Vợ Yêu Kiêu Ngạo

Chương 65 Chứng Cứ Rõ Ràng




Bạch Thanh Dung hoảng sợ lui về phía sau mấy bước:



“Lâm Thành Phong, trước đây tôi chỉ cảm thấy anh mặt dày, không ngờ anh lại vô liêm sỉ như vậy.”



“Tôi vô sỉ? Em là vợ tôi, em nghĩ thế nào thì là thế đó, tôi vô liêm sĩ, vậy còn em thì sao?”



Lâm Thành Phong giễu cợt nói:



“Đêm hôm khuya khoắt đi đến nhà một người đàn ông, em nói xem em là cái gì?”



“Chúng tôi là bạn bè, Lâm Thành Phong tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi. Những lời này tôi không muốn nói thêm nữa, anh muốn sao thì tùy.”



Bạch Thanh Dung đi đến bên cửa sổ phòng ngủ, nghiêm túc nói:



“Nhưng anh dám động đến tôi, tôi sẽ nhảy từ trên xuống.”



“Em cho rằng mình là ai, loại hàng như em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”



Lâm Thành Phong không vui nhìn Bạch Thanh Dung, sau đó đập cửa đi ra ngoài.



Lâm Thành Phong ngồi xuống bàn trong phòng sách, giận dữ đập lên bàn. Mấy đồ trên bàn khẽ rung, đối mặt với Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong luôn cảm thấy mình thực sự không biết phải làm sao, tâm tình cũng thay đổi khôn lường.



Anh không sao chấp nhận được chuyện trong lòng Bạch Thanh Dung có người khác, nhưng bản thân lại không biết làm sao. Trên đời này tiền tài danh vọng có thể dựa vào thủ đoạn mà có được, nhưng muốn để một người đối xử thành tâm thành ý với bạn, dựa vào thủ đoạn và sức mạnh đều vô dụng.



Tình cảm chính là như vậy, trước tình cảm thật lòng, mỗi một người đều rất công bằng. Cho dù Lâm Thành Phong là chủ tịch đẹp trai nhiều tiền, Bạch Thanh Dung cũng sẽ không si mê anh giống như những người phụ nữ khác.



Mà Lâm Thành Phong lại thích tính cách bình thản này của Bạch Thanh Dung, lúc này Lâm Thành Phong cảm thấy tim của mình đã bị thứ gì đó bóp nghẹt, buồn bực nói không lên lời.



Bạch Thanh Dung rõ ràng là vợ anh, nhưng khi cô ở cùng với người đàn ông khác, anh lại có chút bất lực, trong lòng có một đóa hoa lớn đầy bi thương đang nở rộ.



“Rầm rầm!”



“Cô Bạch, cô ngủ chưa?”



Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cường, Bạch Thanh Dung ngạc nhiên nhìn Cường đang đứng ngoài cửa tìm cô làm gì:



“Có chuyện gì sao?”



“Có tiện nói chuyện không?”



Cường đứng ngoài cửa thành khẩn nói.



“Vào đi.” Bạch Thanh Dung nói, Cường rất ít khi một mình đến tìm cô, thấy Cường tìm cô, nhất định có chuyện muốn nói.



Sau khi Cường vào phòng cũng không đóng cửa, có thể là sợ người khác hiểu lẩm. Hơn nữa cậu ta và Bạch Thanh Dung trai đơn gái chiếc đóng cửa quả thực không được tốt cho lắm.





Bạch Thanh Dung ý bảo Cường có thể ngồi xuống ghế trước bàn, Cường lắc đầu:



“Cô Bạch, tôi đứng đây nói vài câu rồi đi.”



“Có chuyện gì không?”



“Cô Bạch, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề.”



Cường lấy điện thoại đưa đến trước mặt Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung nhận lấy nhìn màn hình điện thoại:



“Giáo sư trường đại học nhiều lần quấy rối nữ sinh, bị nhà trường bàn giao cho luật pháp, vĩnh viễn không được tuyển dụng.”



“Cho tôi xem cái này là có ý gì?”



Vị giáo sư trong tin tức trong hình có hóa thành tro Bạch Thanh Dung cũng nhận ra ông ta, chính là vị giáo sư quấy rối Bạch Thanh Dung bị nhà trường đuổi việc, trong lòng cảm kích ông trời có đồng nghiệp có mắt, lại rất tò mò vì sao Cường lại đột nhiên cho cô xem cái này.



“Cô Bạch, chuyện này là do chủ tịch giao phó, trước kia chủ tịch muốn cô Bạch nhìn thấy tin tức này cũng là hy vọng cô Bạch có thể vui vẻ, nhưng lại không ngờ sáng sớm hôm đó đột nhiên có người thay tiêu đề.”



Cường nói từng chữ một:



“Cô Bạch, cô hiểu lầm chủ tịch chúng tôi rồi. Có rất nhiều chuyện không hề liên quan đến chủ tịch nhà chúng tôi, chủ tịch cũng là người trong cuộc.”



“Cường, chủ tịch bảo cậu đến sao?”



Bạch Thanh Dung khẽ nói.



Ánh mắt Cường long lanh có hồn nhìn Bạch Thanh Dung, nghiêm mặt nói:



“Cô Bạch là người thông minh, lẽ nào không biết có rất nhiều chuyện không thể nhìn bên ngoài sao? Đặc biệt lại có rất nhiều người nhìn chằm chằm chủ tịch nhà chúng tôi, những chuyện mà chủ tịch khó có thể dự liệu được thường xuyên xảy ra cũng là chuyện bình thường.”



“Cô Bạch, chủ tịch nhà chúng tôi thật sự để tâm đến cô, hy vọng cô suy nghĩ thật kỹ.”



Nói xong, Cường lịch sự gật đầu nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.



Cường đi rồi, Bạch Thanh Dung cẩn thận nghĩ về những lời nói của Cường. Cậu ta nói có đạo lý nhất định, giống như gia thế và thân phận của Lâm Thành Phong vậy, khó tránh khỏi việc có người để ý đến anh, cho dù là đối thủ cạnh tranh hay người mẫu danh tiếng.



Thương trường tình trường đều là chiến trường, hôn nhân nhà giàu có nhất định cũng như hậu cung bình thường của hoàng đế cổ đại. Nhưng Bạch Thanh Dung đã không để ý đến những chuyện này có phải do Lâm Thành Phong làm hay không, thứ cô quan tâm chính là cuộc sống của mình, cô muốn cuộc sống bình thường, không phải hôn nhân giàu có tình cảnh hỗn loạn.



Một câu “Cô Bạch, chủ tịch nhà chúng tôi thật sự để tâm đến cô” của Cường. giống như sao băng sượt qua lòng Bạch Thanh Dung, rất nhanh biến mất.



Nhiệm vụ hiện giờ của cô chính là cùng Lâm Thành Phong đi thăm ông cụ Lâm mà thôi, những thứ khác đã không còn liên quan gì đến cô nữa, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.



Khi Bạch Thanh Dung chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ, cửa phòng ngủ bị người khác dùng lực mở ra. Lâm Thành Phong u ám kéo Bạch Thanh Dung ra ngoài:




“Ông tỉnh rồi.”



Bạch Thanh Dung chạy theo bước chân của Lâm Thành Phong, khi đến cửa phòng ngủ ông cụ Lâm, bà Lâm đã ngồi ở đầu giường lau nước Tắt, bác sĩ riêng nhà họ Lâm nghiêm trọng đứng một bên, ông cụ Lâm yếu ớt nắm trên giường.



Nhìn thấy cảnh như vậy, trong lòng Bạch Thanh Dung hồi hộp. Trực giác nói cho cô biết tình hình của ông cụ Lâm không hề lạc quan như cô tưởng tượng, lúc này cảm nhận của Lâm Thành Phong cũng không tốt hơn Bạch Thanh Dung.



“Thanh Dung, Thành Phong, hai con mau đến nói mấy câu với ông đi.”



Bà Lâm đứng dậy kéo Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đến trước mặt ông cụ Lâm, ông cụ Lâm yếu ớt mở mắt nhìn Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung, cố gắng nở nụ cười hiền hậu:



“Thành Phong, ông phải đi rồi.”



Lâm Thành Phong đau lòng nắm tay ông Lâm:



“Ông, con…”



Ông Lâm bất lực đưa một tay khác vỗ lên tay Lâm Thành Phong:



“Bụi hoa cây cỏ cũng có ngày tàn lụi, sinh mạng của con người cũng có điểm cuối, con phải nghĩ thoáng một chút.”



Bạch Thanh Dung nhìn thấy cảnh này, trong lòng đau xót, vành mắt ửng đỏ đứng sau Lâm Thành Phong. Tuy cô và Lâm Thành Phong là hôn nhân trên hợp đồng nhưng nhìn thấy ông cụ Lâm dầu hết đèn tắt, trong lòng đủ loại cảm giác, có một sự bi thương không nói lên lời.



Ông Lâm dời ánh mắt nhìn Bạch Thanh Dung:



“Thanh Dung, con qua đây.”



Lâm Thành Phong tìm chỗ cho Bạch Thanh Dung ngồi xuống đầu giường ông cụ Lâm, hai bàn tay đầy nếp nhăn của ông Lâm cầm lấy tay Bạch Thanh Dung dặn dò:



“Sau này con để tâm đến Thành Phong nhiều một chút, tính cách thằng bé này có chút kỳ lạ nhưng là người tốt, Thanh Dung, con cũng một đứa bé ngoan, hai con nhất định phải yêu thương nhau. Khụ khụ.”




Ông Lâm ho sặc sụa, Bạch Thanh Dung lo lắng cho ông cụ Lâm, hai mắt đẫm lệ nói:



“Ông, người yên tâm. Chúng con sẽ hạnh phúc.”



“Làm vợ nhà họ Lâm không dễ, không giống với các nhà bình thường. Thanh Dung, con là đứa nhỏ thông minh. Sau này, khụ khụ, Thành Phong, hai con phải hạnh phúc.”



Ông cụ Lâm nói đứt quãng xong câu nói này, giống như đã tiêu hao hết sức lực cả đời vậy, yếu ớt nằm trên giường, cánh tay cố đưa lên bất lực rơi xuống, đôi mắt có hồn cũng mất đi thần thái.



“Ông, con biết rồi, ông yên tâm.”



Bạch Thanh Dung khóc thút thít, bà Lâm đứng cạnh nhận thấy sự khác thường của ông Lâm, đưa tay xem hơi thở của ông, đã sớm không còn hơi thở.



Lúc đó mẹ Lâm chỉ khóc nói:




“Ông của Thành Phong đã qua đời rồi.”



Một câu nói giống như sấm sét giữa mặt đất bình lặng, bác sĩ Lý đứng một bên bước lên kiểm tra mắt và hơi thở, nghe vị trí tim của ông Lâm. Sắc mặt nghiêm túc nói:



“Mọi người nén bi thương, ông cụ Lâm đã qua đời.”



Bầu không khí bi thương lan tràn toàn bộ nhà họ Lâm, tiếng khóc của bà Lâm, tiếng nức nở của Bạch Thanh Dung, cùng với sự bi thương nhẫn nhịn của Lâm Thành Phong, từ khi anh còn rất nhỏ, ông đã dạy anh không được dễ dàng rơi nước Tắt.



“Thím Trương, chuẩn bị tang sự cho ông.”



Lâm Thành Phong nói xong thì rời khỏi phòng ngủ, Bạch Thanh Dung không ngừng an ủi bà Lâm, hai người phụ nữ an ủi lẫn nhau, bản thân lại khóc đến gương mặt đầy nước Tắt.



Thím Trương và bác sĩ Lý nói vài chuyện xong, bắt đầu xếp đặt người giúp việc chuẩn bị tang sự cho ông cụ Lâm. Bà Lâm tuổi cao không chịu được tin ông cụ Lâm đột ngột qua đời, đau lòng khóc quá lâu, được người giúp việc dìu vào phòng ngủ nghỉ ngơi.



Bà Lâm đi rồi, Bạch Thanh Dung mới ý thức được Lâm Thành Phong không còn ở đây nữa. Nghĩ người đàn ông kia bình thường lạnh lùng như vậy, hiện tại ông qua đời, người đó kiêu ngạo như vậy cho dù có bi thương cũng không muốn để người khác nhìn thấy.



Lâm Thành Phong tự giam mình trong phòng ngủ, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác. Giống như muốn thiêu đen phổi của mình vậy, tàn thuốc dưới đất ngày càng nhiều.



Khi Bạch Thanh Dung tìm thấy Lâm Thành Phong, chủ tịch đẹp trai cao ngạo đã biến mất, người cô nhìn thấy là một người đàn ông suy sụp đứng bên giường hút thuốc.



Bạch Thanh Dung chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Thành Phong, lấy điếu thuốc là từ trong tay anh:



“Hút thuốc có giải quyết được vấn đề không, tôi biết anh rất khó chịu. Khó chịu thì trút hết ra ngoài đi.”



Lâm Thành Phong hờ hững nhìn Bạch Thanh Dung:



“Cô biết cái gì?”



“Lâm Thành Phong, lúc cha tôi qua đời, tôi cũng có tâm trạng giống anh bây giờ. Cảm thấy rất buồn, rất tuyệt vọng, nhưng tôi vẫn luôn nhẫn nhịn không khóc, sau đó thực sự không chịu nổi nữa liền bật khóc, vừa khóc đã khóc không ngừng cả một ngày.”



“Tôi là đàn ông.”



“Đàn ông cũng có lúc đau lòng yếu ớt, cho dù anh là chủ tịch, anh cũng có quyền được khóc. Đừng kiềm nén mình, Lâm Thành Phong.”



Bạch Thanh Dung cố gắng khuyên bảo Lâm Thành Phong, cô biết khi người ta bi thương nhất, thứ duy nhất trút ra ngoài chính là nước Tắt, nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm buồn mà thôi.



Bạch Thanh Dung nhẹ ôm phía sau Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong cao hơn mét tám, đầu của Bạch Thanh Dung chỉ có thể dựa lên vai anh, cô dùng thân thể nhỏ bé của mình an ủi Lâm Thành Phong.



Tình cảm của Lâm Thành Phong đối với ông cụ Lâm vô cùng sâu đậm, ông cụ Lâm đi rồi, anh nhất định là người buồn nhất. Tình cảnh này khiến Bạch Thanh Dung nhớ đến cha mình.



“Lâm Thành Phong, anh đứng buồn nữa, nếu anh muốn khóc, tôi sẽ ở bên cạnh anh.”



Bạch Thanh Dung khẽ nói. Trong lòng Lâm Thành Phong thoáng qua cảm giác khác thường, không biết vì sao sau khi Bạch Thanh Dung ôm anh, anh lại muốn khóc.