Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát: Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng

Chương 30: 30: Kết Thúc Sự Đau Buồn




Tiêu Kì Nghiên đưa Hàm Nhi đến bệnh viện

“Cô đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi” Tiêu Kì Nghiên nói với trợ lý

“Dạ vâng”

- "À, khoan đã." Tiêu Kì Nghiên gọi cô lại.

Trợ lý nhìn anh:"Có chuyện gì sao thưa ngài?"

- "Cô lấy tên của khác làm thủ tục cho cô ấy đi, đừng để bất kì thông tin nào của cô ấy ở bệnh viện này, cẩn thận người khác điều tra ra".

Trợ lý gật đầu rồi bỏ đi.

Hàm Nhi được đẩy vào phòng cấp cứu, hai bác sĩ nhanh chóng đi vào, theo sau là vài y tá đẩy xe chứa dụng cụ theo sau.

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho cô, cô bị thương khá nặng, thân thể vốn yếu ớt, phần đầu lại bị va đập mạnh,m, có lẽ lần này phải cần nhiều thời gian để hồi phục sức khỏe.

Sau năm tiếng đồng hồ, Tiêu Kì Nghiên ngồi bên ngoài chờ đợi. Trợ lý đem kết quả điều tra đưa cho anh “Đây là toàn bộ thông tin của cô Hàm Nhi”

Tiêu Kì Nghiên cầm lấy rồi mở ra đọc. Mẹ của cô là Tiêu Mộng Nguyệt tiểu thư nhà họ Tiêu cũng là cô ruột của anh. Vì yêu một người đàn ông bị ông ngoại cấm túc nên Tiêu Mộng Nguyệt đã bỏ đi theo người đàn ông đó hắn ta chính là Diệu Kiến Trung nhưng cô ấy lại không biết hắn ta là người đã có gia đình. Khi biết được thì cô đã mang thai đứa con của Diệu Kiến Trung. Vì vợ cả của hắn ta quá mưu mô độc ác gian xảo hết lần này đến lần khác chèn ép Tiêu Mộng Nguyệt nên bà vì bị bệnh mà đã qua đời để lại một mình Hàm Nhi sống trong ngôi nhà luôn bị mọi người sỉ nhục, làm những công việc như osin cho nhà họ…

Tiêu Kì Nghiên đọc hết thông tin thì không tin vào mắt mình khi Hàm Nhi chính là em họ của anh. Thể nào ngay từ lần đầu tiên gặp hắn đã có cảm giác rất quen thuộc.

Lúc này bác sĩ đẩy Hàm Nhi ra ngoài

Tiêu Kì Nghiên đứng dậy chạy đến:"Em ấy sao rồi?"

Bác sĩ nhìn anh:"Vào trong phòng nói."

Tiêu Kì Nghiên gật đầu, anh nhìn trợ lý:"Cô về phòng chăm sóc em ấy giúp anh, anh qua nói chuyện cùng bác sĩ."

Trợ lý nói:"Vâng tôi biết rồi."

Cô đi cùng y tá đưa Hàm Nhi về phòng hồi sức.

Trong phòng, bác sĩ ngồi đối diện Tiêu Kì Nghiên.

- "Cũng may cô ấy không bị sảy thai nhưng thai nhi vốn yếu, chỉ mới một tháng tuổi cần phải chăm sóc sức khỏe và tinh thần phải ổn định không rất dễ bị sảy thai.

Tiêu Kì Nghiên mím môi, vậy là cô đã mang thai của Lãnh Phong Thần, nhưng sao hắn ta lại đối xử với Hàm Nhi như vậy?

- "Cảm ơn, tôi biết rồi." Anh nói rồi đi về phòng bệnh.

Hai ngày sau…

Ánh sáng mặt trời chiếu sáng qua cửa sổ phòng bênh. Cuối cùng Hàm Nhi cũng tỉnh dậy

“Hàm Nhi em tỉnh rồi à!” Tiêu Kì Nghiên chạy đến đỡ cô dậy

“Tôi đang ở đâu vậy?”

“Đây là bệnh viện”

“Là anh đưa tôi đến đây sao?”

“…” Tiêu Kì Nghiên gật đầu

Hàm Nhi bây giờ đưa tay sờ xuống bụng vẻ mặt lo lắng: “Con…con của tôi thì sao?”

“Đưa bé không sao chỉ là cơ thể của em còn quá yếu cần phải bồi bổ thêm mới có sức khỏe nuôi đứa bé được”

Thật tốt quá con của cô không sao

Tiêu Kì Nghiên lấy ra một chiếc vòng cổ đưa cho Hàm Nhi “Em có biết dợi dây chuyền này không?”

“Sợi dây chuyền này là tín vật mà mẹ đã để lại cho tôi mà”

“Đây là sợi dây chuyền của Tiêu gia”

“Tiêu gia?”

Tiêu Kì Nghiên tiến đến ôm chầm lấy Hàm Nhi càng lúc càng chặt “Chào em anh là anh họ của em. Mẹ của em chính là cô ruột của anh Tiêu Mộng Nguyệt tiểu thư nhà họ Tiêu”

Hàm Nhi ngạc nhiên không nói lên lời

Tiêu Kì Nghiên buông Hàm Nhi ra hai tay đặt lên vai cô “Em có muốn rời khỏi đây về với nhà của mình không ông ngoại vẫn luôn chờ em”

Đến bây giờ Hàm Nhi vẫn không tin vào mắt mình “Thật sao? Em…em vẫn còn có gia đình sao!”

“Đúng vậy cô bé ngốc, từ khi cô bỏ đi ông ngoại vẫn luôn cho người tìm kiếm tung tích của cô nhưng đều không tìm thấy. Nhưng khi nghe tin cô đã mất bệnh tình của ông càng ngày nặng thêm nếu ông biết còn có một đứa cháu ngoại là em thì ông sẽ vui lắm”

“…” Hàm Nhi dưng dưng nước mắt

“Lãnh Phong Thần đối xử với em như thế nào em còn không biết hay sao, loại người như hắn ta không đáng kể em yêu”

“Được em muốn rời khỏi đây muốn quên hết đi mọi chuyện đau khổ đã sảy ra trong quá khứ. Em sẽ không bao giờ yêu hắn ta nữa” Hàm Nhi vừa nói vừa khóc cô thật sự quyết tâm hận anh đến tận xương tủy.

“Được anh sẽ đặt vé máy bay ngay trong hôm nay”

- "Cô mau đặt thêm một vé máy bay đi, ngày mai cô ấy sẽ cùng chúng ta qua Pháp." Tiêu Kì Nghiên gọi điện cho trợ lý

“Vâng” Trợ lý trả lời

"Còn nữa, đừng để thông tin của cô ấy lộ ra ngoài, mượn hộ chiếu của ai đi, còn lại cứ để cho tôi lo là được rồi."

Lãnh Phong Thần có thế lực lớn mạnh như vậy, tìm được cô là chuyện dễ dàng, nhưng lần này anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.

Buổi chiều, sân bay quốc tế, một chiếc xe Ferrari dừng trước sân bay.

Chỉ còn ba phút nữa máy bay sẽ cất cánh, Tiêu Kì Nghiên sờ nhẹ đầu cô:"Hàm Nhi, đừng buồn gì cả nơi này không đáng để em phải buồn. Hãy bắt đầu một cuộc sống mới trong tương lai em còn phải lo cho con của mình nữa mà"

Hàm Nhi gật đầu đúng vậy cô còn có đứa trẻ trong bụng và một gia đình nữa đang chào đón cô. Họ lên máy bay, ngồi ở khoang hạng nhất

Trên bầu trời, chiếc máy bay từ từ bay để lại một đường băng màu trắng.

Tạm biệt tất cả...

(Hiện tại mình đang chuẩn bị cho kì thi THPT quốc gia nên không thể bão chap được mong các độc giả vẫn sẽ theo dõi và ủng hộ cho mình ?)