Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 426




Đại sư huynh cười nói: “Tùy ý đi, Cửu Thiên sư đệ, để ta xem thử cực hạn của đệ nằm ở đâu. Hai chiêu vừa rồi uy lực rất không tồi, hãy cho ta thêm chút bất ngờ đi.”

Cửu Thiên nói: “Vậy đại sư huynh đứng vững.”

Lực lượng thiên địa xung quanh bỗng bắt đầu trở nên cuồng bạo, toàn thân Cửu Thiên nóng rực, Liệt Hỏa Kim Thân tỏa ra bạch viêm nóng rực, giống như rồng rít gầm.

Đạo Quang sư tôn sửng sốt thốt lên: “Xích Viêm Long Hống Quyền, nó cũng luyện được rồi sao?”

Hai ngày sau, dưới núi Không Động, lưng Cửu Thiên đeo trọng kiếm Vô Phong, ngẩng đầu nhìn núi Không Động cao vút, khẽ dở dài một tiếng.

“Sớm biết như này thì mình không nên dùng hết sức.

Cửu Thiên tự lẩm bẩm một tiếng rồi khẽ lắc đầu.

Nhớ lại giao hẹn ba chiêu giữa hắn và đại sư huynh hai ngày trước, Cửu Thiên chỉ biết cười khổ một tiếng.

Chiêu thứ ba của hắn thật ra chỉ khiến đại sư huynh lùi một bước mà thôi, sau đó đại sư huynh vậy mà giả chết nằm trên đất.

Hơn nữa còn nằm trên đất kêu la: “Cửu Thiên sư đệ, đệ siêu quá, ta thấy mấy trận về sau đều do một mình đệ đánh đi.”

Sau đó thì hắn ở trong việc nháy mắt ra hiệu của các vị sư huynh, tự mình tới núi Không Động.

Đám Hàn Liên sư huynh mượn danh nghĩa muốn chăm sóc đại sư huynh, tất cả đều không tới.

Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn thì giao kim bài thắng Thiên Nhân viện cho Cửu Thiên.

“Bọn họ cũng thật là yên tâm!”

Cửu Thiên cười đầy bất lực.

Cửu Thiên ngẩng đầu, ngước nhìn núi Không Động hùng vĩ, hắn đi từng bước lên trên.

Không Động viện đứng ở đỉnh của ngọn núi này, được che lấp trong làn mây, có hà quang quấn quanh.

So với Thiên Nhân viện, Không Động viện nhìn trông càng có khí thế tiên gia, không nói cái khác, chỉ riêng ngọn núi thì đã trông rất nguy nga rồi.

Các ngọn núi nối tiếp nhau, cầu tiên bắc qua, rừng cây xanh mướt trùng điệp, nguyệt thạch ngậm châu, xuân mùa tản mạn, ngọc phun lưu ly, mây khói lượn lờ, có thế rồng phượng. Cả ngọn núi Không Động, vô số phong cảnh, một hàng bậc đá trải dài, nối thẳng tới Không Động viện ở bên cùng.

Cửu Thiên đi mấy canh giờ, lúc này mới tới cửa chính của viện.

Trái phải có khôi lỗi hộ pháp, dưới chân có đại trận Cương Võ.

Từng tảng võ thạch ẩn chứa canh kình xếp ở cửa viện. Những đệ tử của Không Động viện đang chuẩn bị xuống núi, nhìn thấy Cửu Thiên tới thì đều lộ ra ánh mắt nghỉ hoặc.

“Vị học viên này, nhìn quần áo, cậu không phải là người của Không Động viện nhỉ. Cậu đến đây làm gì?

Một học viên của Không Động viện đi tới, hỏi Cửu Thiên.

Cửu Thiên nhìn trái phải, Không Động viện rộng lớn chỉ riêng cái cửa viện này đã chiếm mấy dặm diện tích, nếu đi vào sợ rằng không tìm được đường.

Học viên thấy Cửu Thiên không lên tiếng, nhíu mày nói: “Vị học viên này, Không Động viện không phải là nơi để học viên của phân viện khác có thể xông vào, mời cậu nói ra mục đích của cậu.”

Cửu Thiên liếc nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: “

khiêu chiến.”

Học viên kinh ngạc nói: ‘Khiêu chiến? Cậu muốn khiêu chiến ai?!”

Cửu Thiên từ từ nói: “Không phải khiêu chiến ai cả, là khiêu chiến cả Không Động viện.”