“Khương tiên sinh, ngươi quả thật chính là thần nhân a.”
Trong gian phòng riêng của Từ Chính Thuần lúc này lại ngồi lấy Từ Chính Thuần, Liễu Thanh cùng với Khương Thần. Từ Trạch Đông vừa mới trở về, sau khi nghe điện thoại liền đánh ô tô đi mất. Cũng không biết có chuyện gì mà đi từ nửa đêm sáng sớm như thế này.
Thanh âm vừa rồi là của Liễu Thanh. Hắn trở về trong tình trạng bị thương nặng. Thời điểm Khương Thần một ngón tay đánh nổ quỷ trảo của Âm lão quỷ, hắn nằm ngay gần đó vì vậy cũng nhận tổn thương không hề nhẹ.
Chỉ là thương thế của hắn không nghĩ tới, Khương Thần chỉ khẽ chạm vào liền lành lặn như bình thường. Điều này lại một lần nữa đổi mới nhận thức của hai người về Khương Thần. Hắn chẳng lẽ còn là một vị thần y?
Khương Thần ngồi nhâm nhi chén trà không nói gì.
“Khương tiên sinh, kể từ giờ phút này, chuyện của ngươi chính là chuyện của họ Liễu ta, ngươi có bận bịu cứ việc mở lời, lão đầu này chỉ có một cái mạng nhưng quyết không từ nan.”
Liễu Thanh vỗ ngực, hào sảng nỏi. Bộ dạng thất thập cổ lai hi nhưng khí thế lại không khác gì tráng hán.
“Từ gia chúng ta cũng lấy tiên sinh làm đầu, tiên sinh có chuyện gì cứ việc mở lời.” Từ Chính Thuần cũng mỉm cười nói.
Hắn từ thời điểm nhìn thấy Khương Thần triệu ra sấm sét đánh bại Âm lão quỷ, đã thầm nhủ trong lòng, nhất định phải kết giao với vị Khương Thần này, dù cả Từ gia lấy hắn làm đầu cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có như vậy may ra mới có thể quấn Khương Thần chung một chiến tuyến, sau này Từ gia gặp nạn, hắn cũng không thể đứng nhìn.
“Từ lão cùng Liễu lão không cần nói vậy, các ngươi tặng ta một căn biệt thự, chuyện này liền coi như xong, chúng ta không nợ nhau.” Khương Thần khuôn mặt bình thản nói: “Tất nhiên hiện tại ta cũng không phải không có chuyện muốn nhờ Từ gia.”
“Tiên sinh có chuyện gì cứ việc mở lời, Từ gia ta nhất định hoàn thành viên mãn.” Từ Chính Thuần cười nói. Mặc dù trong lòng hơi chút thất lạc, nhưng nếu Khương Thần có chuyện nhờ vả, hắn cũng có thể dựa vào đó tranh thủ chút nhân tình từ Khương Thần.
“Chẳng là ta hiện tại cần một số lượng lớn quặng sắt, mà phải là loại mới được khai thác từ mỏ ra.” Khương Thần cười, phong khinh vân đạm nói.
Từ Chính Thuần vỗ đùi một cái cười phá lên nói:
“Chuyện này Khương tiên sinh ngươi liền hỏi đúng người, cam đoan với ngươi chắc chắn Từ gia ta sẽ để ngươi vừa ý.”
“Khương tiên sinh ngươi có chỗ không biết, lão Từ hắn nhà có hai cái công ty khai tác quặng sắt. Ngươi cói như tìm tới đúng người.” Liễu Thanh cũng mỉm cười nói.
“Ra là vậy, vậy thì làm phiền Từ lão nhọc công một phen, hồi báo tất nhiên không thiếu.” Khương Thần cười nói. Trong lòng cảm thấy may mắn. Nếu như Từ gia còn có một mặt về mảng này, vậy thì hắn cũng có thể yên tâm nhờ vả, miễn cho nhờ vả người khác lại gây nên nghi ngờ.
“Không nhọc không nhọc công.” Từ Chính Thuần khách khí nói.
Có thể kết giao được với Khương Thần, hắn cầu còn không được. Đối với yêu cầu của Khương Thần, hắn chắc chắn sẽ ra sức hoàn thành.
…
Một tháng sau
Khương Thần lúc này đã dọn ra căn biệt thự giữa Mộng Đình hồ ở. Thỉnh thoảng lại ghé qua chỗ trọ tưới những gốc bán linh dược, đồng thời thay đổi những viên ngọc thạch mới có khắc phù văn.
Ngọc thạch này bởi vì chứa đựng quá ít Hỗn Nguyên Chi Khí, vì vậy dùng nó để xây dựng trận pháp, qua một đoạn thời gian lại phải đổi sang loại mới. Không giống như Hỗn Nguyên thạch. Hỗn Nguyên thạch tại Đại Thiên Nguyên Giới vừa là tiền tệ, vừa là tài nguyên tu luyện, vừa là năng lượng để khởi động trận pháp.
Loại kia nguyên thạch ẩn chứa Hỗn Nguyên Chi Khí vô cùng lớn, không giống như các loại ngọc giản, ngọc khí…chỉ chứa một lượng nhỏ Hỗn Nguyên Chi Khí. Khắc phù văn làm bùa hộ mệnh hoặc lưu trữ thông tin các loại còn được. Dùng nó thay Hỗn Nguyên thạch để xây dựng trận pháp là hoàn toàn không khả thi.
Đến cả việc xây dựng đại trận Thôn Linh Trận, Khương Thần chỉ có thể sử dụng ngọc thạch để xây dựng Dẫn Linh Trận mỗi một cái tiểu trận. Còn lại, năng lượng để duy trì Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận, Thôn Linh Trận hoàn toàn phụ thuộc vào khí vận của mỗi gia tộc kia được Dẫn Linh Trận dẫn ra thì có thể hiểu, loại ngọc thạch này muốn dùng để xây dựng chân chính đại trận là không thể nào.
Giống như Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận loại trận này hắn cũng không thể xây dựng được cho đám dược liệu của mình. Chỉ có thể xây lên một cái hàng giả Tụ Linh Hỗn Nguyên Trận, loại trận pháp mô phỏng, có thể thu hút được chút Hỗn Nguyên Chi Khí nào liền thu hút.
“Đành phải ủy khuất các ngươi một thời gian nữa a.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Nhìn tới mấy gốc bán linh dược đang cần một số lượng lớn Hỗn Nguyên Chi Khí để thuế biến, trong khi Hỗn Nguyên Chi Khí do tiểu trận pháp cũng cấp cho hàng ngày là không đủ, hắn lại cảm thấy tội nghiệp thay đám dược thảo. Cảm giác chúng giống như mấy tiểu hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng gia cảnh nghèo khó ăn không đủ ăn.
Quả thật hắn hiện tại Hỗn Nguyên Chi Khí cho bản thân tu luyện còn không đủ, mấy gốc dược thảo kia làm sao có thể được đủ đầy đây.
“Qua ít bữa nữa đầy đủ quặng sắt, có thể tinh luyện ra một lượng tinh hoa kim loại đủ để chế tạo đan lô a.” Khương Thần lẩm nhẩm trù tính: “Đến lúc đó, từ các loại phàm dược, chắt lọc ra tinh hoa đến, hi vọng đối với tu luyện có tiểu công dụng.”
Đang sờ nắm mấy gốc dược thảo của mình, Mộng Phạn từ bên ngoài trở về.
“Ngươi lại tới đấy à. Vào trong uống nước.”
Mộng Phạn bước vào, nhìn thấy Khương Thần liền cố nặn ra một nụ cười, nói.
Nàng khí sắc gần đây có chút tệ. Hai mắt thâm quầng dường như thiếu ngủ. Bản thân cũng trở nên xanh xao vàng vọt. Môt bộ tiểu mỹ nhân nhí nhảnh mọi khi đã biến mất, lúc này giống như thiên thần gãy cánh.
Vốn đối với chuyện này hắn không để ý nhiều, nhưng hôm nay, nhìn qua Mộng Phạn hắn cảm giác nàng dường như có điềm gở quấn thân.
“Dạo này trông ngươi có chút xanh xao.” Khương Thần theo sau nàng vào trong nhà trọ, vừa đi vừa nói.
“Ài ngươi đừng nói nữa, cả tháng nay đêm nào cũng gặp ác mộng a, không thể nào ngủ được.” Mộng Phạn thở dài nói: “Ra đường cũng toàn gặp chuyện xui xẻo.”
Nói đoạn, nàng ngạ ngửa ra ghế, thở dài một hơi, một bộ dáng lười biếng.
“Ngươi bắt đầu gặp ác mộng từ lúc nào?”
“Không nhớ…đại khái là một tháng trở lại đây…mơ toàn những chuyện ma quỷ báo thù…nhiều đêm liền sợ không dám đi ngủ.” Mộng Phạn mếu máo nói. Nhắc đến nàng lại cảm thấy tủi thân. Ban ngày ra đường nhận hết xui xẻo, ban đêm lại bị ác mộng quấn thân.
Đối với một nữ hài tử xa nhà như nàng, đây quả thật chính là tra tấn tinh thần.
“Một tháng trở lại đây…” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, một thoáng suy nghĩ, hắn ngay lập tức nhìn ra góc tường nơi cây cột điện khoảng một tháng trước được công nhân thi công trồng xuống.
Thời điểm đó, hắn mỗi lần nhìn thấy gốc cột điện đó đều cảm thấy có chút ghét bỏ. Hắn cũng không giải thích được tại sao bản thân lại có cảm giác đó.
Hiện tại, nếu như suy đoán không sai, Mộng Phạn tình trạng này một tháng nay có liên quan tới gốc cột điện kia.
“Ngươi đêm nay cầm lấy thứ này sau đó yên tâm đi ngủ.” Khương Thần đưa cho Mộng Phạn một miếng ngọc thạch sau đó nói.
“Thứ gì đây?” Mộng Phạn cầm lấy miếng ngọc thạch mát lạnh, tò mò hỏi.
“Coi như bùa bình an đi.” Khương Thần bất động thanh sắc nói.
Đoạn, hắn liền rời đi.
Nửa đêm hôm đó, tại gốc cột điện góc vườn nhà trọ của Mộng Phạn kia, xuất hiện một bóng người. Chỉ thấy bóng người này cầm theo một cây thuổng, sau đó hì hục đào xung quanh gốc cột điện kia.
Đào sâu khoảng nửa mét, hắn lấy lên một bọc ni lông màu đen. Bên trong bọc ni lông là một con dao phay rỉ sắt nhuốm máu cùng một mảnh giấy vàng.
Bóng người kia nhìn xung quanh không có ai mới yên tâm cầm lấy con dao kia, lau sạch vết máu bên trên, sau đó từ trong người lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Chiếc lọ này bên trong cũng chứa đầy máu tươi.
Bóng người sau khi nhuộm máu một lần dao phay rỉ sắt kia, toan tính chôn trở lại gốc cột điện, liền bị một thanh âm vang lên làm cho giật mình đánh rơi cả con dao.
“Nếu ta đoán không lầm, ngươi mỗi đêm đều phải tới đây đổi lại một lần máu a.”
Thanh âm vang lên kèm theo tiếng bước chân. Trong một góc khuất tối đen của ngõ nhỏ bước ra một thân ảnh dong dỏng cao. Mái tóc dài trong bóng đêm tung bay, nhìn tới khiến cho người ta có cảm giác ma mị.
“Ngươi…ngươi là ai?” Bóng người ban đầu đào lên con dao định thần lại, khẽ hỏi.
“Ta là ai ngươi không cần biết.” Bóng đen cuối ngõ lạnh lùng nói: “Người sai sử ngươi chôn thứ đó xuống là ai?”
“Hừ…khuyên ngươi bớt quản chuyện bao đồng.” Bóng người kia cầm trở lại con dao, bỏ lại một câu sau đó vội vã rời đi.
“Muốn đi?” Bóng đen cuối ngõ cười nhạt. Đoạn chỉ thấy hắn giống như vung tay lên.
Cây cối bên đường đột nhiên run rẩy. Các cành cây như vật sống, vươn ra, chặn lấy lối đi bóng người cầm dao.
“Chuyện…chuyện này…ma quỷ…”
Bóng người cầm dao kia ngã lăn ra đất, từ ánh đèn điện chiếu tới, đây là một tên thanh niên tuổi chừng hai mươi ba, dáng người thấp bé, khuôn mặt xuất hiện vài vết sẹo nhỏ.
Lúc này thanh niên thấp bé kia khuôn mặt hoảng sợ, tay chân khua loạn lên khi nhìn thấy những cành cây trên cao như những con rắn vươn xuống quấn lấy tay chân hắn.
“Ngươi…ngươi là Vu sư sao?”
Thanh niên thấp bé vừa không ngừng gỡ những cành cây quấn trên thân, vừa lắp bắp nói.
“Vu sư?” Bóng đen dần bước ra kia cười nhạt nói: “Có ý tứ.”
Hắn không ai khác chính là Khương Thần. Rời khỏi nhà trọ, hắn để lại ấn ký xung quanh khu vực gốc cột điện, chỉ cần có người tới bản thân liền sẽ biết. Nghe thanh niên kia trong lúc hoảng sợ nói vậy, với trí thông minh của hắn, làm sao không đoán ra chuyện này có liên quan đến Vu sư.
Vu sư loại người này, người bình thường sẽ không biết sự tồn tại của họ. Vậy mà thanh niên này khi thấy chút thủ đoạn của Khương Thần bày ra, liền gọi ngay cái tên Vu sư. Cái này không đoán ra người sai sử hắn là Vu sư, vậy liền phải xem lại trí thông minh của bản thân rồi.
“Vậy ra cái gọi là Vu sư nhất mạch của ngươi tới tìm ta rồi a.”
Khương Thần lẩm nhẩm, lạnh nhạt nói. Hắn lần trước trong lúc tu luyện, phát hiện ra bản thân lây dính một chút ấn ký kì lạ màu đen. Hắn ban đầu còn tưởng thứ này dính lên người từ lúc ở thành Tây đây.
Hiện tại nghĩ lại, có lẽ liền chính là tên hắc y nhân lần trước hắn giết ở khu nhà kho bỏ hoang giữa cánh đồng. Lúc đó hắn còn bỏ lại một câu ngoan thoại rằng, Vu sư nhất mạch bọn chúng sẽ tìm Khương Thần để báo thù đâu.
Lại nói, Khương Thần liếc nhìn thanh niên nhỏ bé kia, khẽ phất tay. Toàn bộ cây cối bên đường lại trở về bình thường. Tên thanh niên kia thoát khỏi trói buộc, liền vội vàng bỏ chạy, đến cả dao phay rỉ sét cũng bỏ lại, không dám cầm theo.
“Để xem Vu sư các ngươi tới đây bao nhiêu người.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm: “Nếu như chỉ có chút thủ đoạn cỏn con này vậy thì thật mất mặt cái gọi là Vu sư a.”