng Ngụy Vô Tiện cố ý thay.
Kim Tử Huân đứng trên cao ném trường cung trong tay cho tùy tùng, rời khỏi Cùng Kỳ đạo.
"Ngụy Vô Tiện." Kim Tử Hiên tiếp được thân thể Ngụy Vô Tiện ngã về phía trước, hoảng loạn đưa tay muốn che đi vết thương kia.
Ngụy Vô Tiện há miệng, trong miệng đầy máu tươi, run rẩy lấy ra một cái chuông bạc từ trong ngực nhét vào tay Kim Tử Hiên, ngón trỏ và ngón cái muốn lau đi vết máu trên đó, lại khiến cho vết máu càng ngày càng lan rộng, Ngụy Vô Tiện liền thu tay về, trên mặt mang theo nồng đậm áy náy, giọng nói đứt quãng, "Ngươi đem cái này cho cháu trai ta, ta không đi được rồi...... sau này có rảnh rỗi...... ta..... lại dẫn nó ra ngoài chơi......"
Kim Tử Hiên duỗi một ngón tay dò xét mũi Ngụy Vô Tiện, lập tức mở to mắt, muốn mang Ngụy Vô Tiện lên Kim Lân Đài lại bị Ôn Ninh vỗ một chưởng lui ra, "Ngươi cách xa công tử một chút."
*********
Lần đầu Kim Lăng nhìn thấy khí linh là khi được bốn tuổi, chính là gặp trong Thanh đàm thịnh hội ở Liên Hoa Ổ, Kim Lăng một mình đến hậu sơn chơi, vô ý bị tà ma để mắt tới, tà ma kia còn chưa hành động đã bị khí linh đột ngột xuất hiện ép vỡ nát.
Sau khi Giang Trừng nghe tin liền đến, lúc nhìn thấy người áo trắng kia đầu tiên là vui mừng, nhưng sau đó là thất lạc, đây không phải Ngụy Vô Tiện, nó chẳng qua ban đầu dính tinh huyết của Ngụy Vô Tiện lại nhận chấp niệm của hắn mà biến thành khí linh (cái chuông bạc của Kim Lăng), sau đó nhiều năm, mỗi khi Kim Lăng gặp nạn, khí linh này kiểu gì cũng sẽ xuất hiện, nhưng mà Ngụy Vô Tiện chân chính kia, nói tương lai sẽ mang theo Kim Lăng ra ngoài chơi rốt cuộc không trở về được nữa.
*****
Kim Lăng dựa vào thân cây, hốc mắt đỏ lên, nắm thật chặt chuông bạc trong tay, giữa bông hoa sen có một vết đen nho nhỏ, đó là vết máu khô.
Giang Trừng xoa mặt, "Đứng lên, nghỉ ngơi tốt chưa?"
Một đám tiểu bối yên lặng lui về sau mấy bước, vốn là bọn hắn muốn ra ngoài săn đêm, không nghĩ rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ thi thố tài năng của ba vị tiền bối, càng không nghĩ tới có thể nhìn thấy hộ thần trên chuông bạch của Kim Lăng truyền kỳ khắp Tu Chân giới có thực lực như thế nào, chỉ là nhìn thấy bộ dáng này của Giang tông chủ thật là đáng sợ, vội vàng gật đầu đáp, "Tốt..... tốt ạ."
Mặt đất đột nhiên lắc lư một cái, mấy người vội cầm kiếm tản ra bốn phía, trên mặt đất chỗ vừa nãy liền xuất hiện một vết nứt, giống như muốn nhằm vào người đứng bên trên, động tác của Đào Yêu chậm nửa bước, một vật màu tím từ trong ngực rơi ra, lại bị Đào Yêu tay mắt lanh lẹ nắm chặt bỏ lại vào trong ngực.
Ánh mắt Giang Trừng sắc bén, như có điều gì suy nghĩ nhìn Đào Yêu, lại rất nhanh thu hồi ánh mắt nhìn về phía khe hở.
"Xem ra là thụ yêu." Kim Tử Hiên rút kiếm chặt đứt vài nhánh dây leo xông tới, trong lòng phán đoán thực lực của yêu tà này, "Mấy đứa các ngươi hẳn là có thể ứng phó."
"Cha yên tâm." Kim Lăng kích động rút kiếm.
"Cảnh Nghi, đừng chạm vào đó." Thanh âm Đào Yêu gấp gáp, nhưng vẫn không ngăn cản kịp động tác của Lam Cảnh Nghi.
Thụ yêu này đúng là không khó ứng phó, giải quyết xong thụ yêu, Lam Cảnh Nghi đáp xuống mặt đất, chú ý tới thân cây bên cạnh có một đóa hoa nhỏ màu xanh lam liền trực tiếp hái.
"Làm sao......" Lam Cảnh Nghi còn chưa dứt lời liền phát giác linh lực của mình bị phong bế, mấy người còn lại cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức la hét ầm ĩ.
"Sao lại như vậy?"
"Ta cũng không biết, linh lực của ta cũng bị phong."
Đầu ngón tay Đào Yêu hiện lên một đốm lửa, trong nháy mắt ném về thân cây bốn phía, một vòng lửa khiến mọi người vây quanh Phong Linh Hoa trong tay Lam Cảnh Nghi, chỉ hữu dụng với tu sĩ, một khi chạm vào hoặc dính lên da thì sẽ tản mát ra một hương vị đặc biệt, sau đó phong bế linh lực của người đó.
"Vậy làm thế nào mới......" Âu Dương Tử Chân trừng lớn mắt nhìn lửa thiêu đốt bốn phía.
Đây là linh hỏa.
Nguồn gốc của đan tu bắt đầu từ Vu tộc thượng cổ, khi đó Vu tộc hái thuốc, mượn thiên địa linh hỏa chế đan dược, về sau nếm được bách bảo Thần Nông, tham khảo kinh nghiệm của Vu tộc, dẫn thiên địa linh hỏa nhập thể, luyện chế đan dược.
Đây cũng là nguyên nhân khiến số người đan tu thưa thớt, đa số tu giả sẽ lựa chọn con đường khác. Đối với đan tu, nếu không có sư trưởng bên cạnh hướng dẫn, nổ lô hủy đan là việc nhỏ, riêng việc thu phục linh hỏa, nếu có nửa điểm sai lầm sẽ bị linh hỏa thiêu cháy thành tro bụi, năm đó lúc Đào Yêu thu phục linh hỏa, mặc dù đã chuẩn bị tốt trăm vạn toàn thắng, còn có Vô Nhai Tử và Ngụy Vô Tiện bên cạnh hiệp trợ, nhưng mà cuối cùng Ngụy Vô Tiện vẫn bị trọng thương, còn suýt chút nữa hồn phi phách tán.
Đào Yêu nắm ống tay áo xuôi bên người, dường như nhớ tới tình huống năm đó thu phục linh hỏa, bây giờ Ngụy Vô Tiện chỉ còn lại hồn thể, nếu hồn phi phách tán, như vậy trên đời không còn Ngụy Vô Tiện, bởi vậy việc sau khi rời núi Đào Yêu làm chính là du tẩu khắp nơi, thu thập thiên tài địa bảo, thay Ngụy Vô Tiện điều chế Thái Sơ đan dùng để bồi bổ hồn thể.
"Linh hỏa có thể ngăn cách hương vị của Phong Linh Hoa, đại khái khoảng hai canh giờ sau linh lực của chúng ta sẽ khôi phục."
Giang Trừng vô ý thức chuyển động ngón tay giữ Tử Điện, lúc ánh mắt nhìn về phía Đào Yêu trên mặt lộ ra ý cười không rõ, "Vậy thì ngồi xuống trước đi."
*******
Trong viện, dưới tàng cây liễu to lớn có một cái xích đu, trên xích đu là một nam tử hắc y, đang ngắm nhìn túi gấm màu trắng trong tay đến xuất thần.
Cách đó không xa, tiểu cô nương chạy tới, lao thẳng vào ngực nam tử, "Cha đang nhìn gì vậy?"
Nam tử đem nữ hài ôm vào trong ngực, nắn nắn túi gấm trong tay áo, "Cha đang nhìn một vật rất quan trọng."
"Là của người kia sao?"
"Con nên gọi y là phụ thân." Nam tử điểm nhẹ chóp mũi nữ hài, không nặng không nhẹ trách cứ một câu.
Nữ hài che lấy chóp mũi ủy khuất mà giải thích, "Nhưng y chưa từng xuất hiện, y mặc kệ cha, cũng mặc kệ A Chước."
Nam tử cười khẽ một tiếng, ôm nữ hài nhảy lên cây, nhìn xem phong cảnh bên ngoài viện, trong tiếng gió truyền đến thanh âm của nam tử, "Y là người cả đời này ta cầu mà không được."
******
"Cha." Đào Yêu khẽ gọi một tiếng, mới phát hiện thế mà mình ngủ thiếp đi, lại xem xét bốn phía đã bị linh hỏa diệt, có chút quẫn bách ho nhẹ một tiếng, đưa tay che ngực, phát hiện Tỏa Linh Nang vẫn bình yên vô sự, "Thật có lỗi, liên lụy các vị."
"Không có việc gì, chúng ta cũng nghỉ ngơi tốt rồi." Kim Tử Hiên mỉm cười nói.
Editor: Ngáo
Đã đăng: 20:52 - 20/04/2020