Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 633: Ngoại truyện 1(bảy)




Khán đài màu trắng tại hiện trường hôn lễ chậm rãi nhô lên, cho đến khi cao năm mét, nghệ sĩ dương cầm mặc váy lụa trắng tinh, mỉm cười ngồi trước chiếc dương cầm ba chân, đón gió xuân say lòng người, bắt đầu khảy ca khúc Pháp lãng mạn “Đoàn tàu đi xa”, dàn giao hưởng ngay lập tức hòa theo, cùng với bài hát lãng mạn say lòng người, dàn Hợp Xướng nhi đồng cũng cất giọng hát, biểu diễn nhạc khúc lãng mạn để nghênh đón.

Bức màn lụa màu vàng “oanh” một tiếng, kéo ra, một chiếc cầu hoa thật dài đang nhấp nháy ánh sáng, xuất hiện trước mặt mọi người, chúng tân khách chia ra ngồi hai bên, vẻ mặt cũng xôn xao nhìn chiếc cầu hoa dài gần trăm mét, trên mặt đất trải đầy hoa hồng tươi xinh, kéo dài tới trên khán đài chứng hôn, cổng hình vòm, tất cả khảm đầy thủy tinh bảy màu, còn kết rất nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng, tạo ra một thế giới cổ tích đầy mộng mơ, tuyệt đẹp.

Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này thảm đỏ, dọc theo chiếc cầu hoa thật dài, nhìn về phía khán đài chứng hôn phía xa xa, vẻ mặt của hắn lộ ra nụ cười cảm động và vui sướng, chỉ thấy hắn bắt đầu cất bước, đạp hoa hồng đỏ thẫm xinh tươi, từng bước từng bước đi lên khán đài chứng hôn, tất cả người thân và tân khách nhìn thấy chú rễ xuất hiện, lập tức hưng phấn vỗ tay, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng liệt, Hàn Văn Hạo ở trong tiếng vỗ tay, hướng chúng tân khách khẽ gật đầu cám ơn, lúc đi ngang qua cha mẹ của mình, hắn càng thêm hiểu ý cười một tiếng, sau đó đứng bên cạnh đài chứng hôn màu trắng, thở nhẹ, có chút căng thẳng, nắm quả đấm, chờ đợi.

Ca khúc Pháp lãng mạn vẫn ngon ngào vang lên trên toàn trường, tiếng vỗ tay tại hiện trường dần dần hạ xuống, từ từ yên lặng, chúng tân khách đang hào hứng chờ mong, rồi nghe phía trước nói cô dâu đã vào, từng trận tiếng vỗ tay cuồng nhiệt lại vang lên, mọi người xôn xao tò mò nhìn đầu kia thảm đỏ, rốt cuộc nhìn thấy Daniel mặc lễ phục màu đen, hôm nay nhìn hắn vẫn như xưa, nhất phái tao nhã, phong độ thân sĩ cầm tay cô dâu cao quý xinh đẹp cầm hoa cầu, mộng mơ, kỳ diệu đi về phía bên này thảm đỏ, Hàn Văn Vũ cầm tay Kim Vân, dẫn đầu đi theo phía sau, Trác Bách Quân cầm tay tiểu thư nhà họ Phó, sau lưng dẫn theo cả đám phù rể, phù dâu cũng chậm rãi đi tới, Hi Văn mặc váy nhỏ màu hồng, cầm tay người bạn Hoa đồng cũng chậm rãi đi tới, cả đoàn người ngọt ngào, ấm áp.

Ngay sau đó, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt! !

Hàn Văn Hạo kích động nhìn Daniel dắt vợ chưa cưới của mình từ từ đi tới, hắn đột nhiên cảm xúc trăm mối ngổn ngang, trong lòng mang theo biết ơn, nhìn vẻ mặt dịu dàng và nụ cười chúc phúc của Daniel, hắn lại nhìn người vợ của mình ở bên cạnh, khăn lụa trùm đầu màu trắng và mành trân châu che mặt, nhất định đôi mắt tràn đầy ý cười, tràn đầy cảm kích, cảm xúc của hắn lại mãnh liệt trào dâng.

Rốt cuộc, Daniel đem Hạ Tuyết dắt tới đầu bên này thảm đỏ, nhìn Hàn Văn Hạo đang đang nôn nóng mong đợi ở đầu kia, Daniel xoay người, nhìn Hạ Tuyết, hai mắt lộ ra dịu dàng và nụ cười thâm tình một lần cuối, nhìn cô bên trong cái khăn che mặt, xúc động, mỉm cười nói: "Bảo bối, kế tiếp là thời khắc tuyệt vời nhất trong đời em, anh rất vui, sáu năm trước, đã đến một xinh đẹp trấn nhỏ, tiếp nhận một người mẹ xinh đẹp hoạt bát, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hình ảnh của em năm đó, kiên cường mang bụng bự, phe phẩy cây quạt nhỏ, đứng dưới cây liễu mỉm cười, cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày Hi Văn ra đời, chúng ta cùng chung một chỗ, từng giây phút có em, anh rất hạnh phúc"



Hạ Tuyết nghẹn ngào nhìn Daniel, vị hoàng tử dịu dàng hoàn mỹ nhất.

Hai mắt Daniel đỏ thắm, xúc động nhìn Hạ Tuyết nói: "Cho dù cuộc đời sau này có thế nào, chúng ta ở trong Vũ trụ, hay đi về phía bất kỳ một quỹ đạo nào, nhưng anh tin tưởng, tình nghĩa giữa anh và em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, thân ái, đi thôi, anh muốn đem tay em, đặt vào trong tay một người khác, để cho hắn dắt tay của em, dũng cảm đi về phía tương lai trọn cuộc đời"


"Daniel, cám ơn anh" Hạ Tuyết cảm động đến nói không ra lời, khẽ nói cám ơn, chia tay sáu năm tình cảm, thật sự có biết bao nhiêu đau buồn.

Daniel dịu dàng cười khẽ, cũng có chút căng thẳng dắt tay Hạ Tuyết, đứng trước thảm đỏ, cùng Hạ Tuyết nhìn về phía trước!

Giờ phút trang Nghiêm sắp tới!

Nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp, ngồi trước dương cầm thủy tinh, hai mắt sáng rỡ, vẻ mặt động lòng người, đưa ra ngón tay ngọc thon dài, đặt giữa hai phím trắng đen, trong không khí trang nghiêm, đè xuống, khảy “Hành khúc hôn lễ” rung động lòng người, dàn giao hưởng lập tức theo tiếng dương cầm, cũng diễn tấu bài hát, dàn Hợp Xướng nhi đồng cũng cất giọng biểu diễn nhạc khúc, lãng mạn.


Vào lúc này, đột nhiên bên dưới khán đài màu trắng, hàng trăm ngàn con bướm xanh bay lên không trung, trong tiếng ồ lên của tân khách, vây xung quanh chiếc cầu hoa thật dài, mộng mơ, vỗ đôi cánh xinh đẹp, phất phới bay trong chiếc cầu hoa, Daniel và Hạ Tuyết kích động và vui vẻ đi trong bươm bướm bay múa đầy trời, từng bước từng bước tiến về phía khán đài chứng hôn, Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này, kích động nhìn Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết cũng kích động nhìn Hàn Văn Hạo, từng bước từng bước đến gần bên cạnh hắn, hai mắt không nhịn được tràn ra nước mắt, mặc dù Isha đã nói với cô, ngàn vạn lần không thể khóc, mascara sẽ làm mắt mình trở thành gấu mèo (0.0).

Người bạn thân Isha, ngồi ở đầu dưới chiếc cầu hoa, nhìn Daniel dắt tay bạn tốt của mình từng bước, từng bước đi về phía thảm đỏ, cô đột nhiên cảm thán nở nụ cười, hai mắt không nhịn được đỏ lên, kêu nhỏ: "Hạ Tuyết cố lên"

“Hành khúc hôn lễ” rung động lòng người vẫn vang lên, Daniel dắt tay Hạ Tuyết vẫn đi về phía Hàn Văn Hạo, từ khoảng cách tương đối xa, rốt cuộc đã đạp đoàn hoa hình trái tim cuối cùng, đi tới trước mặt của chú rễ, Daniel và Hàn Văn Hạo hai người đàn ông phong độ, đứng đối diện nhau, nhìn nhau thật sâu, rốt cuộc trong ánh mắt và sự chờ mong của mọi người, Daniel mỉm cười nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết đang đặt ở cánh tay của mình, đem đặt ở trong tay Hàn Văn Hạo, mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Hạ Tuyết giao cho anh, hi vọng sau này, anh có thể yêu thương cô ấy cả đời, tôi tin anh, giống như tin tưởng chính mình"


Hàn Văn Hạo cảm kích nhìn Daniel, nghiêm trang cam kết: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cám ơn anh, 6 năm qua, đã yêu thương, ủng hộ và khích lệ cho cô ấy, cám ơn sự thành toàn vĩ đại của anh"

Daniel yên lòng cười khẽ, quay đầu nhìn Hạ Tuyết ở bên trong chiếc khăn lụa trùm đầu, mông lung cảm động, gật đầu với cô, trong hành khúc hôn lễ, xoay người đi xuống chiếc cầu hoa, ngồi chung một chỗ với mẹ mình, cùng nhìn lên khán đài chúc phúc cho cô dâu chú rể!


Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết kích động nhìn nhau, vô cùng vất vả mới đi tới hôm nay, cám ơn trời cao thành toàn, hai người đều nở nụ cười, hơi xoay người, đối mặt với khán đài chứng hôn màu trắng!

Hàn Văn Vũ và Trác Bách Quân lấy thân phận anh em trai chưa kết hôn, đứng ở sau anh trai mình, kế tiếp là cả đám phù rể đứng một bên!

Kim Vân và Phó Đan Đan dẫn chúng phù dâu cũng đứng một bên cô dâu !

Hành khúc Hôn lễ rốt cục cũng ngừng lại! !

Người chủ trì cao giọng hô to: Xin mời người chứng hôn!

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng chúng tân khách nhìn về phía sau khán đài màu trắng, một người già chậm rãi đi ra, mặc lễ phục màu đen, khuôn mặt hiền lành và nụ cười cơ trí, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhất thời khiếp sợ nhìn ông lão kia, kêu lên: "Ông nội"