Vô Thiên Đế

Chương 57: Mê trận




Mọi người nhìn thấy kim châm trên tay nàng khẽ liếc nhìn nhau có thể thấy được nổi hoảng sợ trong mắt đối phương nhưng vẫn không có ai hành động.

Hắc y nữ tử nhíu mày bất mãng, ngọc thủ chỉ về hướng Ngọc Phong tiên môn.

- Bắt đầu từ các người nếu còn không đi đừng trách bổn tiểu thư vô tình.

Nhóm người Ngọc Phong tiên môn từ từ bước tới thông đạo, khi cách thông đạo nữa trượng đột nhiên đổi hướng tấn công hắc y nữ nử.

- Các đạo hữu xong lên giết chết yêu nữ, trả thù cho tứ sư huynh.

- Không biết sống chết.

Trên tay của nàng xuất hiện hơn 10 cây kim châm, mọi người xung quanh vừa nhìn thấy sắc mặt trở nên xanh lè, kim châm vừa xuất hiện lại biến mất sao đó từng người của Ngọc Phong tiên môn té ngã trên đất tình trạng giống như hai người lúc trước.

Hắc y nữ tử thu hồi 10 cây kim châm ánh mắt đánh sang chỗ Phiêu Miễu tiên môn.

- Tới lượt các người.

Đám người Phiêu Miễu tiên môn nhìn mấy chục người nằm trên đất sắc mặt do dự, nhất thời không dám manh động.

- Không cần nhìn nữa bọn họ đã bị bổn tiểu thư phế tu vi, lần này bổn tiểu thư chắc chắn không nương tay.

Giọng nói của nàng có chút tức giận, nếu không phải sư phụ không cho gây rối nàng đã lùa mấy tên này xuống dưới.

Mọi người nghe nàng nói đều biến sắc, lần trước chỉ là phong ấn lần này là phế đi lần sao không cần nói cũng hiểu.

- Đi.

Nguyên Ân dẫn đầu đi xuống thông đạo, hai đại tiên môn còn lại cũng theo sao, cuối cùng chính là người của hoàng gia học viện.

- Này này, bên trong các người ai có liên quan đến hoàn thất thì không cần phải xuống.

Mọi người nghe nàng nói ánh đều nhìn về phía Như Vân.

- Tiểu nha đầu cô ở lại đi, Hàn Tuyết tỷ tỷ cũng ở lại còn tên sủng nô người cũng ở lại luôn.

Như Vân nghe nàng nói do dự một lúc cuối cùng bước ra trước khi rời đi còn kéo theo Lý Mục, Hàn Tuyết ở một bên ra lệnh cho mọi người chỉ đốn đội hình chuẩn bị tiến vào còn Lý Thiên Hành thì giống như chưa từng nghe thấy nàng ta nói, hắn còn không biết tên sủng nô trong lời nói của ma nữ kia là ai.

Hắc y nữ tử nhìn hai người vẫn đứng yên trong lòng thầm mắng ngu ngốc nếu không phải nàng sợ rắc rối cũng chẳng muốn quan tâm đến mấy người này, nàng thi triển thân pháp tiến vào bên trong đám người một chỉ điểm ra nhẹ nhàn khống chế Hàn Tuyết,tay còn lại tóm cổ sủng nô của mình kéo đi.

- Này cô làm gì vậy? muốn chiếm tiện nghi của lão tử sao?

- Câm miệng cho ta.

- Lão tử…

Lý Thiên Hành vừa mở miệng thì cảm giác toàn thân tê cứng ngay cả liếc mắt cũng khó khăn.

- Các người còn không đi? Có phải muốn bổn tiểu thư tiễn một đoạn không?

Mấy người hoàng gia học viện từ từ tiến vào thông đạo, ở trong động chỉ còn lại 5 người, hắc y nữ tử liếc nhìn Lý Thiên Hành đúng lúc thấy bộ dáng ú ớ của hắn nàng tung chân đạp một cái làm thân thể hắn lăng không bay mấy trượng sao đó trượt dài trên đất.

- Để xem sao này tiểu tử người còn dám không nghe lời hay không?

Lý Thiên Hành bị nàng đạp bay tới gần thông đạo đột nhiên như một tia chóp lao đi, từ bên dưới thông đạo còn truyền đến giọng nói.

- Xú nha đầu cô đợi đó cho lão tử.

Hắc y nữ tử có chút giật mình không kịp phản ứng.

- Ngay cả định thần chỉ cũng bị phá giải xem ra trên người tiểu tử này có không ít bí mật.

Lý Thiên Hành chạy xuống thông đạo hắn lấy ra một viên ẩn linh đan nuốt vào sao đó vận ẩn thân thuật đi tới, thông đạo phía trước chỉ là một màu đen thui, hắn phải dùng thần thức của mình để cảm nhận mọi thứ xung quanh, Lý Thiên Hành đi được một lúc thì nhìn thấy hai thi thể nằm trên đất, ánh mắt trở nên cảnh giác thần thư liên tục quét xung quanh, càng đi sâu vào bên trong càng cảm nhận được một cảm giác yên tỉnh đến đáng sợ, hắn đi được vài chục bước lại phát hiện thêm vài thi thể, Lý Thiên Hành ngừng lại kiểm tra vài lần bên trên mỗi một thi thể đều có vết thương, chỗ vết thương đều chuyển màu đen sẫm đã bắt đầu thối rữa đây là giấu hiệu của kịch độc.

- Tiểu ma nữ này đúng là xảo trá.

Sao khi biết được nguyên nhân hắn tăng nhanh tốc độ đi xuống bên dưới, một lúc sao đã thấy được bọn người của học viện, ánh mắt hắn đảo qua một vòng phát hiện không chỉ có hoàng gia học viện mà người của tam đại tiên môn cũng ở đây, trước mặt bọn họ là hai đại môn một cái ghi sinh môn cái còn lại ghi tử môn, Lý Thiên Hành đang muốn tiến lại phía trước thì phát hiện bên cạnh có một người quen, hắn vừa nhìn thấy tên này bên trong ánh mắt ẩn hiện vài tia hàn quang.

- Lần này coi như tiểu tử người mai mắn.

Bây giờ tình cảnh đang căng thẳng nếu hắn ra tay giải quyết Triệu Lâm nhất định sẽ làm cho nơi đây trở nên hỗn loạn cơ hội phá quan lại càng ít, không thể phá được hai đại môn này đồng nghĩ với việc hắn phải gặp lại tiểu ma nữ trên kia vừa nghĩ đến thôi đã rùng mình huống chi lúc nãy còn mắng nàng một câu.

- Các vị đạo hữu tại hạ nghĩ bên trong hai đại môn này khẳng định là có đường rời khỏi đây, mỗi bên sẽ phái đệ tử của mình tiến vào trong thăm dò không biết ý kiến của các vị thế nào?

- Du Lan tán đồng với ý kiến của Nguyên huynh.

- Được.

Người của ba đại tiên môn đã đồng ý hoàng gia học viện chỉ có thể nghe theo, mỗi bên phái hai người tiến vào bên trong, Phiêu Miễu tiên môn cùng hoàng gia học viện sẽ tiến vào sinh môn, hai phái còn lại sẽ tiến vào tử môn.

Lý Thiên Hành nhìn hai đại môn trước mắt khẽ nhíu mày hắn dùng thần thư quét qua vài lần phát hiện hai đại môn đều có cùng một khí tức, bên trong hai đại môn này hoặc đều là sinh môn hoặc đều là tử môn.

Hắn nhìn xung quanh một vòng trong đầu cố gắn nhớ lại toàn bộ địa hình bên trong thông đạo, từ bên ngoài vào đây chỉ có duy nhất một con đường, nơi đây nằm bên dưới lòng đất gần ngàn trượng tính ra cũng ngang với chân núi.

- Tên này tốn công đào một thông đạo rộng lớn như vậy lại bài thêm một đống cơ quan chỉ để làm cửa hậu sao?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy vô lý.

- Này người nói chúng ta có thể thoát khỏi nơi đây không?

- Ta cũng không biết.

- Nếu như chúng ta hợp sức lại đào một cái thông đạo đâm ra bên ngoài thì sao?

- Thổ nhưỡng ở đây vừa cứng lại vừa thô nếu như dùng lực quá mạnh không chừng cả nơi này sẽ đổ xuống đến lúc đó ngay cả nguyên anh cảnh cũng không chạy được đừng nói đến chúng ta.

- Tất cả đều tại ả tiện nhân bên trên đúng là xui xẻo.

Lý Thiên Hành nghe hai tên này trò chuyện liền khinh thường một cái, trên cái đại lục này vốn là mạnh được yếu thua đánh không lại thì chạy nếu người không chạy được thì cũng phải chạy, ánh mắt hắn đảo qua thông đạo một lần nữa sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

- Hai tên tiểu tử này nói không sai nếu như nơi này sụp xuống thì đúng là một ngôi mộ hoàn hảo.

Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, tên chủ nhân của hang động này đánh không lại đối thủ sao đó chạy xuống nơi đây đợi khi đối thủ vào sẽ khởi động cơ quan toàn bộ thông đạo sụp đổ nếu đối phương dùng nguyên anh lực thì cấm chế bên ngoài sẽ nổ tung không gian tịch diệt như vậy chẳng khác nào…

- Đồng quy vu tận.

Hắn vừa nghĩ đến đây toàn thân đều cảm thấy ớn lạnh bàn tay nắm chặt giới chỉ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào bên trong.

- Chẳng lẽ lão tử phải ở đây xuyên việt lần nữa sao?

Cho dù kịp tiến vào bên trong giới chỉ thì cũng sẽ bị chôn vùi bên dưới lòng đất, trừ khi cấm chế bên ngoài bị người khác phá đi nếu không cho dù hắn có luyện tới toái hư cũng đừng mong ra ngoài.

Mọi người ở bên ngoài đợi nữa canh giờ cũng không thấy ai từ đại môn đi ra sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.

- Các vị đạo hữu ta có một đề nghị, chúng ta quay ngược trở lên tử chiến với yêu nữ kia một trận ở đây nhiều người như vậy tại hạ không tin không làm gì được ả ta.

Mọi người xung quanh nghe hắn nói xong sắc mặt càng khó coi hơn nhất là bọn người của hoàng gia học viện bọn họ hiểu rõ nhất sự khủng bố của yêu nữ kia, thiên tài như Hàn Tuyết cũng bị nàng một chiêu chế trụ.

- Tại hạ nghĩ chúng ta nên tạm thời ở lại đây, đợi đến khi các vị tiền bối tiến vào như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết.

- Nguyên đạo hữu nói đúng với khả năng của chúng ta cho dù cùng một lúc tấn công cũng không phải là đối thủ của nàng ta chỉ còn cách đợi các vị trưởng lão tiên môn đến giúp đỡ.

Sao khi tán đồng ý kiến mọi người đều ngồi một chỗ vận công điều tức khôi phục linh lực, Lý Thiên Hành ngồi một lúc thì cảm thấy nhàm chán hắn tiến vào bên trong giới chỉ cùng tiểu Hắc đi dạo vài vòng ghé thăm mấy cái hang động sao đó lại trở về chăm sóc vườn linh dược, ngày hôm sao đến lượt tiểu Hắc dẫn bọn phi ưng đi săn nên hắn cũng chẳng còn việc gì để làm, Lý Thiên Hành đi vài vòng bên trong thông đạo, sao khi đi giải trí cùng tiểu Hắc đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, Lý Thiên Hành luôn có cảm giác thông đạo này rất không bình thường, hắn tiến lại gần hai đại môn đột nhiên tử sắc linh khí bên trong cơ thể rung lên.

- Cuối cùng cũng tìm ra.

Lý Thiên Hành liên tục đi mấy vòng trước hai đại môn để xác định bên nào đã hấp dẫn tử sắc linh khí, một lúc sao sắc mặt của hắn có chút khó coi tử sắc linh khí đối với hai bên đều có phả ứng.

- Tử sắc huynh đệ làm người à không làm khí không thể tham lam, bắt cá hai tay là phạm pháp a.

Hắn khuyên tử sắc linh khí vài câu sao đó lại đi thêm vài vòng kết quả vẫn không thay đổi, Lý Thiên Hành suy nghĩ một lúc liền lấy một đồng kim tệ tung lên, kim tệ bay mấy vòng trên không trung sao đó rơi vào phía cửa tử hắn dứt khoác nhắm cửa sinh đi vào, bên trong thông đạo là một màu đen u tối hắn lại phải dùng thần thức của mình dò đường, Lý Thiên Hành đi được một lúc trước mặt xuất hiện hai thông đạo hắn dựa theo dao động của tử sắc linh khí để chọn hướng, vừa đi được một lúc trước mặt hắn lại xuất hiện hai thông đạo.

- Không lẽ là một cái mê cung?

Trên tay hắn cằm một thanh phi đao chém vài nhát lên bức trường để làm kí hiệu sao đó tiếp tục bước đi, hắn đi hơn một canh giờ vẫn không tìm thấy gì cũng không thấy kí hiệu mà để lại nhưng hắn lại có cảm giác giống như bản thân đang đi một vòng tròn.

- Cảm giác này sao lại quen thuộc như vậy?