Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 148




“Khác biệt, đúng là khác biệt.”

Hàn Liên gần như đang than khóc.

Giọng của hắn ta thu hút sự chú ý của những đệ tử khác. Bọn họ nhìn Hàn Liên như kẻ ngốc, trong mắt hiện rõ, người này bị điên rồi.

Cửu Thiên nuốt nước bọt, khoảng cách giữa các viện thật sự lớn thế, vậy chẳng lẽ khoảng cách giữa các học viên còn có thể lớn đến vô lý sao?

Cửu Thiên nghe tới đây cũng hơi nghi ngờ, mình có phải chọn nhầm viện rồi không.

Nếu so ra, thì đây đúng là sự khác biệt giữa chuồng heo và hoàng cung.

Hèn gì lúc người của Phiêu Miểu Viện tới Nhất Nguyên Viện thì phun thẳng ra hai tiếng “chuồng heo.”

Người ta nói thật đó!

Bốn người đồng loạt thở dài, sau đó tiếp tục đi lên.

Rất nhanh sau đó, họ đã đến đỉnh núi, tầm nhìn mở rộng ra.

Khi đến nơi này, họ càng có thể cảm nhận rõ nét hơn sự phồn vinh của Định Bảo Sơn. Vô số quán trà lầu rượu trông cực kỳ hoành tráng.

Sở Chính sư huynh dừng bước: “Hàn Liên, đệ dẫn Cửu Thiên đi dạo một vòng đi, huynh và Sở Trực đi mua vũ khí trước. Ngày mai chúng ta tập hợp dưới chân núi.

Hàn Liên cười cười: “Không thành vấn đề. Cửu Thiên sư đệ, đi thôi, huynh dẫn đệ đến mấy chỗ vui. Đệ thích nghe hát không, huynh biết mấy chỗ hay lắm. Có mấy cô nương xinh đẹp của Minh Tâm Viện hay đến đó hát. Chúng ta đi nghe đi.”

Cửu Thiên thực sự không muốn đi, hắn chỉ muốn đi dạo xung quanh, lĩnh hội sự phồn thịnh nơi Định Bảo Sơn này, chứ đi nghe hát làm gì.

Nhưng Hàn Liên căn bản không đợi hắn đáp lời đã kéo hắn đi.

Thấy ánh mắt như hổ đói của Hàn Liên sư huynh, Cửu Thiên chỉ đành nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng. Bây giờ e là dù có là thần là quỷ cũng không ngăn được Hàn Liên đi nghe hát.

Sau khi băng qua con phố rộng, Hàn Liên dẫn Cửu Thiên đến trước một căn lầu cao.

Có thể nhìn ra chủ nhân căn lầu rất giàu có. Trước cửa đặt một đôi long phượng bằng ngọc cao ngang một con người, sống động như thật.

Trên cổng là ba chữ “Phụng Cầu Hoàng!”

Hàn Liên kéo Cửu Thiên bước qua cửa nhưng chưa kịp bước vào đã bị một người phụ nữ ngăn lại.

“Phí vào cửa, 3 đồng vàng.”

Hàn Liên dừng bước: “Mẹ nó, không phải lần trước chỉ cần một đồng vàng sao? Sao lại tăng giá rồi? Minh Tâm Viện mấy người đừng có cắt cổ như thế, có biết quy củ không hả?”

Người phụ nữ trợn mắt: “Lần trước là lần trước. Lần này có Linh Bối sư muội tới hát. Chỉ thu 3 đồng vàng đã hời cho ngươi rồi. Riêng câu nói lúc nãy thôi đã đủ cho ta đuổi ngươi đi rồi đó.”

Cửu Thiên lẩm nhẩm: “Linh Bối? Hình như từng nghe qua cái tên này rồi.”

Hai mắt Hàn Liên sáng lên: “Đệ quen?”

Cửu Thiên nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng mới nhớ ra: “Ừm, là cô nương đã chọn Minh Tâm Viện, đệ nhớ ra rồi. Là người cùng đệ lọt vào top 10 của cuộc thi tuyển sinh.”

Người phụ nữ quan sát Cửu Thiên: “Ngươi cũng trong top 10 của cuộc thi tuyển sinh năm nay à? Vậy thì được, nể mặt ngươi, ta chỉ thu mỗi người hai đồng vàng thôi.”

Hàn Liên kéo áo Cửu Thiên: “Cửu Thiên, cô nương đó xinh không?”

Cửu Thiên gật đầu: “Cũng khá xinh.”

Hàn Liên sư huynh cười lớn, sau đó móc 4 đồng vàng từ trong đũng quần ra rồi đưa cho người phụ nữ trước cửa: “Xinh là được, 4 đồng thì 4 đồng.”

Thấy Hàn Liên lấy tiền từ nơi đó rồi đưa cho mình, người phụ nữ lập tức đỏ mặt, không muốn nhận tiền.

Hàn Liên sư huynh dúi tiền vào tay cô ta, khiến cô ta hét lớn lên, ngay sau đó, công kính từ từ cô ta toả ra.

Cửu Thiên vừa nhìn thấy tình hình không ổn liền lập tức kéo Hàn Liên vào bên trong.

May mà hai người nhanh tay nhanh chân lao vào trong nháy mắt. người phụ nữ tức tới giậm chận, sau đó cô ta ném mạnh 4 đồng vàng xuống đất.

Vừa bước vào lầu, Hàn Liên không nói lời nào bèn chạy lên trên.

Vừa lên tới tầng ba, Cửu Thiên liền nghe thấy một giọng hát du dương.

Tiếng cầm du dương, thánh thót và dễ chịu.

Âm thanh như mộng như ảo.

Cửu Thiên dường bước nhìn vào bên trong. Căn lầu rộng lớn trông cực kỳ trang nhã, bàn ghế được xếp ngay ngắn, những bức hoạ nữ nhân trên tường cũng đầy mê hoặc.

Lúc này, tầng ba đã ngồi kín người, cách đó không xa, một cô gái đang gảy đàn. Tay như ngó sen, mắt như nước mùa thu, gảy đàn càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

“Đêm qua gió đông, mưa thu lất phất. Tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kẻ si tình đang đứng trong mưa Là ai đang hát, tiếng hát du dương, bao nhiêu trái tim thiếu nữ, bao nhiêu giấc mộng giang hồ.”

Trong phút chốc, Cửu Thiên nghe tới ngẩn ngơ, anh đứng nguyên tại chỗ nhìn cô gái đang gảy cầm.

Không sai, đó chính là Linh Bối cô nương của Minh Tâm Viện.

Hàn Liên đứng cạnh ngẩn người.

Nhìn Linh Bối mà chảy nước dãi. Không chỉ mình hắn ta, tất cả mọi người trên tầng ba đều như vậy.

Cửu Thiên nhắm mắt, yên lặng lắng nghe. Lúc này, lòng hắn bỗng yên bình thấy lạ.

Thiên địa chi lực tứ phía cũng ngừng lại, Cửu Thiên chìm sâu vào trong cảnh giới.