Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 53




Chương 53: Daddy, ba có còn là đàn ông không đó?

Vì có sự can thiệp của Hoắc Hạc Hiên cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng cầm những thứ mà mình đã chuẩn bị đi lên lầu hai.

“Minh Thành, dì đến rồi nè, cháu đã dậy chưa?”

“Vâng.”

Con trai ngoan ngoãn khiến cô rất vui vẻ, sau khi cô dịu dàng gọi cậu bé dậy, cậu bé nằm trên giường, đôi mắt to tròn mở ra, sau đó cô kéo cậu bé rời giường. Ôn Giai Kỳ cảm thấy mãn nguyện cực kỳ. Đã lâu như vậy rồi, mẹ con hai người mới có được khoảng thời gian ấm áp bên cạnh nhau như vậy.

Ôn Giai Kỳ đưa cậu bé đi rửa mặt, thay một bộ quần áo khác, sau đó dỗ cậu bé ăn cháo thuốc mà mình mang lên, khiến cho dì Trần đứng bên nhìn cực kì phẫn nộ.

“Minh Thành à, chúng ta ra ngoài vận động một chút có được không nào?

Sau khi ăn sáng xong, Ôn Giai Kỳ cảm thấy trời hôm nay rất tốt, vì suy nghĩ đến sức khỏe của con trai thế nên cô muốn đưa Hoắc Minh Thành ra ngoài đi bộ cho ra mồ hôi. Thế nhưng khuôn mặt cậu bé lại trở nên lạnh lùng: Không được!”

Ôn Giai Kỳ không hiểu hỏi lại: “G? Tại sao lại không được vậy? Minh Thành à, trẻ con cần phải vận động nhiều một chút như vậy cháu mới có một cơ thể khỏe mạnh, có sức khỏe rồi con sẽ được đi nhà trẻ đó, ở đó nhiều bạn nhỏ như vậy, cháu có thể chơi cùng các bạn không phải rất vui vẻ à?”

“Không vui, không vui chút nào!”

Cô không ngờ rằng câu nói này khiến cho tâm trạng của cậu bé càng xấu đi vứt luôn cải robot biến hình đang chơi trong tay xuống rồi chạy đi mất.

Ôn Giai Kỳ cực kỳ lo lắng chạy theo cậu bé: “Minh Thành con đừng chạy, đợi gì với”

Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Tại sao đột nhiên tâm trạng cậu bé lại trở nên kích động như vậy? Ôn Giai Kỳ ngơ toàn tập.

Ôn Giai Kỳ đuổi theo cậu bé đến cửa phòng, ban đầu định rằng sẽ dỗ cậu bé quay lại, nhưng sau khi Hoắc Minh Thành chạy về phòng mình rầm” một tiếng đóng cửa lại.

“Minh Thành, cháu mở cửa cho dì đi, cháu đừng giận mà, có phải dì nói sai điều gì rồi không? Cháu cho dì vào trong rồi chúng ta nói chuyện có được không nào?”

“Không phải là cô cảm thấy mình rất được việc à? Sao rồi? Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi à?” – Không biết dì Trần giúp việc đến đây từ bao giờ, sau khi nhìn thấy cảnh này, bà ấy đứng một bên châm chọc.

Bây giờ Ôn Giai Kỳ cảm thấy rất khó chịu lại còn nghe phải lời này, ánh mắt sắc lạnh của cô nhìn ra đằng. sau, cô mang vẻ mặt ác liệt chưa từng có nhìn về phía bà ấy.

“Nếu như dì còn nói thêm từ nào nữa dì có tin tôi sẽ khiến dì không thể mở miệng được nữa hay không?”

Dì Trần chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ này của cô, dì Trần nhanh chóng lùi về sau mấy bước, da gà nổi lên khắp người.

Người phụ nữ này trở nên hung dữ như vậy từ bao giờ thế?

Dáng vẻ kiêu căng lúc đầu không còn nữa: “Là… là do cô nhắc đến nhà trẻ chứ sao, cậu chủ nhỏ cực kỳ ghét nhà trẻ, không thích đến đó”

“Không muốn đi nhà trẻ? Tại sao chứ?” Ôn Giai Kỳ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Minh Thành ghét đi nhà trẻ? Tại sao lại như thế?

Cậu bé không muốn nói chuyện, cũng không muốn ở cùng người khác, đây là sự thật, nhưng mà tại sao cậu bé còn không muốn đi nhà trẻ?

Tình hình của cậu bé vẫn chưa nghiêm trọng đến mức này cơ mà.

Trong tiềm thức của Ôn Giai Kỳ, chuyện này không hề bình thường chút nào, cô quyết định đợi Hoắc Hạc Hiên trở về sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng trưa nay còn chưa thấy Hoắc Hạc Hiên về, căn biệt thự này đã có thêm một vị khách khác.

“Mấy người mau dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi, lát nữa ông cụ Hoắc sẽ đến đây đó, đừng để ông ấy thấy nhà cửa bẩn thỉu đến lúc ấy lại bị nói đó”

Lúc Ôn Giai Kỳ đi xuống làm đồ ăn trưa cho con trai thì nghe thấy nhắc đến người này.

Nghe dì Trần phân phó mấy người giúp việc ở hoa viên, cô ngạc nhiên đến mức bước lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống!

Ông cụ Hoắc sắp đến rồi? Trời đất ơi, tại sao lại đột ngột thế chứ? Tại sao cô không biết gì hết vậy?