Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 430




Cô ta phóng canh kình, sau đó ngưng tụ thành kiếm, nhắm vào mắt Cửu Thiên đứng đẳng xa.

“Cửu Thiên, tôi sẽ cho cậu biết, người từ viện vô dụng như Nhất Nguyên viện, dù cho có nhảy nhót đến thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là đổ bỏ đi mà thôi.”

Gương mặt Phượng Lam lạnh lão như băng, nhìn Cửu Thiên như kẻ thù không đội trời chung. Nhưng trên thực tế, Cửu Thiên biết rõ, lúc hắn tu hành trong tháp đã từng gặp Phượng Lam một lần, nhưng không giúp Phượng Lam lấy võ kỹ mà thôi.

Người phụ nữ kiêu ngạo kia ngẩng đầu, hận không thể nhìn Cửu Thiên bằng lỗ mũi.

Cửu Thiên nói khẽ: “Hay là năm người các cô cùng lên đi.”

Hắn vừa nói xong, học viên xung quanh đều chửi ầm lên.

“Đồ điên, hắn coi mình là Võ Tôn chắc?”

“Đánh chết thằng nhãi đó đi, để hắn không thể động vào Không Động viện!”

Gương mặt Thất Lân sư tôn vô cùng lạnh lùng, ông ta hừ nhẹ.

Phượng Lam lạnh lùng: “Gì cơ? Đối phó với cậu sao lại cần đến năm người? Xem kiếm!”

Gô ta chém một nhát kiếm, cát đá bay tứ tung, bắn thẳng vào mặt Cửu Thiên.

Cửu Thiên đứng rất bình tĩnh, thậm chí hắn còn chẳng định rút trọng kiếm đang cắm dưới đất.

Thấy thanh kiếm đâm về phía mình, Cửu Thiên chỉ từ từ giơ tay phải, sau đó duỗi hai ngón tay.

Keng!

Thanh kiếm như chém vào Kim Thạch, Cửu Thiên kẹp thanh kiếm của Phượng Lam. Canh y bao phủ cơ thể hắn, Cửu Thiên giữ thanh kiếm của Phượng Lam một cách qua loa.

Cùng là Ngoại Canh cảnh, nhưng Cửu Thiên có thể cảm nhận thấy chênh lệch giữa hắn và Phượng Lam không chỉ có một chút.

“Thừa danh tiếng nhưng lại chẳng đủ sức mạnh.”

Cửu Thiên đánh giá kiếm pháp của Phượng Lam, ngón tay hắn hơi siết chặt lại, trong nháy mắt sức mạnh của hắn bùng nổ, mạnh hơn canh kình bình thường gấp ba mươi lần.

Từ khi trận pháp trong cơ thể hắn biến thành Thần Đan, bây giờ sức mạnh bùng nổ của Cửu Thiên còn mạnh hơn cả lúc đầu.

Hắn chẳng cần dùng trận pháp để chuyển đổi, chỉ cần nén canh khí vào là đã có thể bùng lên sức mạnh rất đáng sợ.

Một tiếng ‘Rắc’ vang lên, thanh kiếm của Phương Lam bị kẹp đến nát vụn.

Cửu Thiên dẫm chân xuống mặt đất nhấp nhô, một luồng khí đáng sợ được tạo ra từ những dao động, cả người Phượng Lam bay về phía sau, khóe miệng cô ta ứa máu.

Không chịu nổi một đòn!

Trong nháy mắt mấy chữ này xuất hiện trong đầu tất cả học viên của Không Động viện.

Những học viên khác trong Không Động viện đều hít một hơi lạnh.

“Thăng nhãi đó thật mạnh!”

Mấy học viên thầm la lên sợ hãi, sắc mặt Thất Lân sư tôn nghiêm trọng, như vậy xem ra, cả năm học viên của Không Động viện đều chẳng có ai là đối thủ của hắn.

Cửu Thiên bắt đầu bùng nổ sức mạnh mạnh nhất của mình, khiến cho người của Không Động viện đều cảm thấy khiếp sợ.

Cửu Thiên lại nói: “Tôi bảo này, cả năm người các cô lên hết cả đi. Giải quyết vấn đề một lần luôn.”

Lần này, chẳng còn ai nói Cửu Thiên kiêu căng.