Băng Tâm lầm lũi đi lên lầu, đứng trước cửa phòng Hàn Thiên suy nghĩ hồi lâu.... vẫn là nên về phòng mình.
Bước vô phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cô khóc không ra tiếng... Đồ đạc của cô đâu mất hết rồi....
- Em quên lúc nãy chúng ta đã nói gì sao?
Giọng trầm trầm vang lên trên đỉnh đầu cô. Cô quay lại thì đâm sầm vào ngực anh. Một mùi hương thơm ngát nam tính bay vào mũi cô.
- Ah.... Lão đại. (Cô xoa xoa cái mũi của mình.)
- Định làm gì?
- Tắm...
- Đồ của em hiện ở phòng tôi....( Nói rồi anh chậm rãi đi về phòng. Cô cúi đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu... vẫn là qua phòng anh.)
Hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng. Anh đang nằm trên giường, mắt chăm chú xem TiVi màn hình phẳng 100 inch gắn trên tường. Thấy cô đi vào khẽ nhướng mắt nhìn cô rồi lại chăm chú xem TiVi.
Cô nhìn lướt qua phòng.... rộng thật.... chiếc giường kingsize hai màu xám và đen đặt giữa phòng, bên phải giường có một cái bàn trang điểm.... ai nha... đem từ phòng cô qua luôn đấy... nhìn qua một chút nửa là cửa sổ thật to. Phía bên trái giường là một bộ sofa sang trọng màu đen, phía trong góc là một giá sách nhỏ. Hai bên đầu giường là hai đèn ngủ sang trọng, trên trần là chùm đèn pha lê rực rỡ, dưới sàn trải thảm nhung mịn màng.... Thật xa hoa... ắt hẳn không thua phòng tổng thống ở khách sạn năm sao.
- Phòng tắm.... (Anh tốt bụng chỉ tay vào cánh cửa ở góc phòng.)
- À... cám ơn. (Cô cúi đầu... thầm than khổ trong đầu... sớm biết thành ra như vầy... cô thà ở phòng cũ còn hơn.)
Cô cắm đầu chạy vào phòng tắm. Một lần nữa cô lại tròn mắt vì mức độ xa hoa của phòng tắm này. Phòng tắm này rất rộng, được nối với phòng thay đồ. Cô lại tiếp tục trạng thái kinh ngạc khi sang phòng thay đồ bốn bức tường là đầy những tủ đồ chứa vest, áo sơ mi, đồ thường, giày của anh. Giữa phòng có tủ đựng cà vạt, đồng hồ. Cô lướt qua nhãn hiệu trên quần áo của anh... toàn nhãn hiệu nổi tiếng nha...
Vài phút sau, cô tìm được quần áo của mình, được treo chung tủ với đồ của anh cô cảm thấy mặt nóng ran... cứ như tủ đồ của hai vợ chồng.
Cô lại tiếp tục kĩ lưỡng chọn đồ. Lấy một cái áo thun mỏng rộng màu đen và một cái quần sọoc màu nâu.... chợt cô ngẩn ra.....một hồi suy nghĩ... vẫn là nên mặc nội y...
Hơn nửa tiếng sau, Băng Tâm rốt cục đã chịu lết ra. Anh nhếch miệng cười tà mị rồi nhích người sang một bên, nhường cho cô phần giường bên phải. Cô cắn môi, trùm cái khăn lên đầu che mặt lại. Cô lê lết lại ngồi trước bàn trang điểm lau khô tóc. Cô vẫn không hay biết rằng ai đó đang nhìn cô chằm chằm.
- Định ngồi đó suốt đêm?
- Ơ... không... nhưng...
- Nhưng gì?
- Tôi... sẽ ngủ ở đâu?
- Em muốn ngủ trên sofa sao?
- Tất nhiên là không? (Bỗng hai mắt cô sáng rỡ nhìn anh nghĩ thầm Không lẽ lão đại ngủ sofa sao?)
Anh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, mở miệng nói:
- Tôi cũng không có ý định đó.
Nụ cười của cô đông cứng lại, nhìn anh một cách khó hiểu:
- Vậy.... Áhh
Cô chưa kịp nói gì nữa thì đã bị anh kéo lên giường, ôm chặt vào lòng. Đầu anh lại vùi vào tóc và cổ cô.
- Lão đai.... (Cô ra sức đẩy anh ra, nhưng càng bị anh ôm chặt.)
- Em là người của Đoan Mộc gia?
Anh luôn thích sử dụng câu khẳng định kiêm luôn nghi vấn nhỉ!
- Ừhm....
- Đây chính là nhiệm vụ của em.
- Hả??????
- Hiểu rồi chứ?
- Chưa hiểu
- Ha....
Chợt anh bật cười, lật người lại nằm đè lên cô, nở thêm một nụ cười ma mị, anh cúi xuống sát tai cô, nói:
- Nhiệm vụ của em là cùng tôi ngủ mỗi đêm.
- Cái gì?.Tức là mỗi đêm đều cùng anh.....
- Chỉ ngủ... không làm chuyện khác.
- À... thật chỉ vậy chứ... (Nói xong bỗng cô muốn đập đầu vào gối tự tử mãnh liệt. Anh ta là Thiên lão đại đấy lời anh ta nói cô còn dám nghi ngờ....)
- Tôi không có hứng thú với em... ba vòng còn không rõ ràng....( Anh nhướng mắt nhìn khiêu khích cô.)
- Gì chứ..... mắt anh có vấn đề à?... ai nói với anh là không rõ ràng....
- Là do em đang có nội y nên mới rõ ràng...
- Biến thái.... biến thái hết sức....(cô thầm rủa trong lòng. Mặt đỏ như tôm luộc, quay mặt đi chỗ khác. Vì ai mà tôi phải mặc cái này để phòng hờ chứ?)
- Tôi sẽ không làm gì em.... em không cần đề phòng (Nói rồi anh lại nằm xuống, nghiêng người ôm cô vào lòng.)
- Đợi chút...
Nếu anh đã nói vậy thì cô cũng chẵng cần mặc nó mà ngủ chi cho phiền phức lại còn thêm bộ đồ nóng muốn đổ lửa. Cô ngồi dậy, lon ton chạy vào nhà tắm, năm phút sau lại lon ton chạy ra, tự giác chui vào lòng anh nằm xuống. Hàn Thiên bất động vài giây. Cô đi thay đồ. Thay một cái váy ngủ dài đến đầu gối...đặc biệt... không còn mặc cái kia.... Ôi... anh thật phục chính mình khi có thể bình tĩnh như vậy... Quả thực là đã tự làm khó mình mà.
Thật ra từ chuyến đi Indonesia vừa rồi anh nhận ra khi có cô bên cạnh thì anh ngủ rất ngon. Vì thế lão đại nhà ta cho rằng vì giấc ngủ vì sức khỏe của anh, anh phải ngủ chung với cô.
Và còn ai đó khi bị ôm không những không khó chịu như trong tưởng tượng mà còn dễ ngủ hơn bình thường. Cho nên, chỉ một lát sau, bất an lo lắng gì đó quẳng đi đâu mất liền mau chóng chìm vào giấc ngủ.